Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 316

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 316: Tỷ muội vô địch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Tần Tiêu có chút bực mình: Lão tử đường đường Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc, thuộc hạ thay đổi ta lại không được hỏi tới, phiền muộn ah! Ý của hoàng đế các bộ phát xuống? Không phải là Thái Bình công chúa cùng mấy Tể Tướng tâm phúc của nàng làm sao. Nhất là Đậu Hoài Trinh kia. Trâu bò nha, Thượng thư tả phó xạ, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, nhìn ngươi muốn làm thế nào.

Lại có ba tên gia hỏa mới xuất hiện, trước tiên là ra tay với cấm vệ hoàng thành. Ngươi dù hung hăng càn quấy thế nào cũng không trở thành bắc nha đô đốc Trình Bá Hiến cùng vạn kỵ tướng Vạn Lôi phế ta a? Thân Dực Phủ thì nghĩ càng không cần nghĩ, không có ngươi chen chân vào đâu.

Đi, các ngươi tiếp tục trâu đi, bỏ qua tồn tại của ta, ta lúc này là cục trưởng Cục An Ninh đấy, ta xem các ngươi tiếp tục chơi trong vườn nhà thế nào.

Tần Tiêu trên mặt bất động thân sắc. Đem công văn ném lên bàn, nhìn Phạm Thức Đức nói ra:

- Biết rõ, không phải là đổi hai tướng quân sao, không có việc gì lớn. Nói với Thường Nguyên Giai và Lý Từ Thuyết có rảnh đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti ngồi một chút.

Trong lòng Phạm Thức Đức chấn động, cầm lại công văn, cúi đầu trở về. Tuy nhiên Tần Tiêu không tỏ vẻ bất mãn gì, nhưng mà hắn theo Tần Tiêu mấy năm này, dĩ nhiên có chút hiểu rõ tính cách của hắn. Hắn càng bất động thanh sắc. Lại càng tỏ vẻ trong lòng đã có suy nghĩ, càng có hậu chiêu. Thường Nguyên Giai cùng Lý Từ Thuyết là tướng quân mới tiếp nhậm, rất có thể muốn hạ thủ với Tần Tiêu a?

Không có việc gì thì đi dạo nha môn một chuyến, gặp chuyện phiền lòng Tần Tiêu có chút mất hứng. Thoảng qua xử lý một ít công việc quân thảo, Tần Tiêu bước ra khỏi nha môn. Cũng không quay đầu mà đi về nhà.

Ngồi trên lưng ngựa, Tần Tiêu trong lòng có chút hậm hực thầm nghĩ: Hoàng Thành Ngự Suất Ti vốn là do ta quản, không có lý do bị mất quyền lực. Thế nhưng mà Thái Bình công chúa không nên chặn ngang một cước a, tình huống cũng có chút không rõ.

Thường Nguyên Giai và Lý Từ Thuyết rất rõ ràng đều là thân tín của Thái Bình công chúa, hiện tại phân chưởng quản tả, hữu vũ lâm vệ, trực tiếp tiếp quản phòng ngự bên ngoài hoàng cung bắc môn. Bắc nha bên kia có vạn kỵ tương là thân tín của ta a.

Huyền Vũ môn, đây là địa phương có điềm xấu, thật đúng là tranh đoạt quá lợi hại!

Tần Tiêu về đến nhà, thời gian còn sớm. Thượng Quan Uyển Nhi đang đánh đàn ngâm thơ, một người buồn chết đi được. Mặc Y cùng Tử Địch vẫn đang giam trong phòng xì xào bàn tán. Tần Tiêu cảm thấy không có chuyện gì lớn, sao thương thảo lâu như vậy chứ? Tiến lên gõ gõ cửa, 'thùng thùng'!

Qua một lúc Mặc Y mới lên mở cửa, vẻ mặt đỏ bừng, cười cổ quái.

Tần Tiêu buồn bực nhìn vào trong phòng:

- Đang làm cái gì đấy, cửa sổ cũng đóng chặt lại?

Mặc Y xấu hổ cười cười, lôi kéo Tần Tiêu vào nhà, quay người đóng cửa lại, cái chốt tốt.

Trong phòng, một hương vị quen thuộc truyền tới. Tần Tiêu biết là mê tình hương!

- Giữa ban ngày hai tỷ muội các ngươi đốt thứ này? Ngươi cho rằng là hương hun sao?

Tần Tiêu vừa mới hỏi ra một câu, Mặc Y lập tức nhào lên, kéo lại cổ Tần Tiêu sau đó hôn hắn.

Tần Tiêu cảm giác thân thể Mặc Y nóng hổi, trên mặt đỏ bừng, hết sức kích động, dục vọng tăng lên.

Tần Tiêu một tay ôm nàng và hôn trả, sau đó ngóc đầu lên thấp giọng nói:

- Không phải chứ? Ôm cây đợi thỏ sao?

- Cũng không phải là vậy sao?

Mặc Y giọng dịu dàng như có mị hoặc, thấp giọng nói:

- Ta khổ tâm dạy muội muội thật lâu, nàng đang chờ trong phòng đấy....

Tần Tiêu trừng to mắt sững sờ:

- Không phải chứ, lại 3P?

- Ba cái rắm?

Mặc Y khanh khách cười lên:

- Thật thú vị...

Dứt lời kéo tay Tần Tiêu đi vào trong phòng.

Là ánh mắt khát vọng, thần sắc khát vọng, thật sự không cho kháng cự!

Tần Tiêu cảm giác mình có chút mê muội, tùy ý nàng kéo vào phòng.

Trên mặt giường lớn Tử Địch đang co đầu trong chăn, nhẹ nhàng phát run.

Mặc Y nhẹ nhàng phụ giúp Tần Tiêu, hắn ngồi lên giường, sau đó quỳ trên giường, chậm rãi cởi quần áo của hắn. Đôi môi đỏ mọng chậm rãi hôn Tần Tiêu, hôn khắp trên người của hắn.

Tần Tiêu cảm giác trên người run lên, thân thể đều có chút xốp giòn.

Rất nhanh. Tần Tiêu thành 'lưu manh'. Không mảnh vải che thân.

Mặc Y hơi nhắm mắt lại, đầu cúi xuống bụng dưới của Tần Tiêu sau đó ngậm tiểu quái vật kia.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, trong nội tâm kêu lên: Bà mẹ nó! Quả nhiên có chút công phu!

Đầu lưỡi của Mặc Y giống như rắn nước vậy. Dùng hết thủ đoạn làm Tần Tiêu lên mây.

Tần Tiêu hít sâu, nằm ngã xuống giường, rõ ràng nằm trên gối thịt, lúc này mới nhớ tới trên giường còn có người khác.

Tử Địch đã thò đầu ra. Trừng to mắt nhìn màn trước mặt, giống như gặp quỷ mặt đỏ bừng.

Mặc Y chơi một hồi, cười quyến rũ đứng dậy, đem quần áo trên người cởi sạch.

Thân thể hoàn mỹ!

Dục hỏa dâng lên trong lòng Tần Tiêu!

Mặc Y lại leo lên giường, đem Tử Địch kéo trong chăn ra. Bắt đầu cởi quần áo của nàng.

Tử Địch xấu hổ không chịu được, con mắt mở to nhưng lại đưa tay che mặt.

Mặc Y nhìn qua Tần Tiêu lần lượt liếc sắc, trong lòng Tần Tiêu cười thầm, nhẹ nhàng linh hoạt tiến tới bên tai Tử Địch thổi nhẹ một hơi.

- Ah nha! Ngưa ngứa!

Tử Địch kêu to lên, lập tức cười khanh khách.

Nàng đã bị hảo tỷ tỷ cởi sạch rồi, ngược lại không có thẹn thùng, chỉ có hiếu kỳ mãnh liệt.

Mặc Y kéo nàng đẩy vào người Tần Tiêu. Bộ ngực no đủ dán sát vào người Tần Tiêu.

Tần Tiêu hôn lên mặt nàng, cười nói:

- Hơi sợ sao?

Tử Địch da mặt run run, già mồm nói:

- Mới không!

Tay của Tần Tiêu đã bắt đầu vuốt ve lưng của Tử Địch. Nàng cả kinh run lên từng hồi.

Hạ thể khoái cảm khi Mặc Y đã ngồi lên trên. Trong miệng rên rỉ sảng khoái.

Mặc Y tiên hạ thủ vi cường, hắn rất hưởng thụ! Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, dùng tay niết mông của Tử Địch một cái.

- Không nghĩ tới nha, không ngờ trước vểnh sau nhô a, đúng là thâm tàng bất lộ.

- Hừ, ngươi tại sao phải nói 'rõ ràng' như vậy, ta xem thường người!

Con mắt Tử Địch được mưa móc trên nên mê ly, xuân ý dạt dào.

Ánh mắt của Tử Địch lộ ra khát vọng bản năng, do do dự dự run rẩy vài cái, sau đó con mắt khép lại hôn Tần Tiêu.

Bất cứ giá nào sao? Trong lòng Tần Tiêu âm thầm buồn cười.

Nha đầu đần, lúc này cũng còn nghiến răng nghiến lợi! Tần Tiêu dùng đầu lưỡi của mình dẫn đạo, cuối cùng câu dẫn đầu lưỡi của Tử Địch sau đó quấn vào nhau.

Mặc Y dục vọng tăng vọt, lúc này lập tức điên cuồng, trắng trợn nhún nhún và rên rỉ.

Tần Tiêu cũng bận rộn. Một tay bị Mặc Y bắt lấy đặt trước ngực của nàng, tay kia còn đang vuốt ve Tử Địch.

Sắc mặt của Tử Địch càng ngày càng hồng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Chỉ chốc lát sau nàng theo bản năng cong người, bộ ngực no đủ lắc lư trước mặt Tần Tiêu. Xuân quang vô hạn!

Tần Tiêu lập tức tham lam dùng bàn tay bóp nó. Tử Địch cả kinh kêu lên, lộ ra mấy phần vui sướng.

Thanks

*****

Tỷ muội hai người, cho dù tướng mạo hay thân thể đều gần nhau, hơn nữa làn da của Tử Địch so với tỷ tỷ còn tốt hơn, càng trắng càng trượt, có lẽ là vất vả ít hơn. Quanh năm suốt tháng nàng tâm tình luôn tốt, chưa bao giờ phiền lòng chuyện gì, da của nàng dưỡng vô cùng tốt.

Mặc Y hai chân kẹp lại, trên người co rút giống như run rẩy, sau đó hạ thân mềm xuống, úp sấp lên người Tần Tiêu và thở ra. Tử Địch có chút bận tâm kêu lên:

- Oa, tỷ tỷ, ngươi sao thế?

Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:

- Không có gì, kết thúc công việc mà thôi, nghỉ ngơi giữa trận đấy.

Tử Địch không hiểu chút nào nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê hoặc.

Mặc Y tránh người ra, sau đó dùng khăn ấm lau khô tiểu đệ của Tần Tiêu, sau đó lại nhào lên trên giường. Một tay đặt lên trán, nghiêng người nằm song song với Tần Tiêu, sau đó cười mập mờ nhìn qua Tử Địch.

Tử Địch lập tức có chút sợ:

- Ta, ta...

Mặc Y đứng dậy, keo tay muội muội:

- Đừng sợ, chiếu theo ta dạy, chậm rãi, nhẹ nhàng...

Tử Địch cắn môi, có chút run rẩy mở hai chân ra.

Tần Tiêu nhẹ vỗ về ngực của nàng, nàng thoải mái hơn một chút.

Rốt cục...

Chậm rãi, nhu hòa, khẩn trương... Tử Địch đã nuốt toàn bộ quái gia hỏa kia.

Mặc Y liên tục vuốt lưng của nàng:

- Buông lỏng một chút... Chớ khẩn trương...

Rất giống tú bà.

Tay của Tử Địch không tự chủ bắt lấy cúi chỏ của Tần Tiêu, dùng sức véo.

Tần Tiêu nhìn cảnh tượng trước mạt, đã hương diễm lại dâm ô, càng có chút giống như đang chơi đùa, thật sự là cảm xúc lẫn lộn. Mặc Y cô gái này, đi ra ngoài thì thành thục ổn trọng, gương mặt lạnh như băng sương, đến trên giường lại là dâm nữ nhất đẳng.

Đây là thê tử lý tưởng của nam nhân.

Tử Địch cả gan, nhẹ nhàng nhúc nhích, trong cổ rên rỉ truyền ra, không khỏi toàn thân run lên, không tự chủ được đi học tỷ tỷ rên rỉ.

Trong lòng Tần Tiêu sững sờ: Wow, không hổ là minh sư xuất cao đồ, có chút thiên phú nha!

Song Long Xuất Hải, một đôi quái thủ không chút khách khí đặt lên ngực của nàng!

Tử Địch kêu lên sợ hãi, âm thanh rên rỉ cao lên, động tác tuy còn có chút không lưu loát, nhưng mà vẫn hoạt động theo bản năng.

Tần Tiêu hít sâu một hơi: nhanh! Thoải mái!

Tử Địch rõ ràng còn có chút ' danh khí ' nha, có thể làm nam nhân dục tiên dục tửu.

Mấy chục hiệp thì Tử Địch đã nhắm mắt lại vong tình rên rỉ và trong miệng hét:

- Tỷ, tỷ tỷ! Tốt quá, cảm giác thật tốt nha! Ngừng, dừng không được! Oa! Muốn nhanh một chút!

Trong lòng Tần Tiêu cười ha hả, nghiêng người áp Tử Địch dưới thân thể, dứt khoát đẩy mạnh vào.

Tử Địch không ngớt lời hô to:

- Oa! Sảng khoái oa! Mẹ của ta nha, sướng quá!

Mặc Y che miệng cười ha hả:

- Muội muội ngốc, không có lừa ngươi a!

Đại chiến một hồi trên người Tần Tiêu đã mồ hôi rơi như mưa, nghĩ thầm, đừng làm hỏng Tử Địch a, vì vậy hoãn một chút. Tử Địch hai chân kẹp hông của Tần Tiêu, liên tục đá lên:

- Không cho phép ngừng, không cho phép ngừng!

Tần Tiêu sững sờ bà mẹ nó! Quả nhiên trò giỏi hơn thầy!

Mặc Y ở một bên nhìn thì tâm hồn thiếu nữ loạn lên, xem muội muội một mực chiếm lấy, không tự chủ kéo Tần Tiêu và áp hắn xuống giường.

Trong lòng Tần Tiêu kêu to: dựa vào! Xa luân chiến! Thần Tiên cũng tươi sống chết trận.

Lại thêm mấy hiệp, Tử Địch đi xuống giường uống chén nước, bổ sung nước xong thì nàng đau lòng nhìn qua mình.

- Tỷ tỷ đã xong, Tử Địch lại đây, càng thêm sinh mãnh liệt, hổ hổ sanh uy.

Quả nhiên là trời sinh một đôi siêu cấp... Chiến tướng ah! Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: lão tử bách chiến bách thắng a, hôm nay sắp bị đánh bại!

Sau mấy phiên lăng nhục Tần Tiêu rốt cục tước vũ khí đầu hàng, suýt nữa bị tươi sống té xỉu. Hai tay dùng thủ thế tạm dừng.

- Lão tử đầu hàng!

Tử Địch cười ha ha:

- Tỷ tỷ, hắn đầu hàng chúng ta rồi! Chúng ta thiên hạ vô địch á!

Mặc Y mang theo chậu nước ấm tới, dùng khăn mặt lau cho hắn, đem toàn thân Tần Tiêu lau một lần. Sau đó tỷ muội hai người tẩy trừ cho nhau, kéo chân lại, chui vào trong chăn nằm hai bên Tần Tiêu.

Trong đầu Tần Tiêu vẫn còn giống như thiên nhân giao chiến, thoải mái méo mó, tim loạn rầm rầm, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy hai nữ sóng sữa mông lớn.

Hồng phúc tề thiên sao?

Đây mới là phúc khí a, hắc hắc!

Gương mặt nhỏ nhắn của Tử Địch nhắn đỏ bừng, lách người dựa sát vào Tần Tiêu, bộ ngực no đủ cọ qua cọ lại, một tay không thành thật đưa vào dưới háng của hắn.

- Hắc, hắc hắc! Đồ vật này kỳ thật rất khả ái đấy.

Tử Địch cười rộ lên.

Tần Tiêu cùng Mặc Y nhịn không được cười rộ lên. Tần Tiêu trái, phải hai tay ôm lấy một mỹ nhân, thân thể mềm mại đáng yêu, tâm thần nhộn nhạo. Không riêng gì thỏa mãn dục vọng, trên tinh thần cũng thích ý.

Tử Địch cũng không có ngượng ngùng như trước kia, rục rịch dùng thân thể áp lên người Tần Tiêu, dùng cái mũi của mình cọ vào cằm của Tần Tiêu sau đó cười khanh khách.

Nàng lần đầu cảm giác thì ra ở cùng chỗ với nam nhân thật sự rất thú vị, nhất là cùng nam nhân mà nàng ngưỡng mộ trong lòng. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, trong lòng mình hắn vốn có vị trí không thể thay thế. Nếu như ở cùng nam nhân khác thì đoán chừng thực sự chỉ là đồ phế thải mà thôi.

Tần Tiêu nhìn qua Tử Địch như con bê nhỏ cọ qua người, véo mông của nàng một cái.

- Xuống dưới, lão tử cần nghỉ ngơi!

Tử Địch cười quái dị:

- Như vậy mới tốt, có cái gì mà nghỉ ngơi? Tỷ tỷ, hương kia vẫn còn chứ? Chúng ta lại chơi nha!

Mặc Y dở khóc dở cười đẩy nàng ra, trượt đến bên người Tần Tiêu bên sau đó oán trách cười mắng:

- Nói ngươi không hiểu chuyện a! Nam nhân không thể so với nữ nhân, cần nghỉ ngơi, khôi phục thể lực có biết không? Còn phải bổ dưỡng, bằng không thì chưa già đã yếu.

Tử Địch mở to hai mắt, nghi hoặc khó hiểu:

- Nói cái gì đấy?

Tần Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Dùng chỉ số thông minh của ngươi khó mà hiểu toàn bộ đấy.

Tử Địch lập tức trở mặt, bổ nhào vào cắn vai của Tần Tiêu một cái, nói:

- Lại mắng ta ngu xuẩn, ta cắn chết ngươi!

Tần Tiêu cười ha hả, một tay ôm lấy nàng:

- Nghỉ một lát, đừng cãi.

Mặc Y cũng cười thỏa mãn, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Tử Địch là con nghé con đầy tinh lực, ngủ không được, trợn con mắt sau dó từ khuỷu tay của Tần Tiêu trượt xuống giường mặc quần áo.

Mặc Y có chút buồn ngủ mông lung đưa mắt nhìn qua nàng:

- Ngươi làm gì thế?

- Ta không ngủ được, ta đi ra ngoài chơi một lát!

Trong lòng Tần Tiêu cười khổ: đúng là nhi đồng phiền toái.

Tử Địch mở cửa đi ra ngoài, khép cửa lại, lại nghe âm thanh của nàng cao vang --

- Oa ha ha. Uyển nhi ngươi ở nơi này nha, sao ngươi đỏ mặt vậy? -- vừa rồi ta cùng tỷ tỷ đả bại tên kia đấy.

Tần Tiêu cùng Mặc Y lập tức sửng sốt.

- Hắn nói ' lão tử đầu hàng ' đấy! Chúng ta thiên hạ vô địch á!

Hai người cảm giác trong lòng chấn động, biểu lộ cứng đờ.

- Á... , á... , á! Tâm tình thật tốt! Ta ra sau viện cưỡi ngựa bắn tên a! Uyển nhi, ngươi có rảnh đi cùng ta đi, thực thú vị đây! Lạp lạp á... , ta đi lạp -- ngươi làm sao nhìn ta vậy? Ngươi muốn khóc hay muốn cười đấy?

Hồi (1-456)


<