← Hồi 169 | Hồi 171 → |
Chúng quân sĩ vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ đại suất!
Âm thanh cụng ly với nhau vang lên, khoảng cách giữa Tần Tiêu và các binh sĩ thu nhỏ lại rất nhiều. Một ít binh sĩ nhỏ giọng nghị luận:
- Kỳ thật Tần đại suất cũng là người không tệ đấy!
- Cũng phải, so với trước kia thì trong đám người làm đại suất còn tốt hơn nhiều. Ít nhất không có bày ra tư thái và tác phong đỏm đáng.
- Hơn nữa Tần đại suất còn theo chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng thao luyện với chung ta, cũng cùng ăn bát to chén lớn. Trước kia vì cứu Lý tướng quân bản thân còn bị mất chức. Đủ nghĩa khí nha!
- Trong lúc huấn luyện đại suất còn tặng tiền cho chúng ta, thưởng phạt phân minh. Điểm này ta thật là phục!
- Tính toán, có đại suất tốt như vậy thì chúng ta huấn luyện mệt mỏi một chút cũng có giá trị a.
- Đúng đấy, rất phải!
Một ít tướng quân Đô úy đem những chuyện này báo cáo lại cho Tần Tiêu nghe thì nội tâm của hắn cũng có cảm giác thành tựu: cũng không tệ lắm! Các huynh đệ Tả Vệ Suất này không phải đều xấu, người có tâm huyết chiếm đa số! Ngày đầu tiên thao luyện bọn họ chịu không nổi, sĩ khí thấp là chuyện đương nhiên. Chỉ cần bản tính những nguời này còn có thể sửa được thì Tả Vệ Suất này vẫn có thể biến thành chi quân đội tốt.
Giờ Tuất hai khắc, trừ binh sĩ tuần tra cùng trạm canh gác ra, mọi người đã lâm vào giấc ngủ say.
Tần Tiêu cầm nước chàu lau thân thể của mình, nằm vật xuống ghế, hắn thở dài, cảm giác cũng rất mệt mỏi. Những binh lính kia phần lớn mệt mỏi thể lực, nằm sắp trên giường như lợn chết. Tần Tiêu nằm xuống thì trong đầu vẫn tính toán kế hoạch huấn luyện ngày mai, huấn luyện bộ đội đặc chủng thì phải chọn người thế nào, mấy ' phát minh ' kia còn phải hoàn thiện nhiều.
Trong giấc mộng mông lung âm thanh của Lý Tiên Huệ giống như quanh quẩn bên tai, gương mặt tú lệ của Thượng Quan Uyển Nhi, còn có sắc mặt của bọn người Trương Dịch Chi, Võ Ý Tông...
Ba ngày sau đó.
Tần Tiêu đem Lý Tự Nghiệp Điền Trân gọi vào trong doanh trướng, nhìn bọn họ nói ra:
- Ba ngày qua huấn luyện đã đi vào quỹ đạo, sĩ khí cũng khôi phục bình thường, các binh sĩ đều thích ứng được rồi, sau này cứ tiếp hành như vậy đi. Mặt khác bảo hỏa đầu quân có mua đồ ăn thì nói với bọn họ, tiền không cần lo lắng, đem thức ăn tận lực làm tốt, cũng làm cho các huynh đệ sau khi mệt mỏi được ăn tốt hơn. Quân phí là đầy đủ, Tả Vệ Suất cái khác không có nhưng rât có tiền. Vạn nhất vượt qua chi thì không cần lo lắng, từ trong khố phòng tư nhân của ta chuyển tới là được. Hôm nay ta sẽ rời khỏi quân doanh đi tới Trường An, tiến cung tìm thợ thủ công, chế tạo những bản thiết kế của ta. Chờ ta trở lại sẽ bắt đầu chọn người tham gia bộ đội đặc chủng, cũng bắt đầu thiết kế những khí cụ kia, nhìn xem hiệu quả thế nào. Ta rời đi mấy ngày nay trong quân sự vụ lớn nhỏ do phó suất Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, Điền Trân sẽ ở bên cạnh phụ trợ. Ước chừng ba đến bốn ngày, ta sẽ trở về.
Chúng tướng nhao nhao chắp tay:
- Đại suất yên tâm!
Tần Tiêu gật đầu cười nói:
- Ân, vất vả các vị các huynh đệ. Tần Tiêu tựu lâm trận bỏ chạy một thời gian ngắn a. Sau khi trở về, liền bắt đầu bộ đội đặc chủng huấn luyện!
Có tướng quân phụ trách lo công việc hậu cần, Tần Tiêu rất yên tâm. Tâm tư của hắn toàn bộ đặt vào trong việc huấn luyện chi bộ đội đặc chủng đầu tiên của Đại Chu. Dù sao Tả Vệ Suất nội tình mỏng, phải huấn luyện như thế nào sánh bằng mười hai vệ đội, Thiên Kỵ là không thực tế. Nhưng mà trong triều lúc này sóng ngầm rất là mạnh mẽ, tùy thời có khả năng gặp phiền toái. Trong tay không nắm vũ khí bí mật gì, đến lúc đó đừng nói là thay đổi càn khôn, có thể bảo trụ tính mạng cũng khó khăn. Hai tháng phải huấn luyện bộ đội đặc chủng thế nào, nhưng ít ra có thể ngẩng đầu lên vào lúc cuối cùng mới là trọng yếu, có thể cho bọn họ biến thành kỳ binh.
Trong lòng Tần Tiêu cũng suy nghĩ rõ ràng: Tả Vệ Suất chính là khởi điểm lập nghiệp trong quân của hắn. Ta tối thiểu nhất muốn nắm giữ một chi quân đội sức chiến đấu thật mạnh, lại là quân đội tuyệt đối trung thành với ta, như vậy mới có nơi sống yên ổn. Về phần bộ đội đặc thì không dễ dàng như vậy, những người này sau này phải tự dựa vào mình rồi, biến thành vương bài sát thủ của hắn.
Ai có thể nói trúng, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Không có hai vương bài này trong tay thì lấy cái gì sống yên ổn lập mệnh, có cái gì đấu với người ta? Miệng chơi chính trị làm chính khách? Chơi cách đó hiện giờ là muốn chết!
Tần Tiêu ngồi trên kim mã chạy như bay qua cầu, qua sông Vị Thủy đi thẳng tới Trường An. Vừa mới tiến vào thành thì bị Lý Trọng Tuấn bắt được.
Lý Trọng Tuấn chỉ vào Tần Tiêu cười ha ha:
- Ha ha, Tần huynh đệ, ngươi mấy ngày nay không ở trong kinh thành, chẳng lẽ đi lên núi đốt than sao? Tại sao trở nên đen như Thiết Nô vậy!
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Có khoa trương như vậy sao?
Mỗi ngày cùng những binh sĩ kia thao luyện còn không cảm thấy đấy!
Lý Trọng Tuấn cười to không ngớt:
- Vậy là tốt, từ một tiểu bạch kiểm đẹp trai hiện tại biến thành thiên lôi. Ta khuyên ngươi đừng có về nhà, đừng cho những mỹ nhân trong nhà của ngươi nhìn thấy, sẽ bị hù chết đấy! Đúng rồi, hôm nay ta vào trong nhà của ngươi còn đụng phải Thượng Quan Uyển Nhi, nàng nói đêm nay chuẩn bị hồi cung. Ngươi mau trở về đi thôi, cố gắng còn gặp được nàng đấy. Vốn định kéo ngươi đi uống vài chén, hiện tại cũng không có ý định phá hư chuyện tốt của ngươi... Hắc hắc...
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt cười dâm đãng của Lý Trọng Tuấn, cười nói:
- Ngươi đi tới nhà của ta làm cái gì?
Lý Trọng Tuấn lập tức vẻ mặt buồn khổ, căm giận nói:
- Nha đầu Tử Địch kia nhất định đã bị ngươi hạ chú, thi yêu pháp, chết sống nhìn ta không hợp nhãn, vừa thấy ta đã tránh như ôn thần. Không nói cho ngươi, ngươi mau trở về đi, trong nhà người còn có khách nhân tới, lưu lại thiếp mời đấy.
Ah, khách nhân? Tần Tiêu nói thầm: là ai đây?
Muốn đi chế tạo trang bị, cũng không phải muốn tìm là có thể tìm được. Những "Bậc thầy" này quan hàm tam phẩm, cái giá đỡ lớn như vậy, ngay cả vương công quý tộc còn phải tìm tới hoa viên iệt viện đấy. Cũng phải cực kỳ dụ dỗ, không dám lãnh đạm. Dùng thân phận Tần Tiêu hiện tại sợ rằng muốn mời đoán chừng phải nhờ quan hệ của thái tử mà thôi. Việc này dứt khoát không gấp được, không bằng về thăm nhà một chút.
Ân, Tiên Nhi, Uyển Nhi... Rời nhà mới ba ngày không ngờ có cảm giác hoài niệm rồi...
Giục ngựa thêm roi về đến cửa nhà, cửa lớn mở rộng ra hơn ngày thường. Thái bình thịnh thế gia đình hào viện phần lớn là như vậy. Ai đến cũng không có cự tuyệt. Giữa ban ngày cũng không cần lo lắng ăn trộm cái gì. Huống chi tiến vào cửa sẽ nhìn thấy Thiết Nô đứng ngay đó liền.
Tần Tiêu vừa mới tiến vào đình viện Thiết Nô vô cùng vui mừng chạy tới, nhìn thấy Tần Tiêu liền mở to hai mắt, nhếch miệng cười rộ lên. Tần Tiêu nện một quyền vào ngực của hắn:
- Cười cái gì cười, ta còn đen hơn ngươi sao?
*****
Thiết Nô cười càng lớn hơn nữa, lộ ra hàm răng trắng bóng, sau đó hắn dắt ngựa rời đi.
Đúng lúc này trong hành lang có tiếng reo vui mừng.
- Tần đại ca, là ngươi trở về sao?
Tần Tiêu bước nhanh vào trong đại sảnh, trông thấy Lý Tiên Huệ đang tựa vào cửa mừng rỡ nhìn qua hắn. Tần Tiêu tiến lên bắt lấy tay của Lý Tiên Huệ:
- Tiên Nhi, là ta!
Lý Tiên Huệ nửa vui nửa buồn nhìn qua Tần Tiêu:
- Tại sao ngươi trở nên đen và gầy như vậy, mới ba ngày ngươi ở bên ngoài làm cái gì?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Không có gì. Huấn luyện sĩ tốt thì cùng đen rám nắng rồi. Ân, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch đâu. Tại sao không thấy ai? Trong nhà mấy ngày nay coi như không tồi, có khách đến thăm sao?
Lý Tiên Huệ lôi kéo tay của Tần Tiêu, đi đến đại đường ngồi xuống ghế, hắn uống một ngụm nước trà:
- Nha đầu Tử Địch kia quấn quít lấy Uyển Nhi đến Tây Khóa Viện kể chuyện xưa nghe, nói là nghe câu chuyện Thanh Xà Bạch Xà, ngay đêm hôm qua còn không có nghe đủ đấy! Ngày hôm qua đầu mục bắt người của huyện nha Trường An tới đây nói là bái phỏng ngươi, kết quả ngươi không ở đây nên lưu lại thiếp mời.
Dứt lời Lý Tiên Huệ đưa cho Tần Tiêu một tấm thiệp.
- Bái: Đại tướng quân Tần công khải.
Tần Tiêu thì thầm.
- Thằng này lần trước hãm hại ta có lẽ cũng có phần, hiện tại đến bái cái gì mà bái? Ân, có lẽ không phải là đầu mục bắt người rồi, nói là vì chuyện của ta nên bất hòa với Bùi Tụng Hành nên từ nhiệm rồi. Muốn bái vào làm nhà ta, muốn làm đầy tớ... Tại sao có thể như vậy được?
Lý Tiên Huệ khẽ cười nói:
- Tần đại ca, ta thấy hắn cũng là người trung thực, rất giữ bổn phận. Hắn thấy ngươi không ở nhà cũng không chịu tiến vào trong đại viện, đứng tại cửa ra vào viết bái thiếp này. Ta lúc ấy cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói với hắn ngươi rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn, thỉnh hắn lần sau lại tới. Sau đó hắn nói hắn sẽ ở kinh thành chờ ngươi, hiện tại sẽ ngụ ở trong Kim Tiên Lâu trong khu chợ tây.
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười, trong nội tâm cân nhắc nói: Hình Trường Phong, đầu mục bất người của huyện nha Trường An này có lẽ cũng có chút bổn sự. Nếu có thể thu cho mình dùng thì đó là nhân tài hiếm có. Xem ra phải đi tới Kim Tiên Lâu rồi.
- Úc, còn nữa!
Lý Tiên Huệ giống như nhớ tới cái gì đó.
- Từ Kinh Châu mới tới tướng quân gì đó, buổi sáng hôm nay mới vừa tới đây, thấy ngươi không ở đây nên cũng đi rồi. Nói là cố ý bái tạ ngươi đưa hắn từ phủ Kinh Châu điều tới kinh thành Tả Vệ Suất. Hiện tại vừa đi Binh Bộ đưa tin, đi còn chưa được một giờ.
Tần Tiêu vui mừng cười ha hả, nói:
- Ah, đây không phải là Vạn Lôi sao, hắn cũng tới? Còn rất nhanh nha! Vừa vặn hiện tại đang lúc dùng người, tới vừa vặn!
Lý Tiên Huệ thản nhiên nói:
- Đáng tiếc ta thân là thế hệ nữ lưu, cũng không giúp ngươi được cái gì. Ngược lại hai tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch này có thể thường xuyên ở bên người của ngươi, với thân thủ của các nàng có lẽ cũng giúp được ngươi nhiều việc.
Tần Tiêu nắm tay của Lý Tiên Huệ, lạnh nhạt cười nói:
- Mặc Y cùng Tử Địch sao, ta vốn có ý định rồi, thỉnh các nàng đến Tả Vệ Suất làm giáo viên dạy ' khinh công ', ' kiếm thuật ' cùng ' ám sát ' cho bộ đội đặc chủng đấy, các nàng từ chỗ Vi Đình có lẽ học được không ít kỹ nghệ giang hồ, dùng rất tốt. Nhưng mà trong khoảng thời gian này ta còn phải cho các nàng ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi. Như vậy ta mới yên tâm ở trong Tả Vệ Suất mà làm việc. Không lâu sau Mặc Y có lẽ sẽ trở về, ngươi bảo hai tỷ muội các nàng có rảnh thì ở cùng với ngươi nhiều hơn. Dù sao ba các ngươi ở chung nhiều năm cũng rất quen thuộc.
Lý Tiên Huệ mỉm cười gật đầu:
- Loại chuyện này ngươi quyết định đi. Kỳ thật Tiên Nhi cũng không phải là hạng người trói gà không chặt, nhưng ta hiểu khổ tâm của ngươi. Công việc trong nhà ngươi cứ yên tâm đi, an tâm làm việc trong Tả Vệ Suất là được.
- Tần đại ca, ngươi quả thực đã về rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi ở cửa đại sảnh vui mừng chạy vào. Bói vừa nhìn thấy Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nắm tay nhau nên hơi có chút xấu hổ, hạ giọng:
- Quả thực là trở về rồi.
Lý Tiên Huệ đứng dậy rút tay khỏi tay của Tần Tiêu về, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Uyển Nhi tỷ tỷ, Tần đại ca biết rõ ngày nghỉ của ngươi hết nên sợ ngươi đã hồi cung, vừa vào cửa đã hỏi ngươi đấy! Ngươi mau tới đây tâm sự với Tần đại ca đi, Tử Địch, chúng ta cùng vào nhà bếp một chút, Tần đại ca ở bên ngoài vất vả trở về chúng ta đi chuẩn bị một ít món ngon bồi bổ cho hắn đi.
Tử Địch ờ lấy miệng. Trợn tròn con mắt:
- Tối quá a, mang Thiết Nô cùng đi... Trong phòng bếp không phải có đầu bếp cùng nha hoàn sao. Chúng ta bận việc làm cái gì.
Lý Tiên Huệ tiến lên kéo tay của Tử Địch đi ra ngoài, thấp giọng nói:
- Ai nha, đi thôi...
Hai nữ đi rồi Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút xấu hổ ngồi xuống bên người của Tần Tiêu, nhìn qua gương mặt ngăm đen của Tần Tiêu, che miệng cười rộ lên:
- Ngươi đi làm cái gì, mặt của ngươi phơi nắng đen như thiên lôi rồi này, là cố ý trở về thăm ta sao?
Tần Tiêu cười cười:
- Hẳn là vậy!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ có chút lắc đầu:
- Ngươi thật là. Nói dối không được sao? Hống cho ta vui cũng tốt.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta chỉ không muốn lừa gạt ngươi thôi. Lần này từ trong quân doanh chạy về chính là muốn đi Tương Tác Giam làm ít chuyện, thứ hai chính là về nhà thăm ngươi một chút. Hôm nay không phải ngày nghỉ cuối cùng của ngươi sao. Ta còn lo lắng ngươi đã về cung đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên lộ ra hai má lúng đồng tiền, nói:
- Ngươi có phần tâm ý này ta cũng thoả mãn. Đi Tương Tác Giam làm chuyện gì thế?
Tần Tiêu nói:
- Tự mình thiết kế một ít vũ khí mà thôi, cần thợ rèn trong Tương Tác Giam chế tác. Cho nên phải đi nhờ bọn họ làm mà thôi.
- Binh khí sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nói:
- Tương Tác Giam dễ thỉnh như vậy sao? Không có Hộ Bộ cùng Binh Bộ phê lệnh bọn chúng sẽ lười biếng cả ngày cũng không thèm làm việc đấy, ngay cả vương công hậu duệ quý tộc cũng khó mời được! Trừ phi là hoàng đế muốn cái gì thì ngay lập tức động thủ chế tạo. Nhưng mà Uyển Nhi ở nơi đó còn có chút tình mọn, dường như có thể giúp ngươi một chút đấy.
- Ah, thực?
Tần Tiêu kinh hỉ nói:
- Uyển Nhi, có thể dọn dẹp những tên thợ kia được không?
- Cái gì gọi là ' dọn dẹp ' chứ! Phải mời mới được.
Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý cười nói:
- Uyển Nhi đã từng nhiều lần phụng lệnh của hoàng đế đi Tương Tác Giam làm việc, cho nên bất kể thế nào thì những tên thợ tam phẩm kia chỉ là thợ thủ công mà thôi, đều phải bán cho ta vài phần mặt mũi. Nhưng mà ngươi muốn ta đi Tương Tác Giam làm cái gì?
- Tốt!
Tần Tiêu mừng rỡ, nói:
- Đúng là niềm vui ngoài ý muốn a, đúng là đa tạ ngươi rồi, Uyển Nhi!
- Xem như vậy đi, đừng khách khí.
← Hồi 169 | Hồi 171 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác