Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 380

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 380: Ôn nhu hương tình nồng tha thiết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Lần này đi tuần, ý tưởng xuôi nam chỉ nằm ngoài kế hoạch của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, chuyến đi đến Trường Cát làm cho hắn cảm khái nhiều nhất trong toàn bộ lữ trình. Lý Long Cơ tự nhận mình vẫn tương đối hiểu biết Tần Tiêu. Hắn là một người kỳ lạ, kỳ lạ tới mức hoàn toàn không giống bất kỳ kẻ nào. Ý tưởng của hắn cùng ánh mắt luôn dị thường độc đáo, tâm tư tinh xảo tỉ mỉ, nhưng lại không mất vẻ hào sảng lẫn rộng rãi.

Trọng yếu hơn là chuyện hắn đã cam đoan, sẽ đáng giá tín nhiệm!

Trên mặt Lý Long Cơ hiện lên dáng mỉm cười tự hào cùng vừa lòng, thầm nhủ: Tần Tiêu, làm huynh đệ, mặc dù thân phận của ta cao quý hơn so với ngươi, nhưng luôn kính trọng ngươi, bội phục ngươi, cơ hồ đối với ngươi luôn nói gì nghe nấy; làm quân vương, đứng trên góc độ của quốc gia mà xem, ngươi thật sự là cột trụ mà người bên ngoài không thể thay thế, là cánh tay kiên cố của ta! Cuộc đời này quen biết với ngươi, hiểu nhau, xem như là chuyện may mắn bình sinh của nam nhi, là chuyện may mắn bình sinh của một vị quân vương!

Nước sông chạy chồm, buồm căng gió lớn. Khoảng cách đội thuyền của Lý Long Cơ cùng chiếc thuyền nhỏ của Tần Tiêu dần dần kéo xa. Tần Tiêu cũng lẳng lặng đứng trên đầu thuyền, híp mắt nhìn chăm chú đội thuyền sắp biến mất nơi phương xa.

Trong tim của hắn lúc này giống như nước sông, chưa từng bình tĩnh qua một khắc nào. Rời khỏi triều đình ba năm, giấu tài không hỏi thế sự. Cho tới bây giờ rốt cục lại có năng lực thúc ngựa ra chiến trường, thỏa mãn chí khí nam nhi, đền đáp quốc gia!

Trong người hắn giống như được tiêm vào thuốc kích thích, sóng lòng mênh mông mãnh liệt, cảm xúc phập phồng kích động. Thân làm một quân nhân, ngựa chiến vung đao chém giết địch, là một việc khiến người thống khoái biết bao nhiêu!

Cảm ơn, huynh đệ tốt A Man, hoàng đế tốt Đường Minh Hoàng!

Khi về đến nhà, khói bếp dâng lên, sương khói vờn quanh Nhạc Lộc sơn, mỹ lệ mông lung.

Tiếng chó sủa, tiếng gà kêu rải rác, hài đồng đang vui chơi. Nam nhân bắt đầu bận việc sinh kế, nữ nhân đang chuẩn bị cơm canh. Cuộc sống điền viên yên tĩnh ấm áp đã bắt đầu rời khỏi Tần Tiêu. Trong lòng hắn lại dâng lên nỗi lưu luyến cùng không muốn xa rời.

Vừa mới đi vào trong sân, Đại Đầu đã vọt ra nhào vào trong lòng Tần Tiêu, vô cùng ngây thơ kêu lên:

- A cha, hoàng đế nghĩa phụ đâu?

Tần Tiêu cười a a ôm lấy hài tử, nhìn Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y đang đứng ở cửa phòng nhìn hắn mỉm cười đầy thâm tình, lại nhìn Đại Đầu đáp:

- Hoàng đế nghĩa phụ đi làm chuyện đại sự quốc gia rồi!

- A cha sắp trở thành đại tướng quân sao?

- Đúng rồi!

- Nga da, quá tuyệt vời!

Đại Đầu kích động hoa chân múa tay vui sướng:

- Con trưởng thành cũng sẽ làm đại tướng quân như a cha! Ngồi trên ngựa, tay cầm đao, ra chiến trường giết địch!

Tần Tiêu từ trong ánh mắt của Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi nhận ra được vẻ quyến luyến, vẻ lo lắng cùng nỗi bất đắc dĩ tràn đầy.

Tần Tiêu ôm Đại Đầu đi tới trước mặt các nàng, có chút hổ thẹn nói:

- Thật xin lỗi, ta lại muốn đi.

Lý Tiên Huệ ôm Đại Đầu, dùng tay che phủ gò má lạnh giá của hài tử, thản nhiên nói:

- Đi thôi, làm việc của huynh.

Mỗi một lần Tần Tiêu cần "ra ngoài", Lý Tiên Huệ vẫn luôn nói một câu như vậy. Mỗi một lần Tần Tiêu đều có thể nghe ra hương vị bất đồng, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười:

- Huynh từ thuở nhỏ đã là nam nhân như vậy, chúng tôi vẻ vang vì huynh. Việc trong nhà hết thảy không cần lo lắng, hết thảy có chúng tôi.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, lòng cảm kích không cần nói cũng hiểu được, tình cảm sâu nặng chỉ nằm trong nụ cười.

Mặc Y thoải mái hơn rất nhiều, hơi có chút tự hào nói:

- Muội lại năng lực cùng huynh đồng hành, rong ruổi nơi sa trường.

Kim Lương Phượng cùng Thạch Thu Giản đều biết điều đi vòng sang một bên, hàn huyên cùng nhau.

Tần Tiêu nói:

- Sao không thấy Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, chẳng lẽ còn đang ngủ sao? Bình Vương đâu?

- Bình Vương vẫn còn ngủ say.

Lý Tiên Huệ nói:

- Sau đêm qua đã không còn thấy Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, chỉ sợ là chui trong mền nói chuyện cả đêm, đến bây giờ còn chưa thấy đi ra.

Tần Tiêu không khỏi thầm bật cười: Hai người này!

Cho mãi tới khi cơm đã chín Lý Trọng Tuấn mới rời giường, tìm Tần Tiêu mới biết được hoàng đế đã rời đi. Lý Trọng Tuấn biết hai ngày nữa Tần Tiêu cũng đi, vỗ ngực nói:

- An tâm đi thôi, hôm qua hoàng đế giao ít công việc cho ta, ta có thể lưu lại nơi này thêm vài ngày. Ngươi đem mọi chuyện giao cho ta xử lý là tốt rồi. Người làm ca ca như ta cũng khó được cơ hội làm chút chuyện cho em rể.

Tần Tiêu chỉ cười:

- Ngươi muốn nhân cơ hội lưu lại Giang Nam thêm thời gian đi?

Lý Trọng Tuấn ha ha cười to:

- Người hiểu ta, chỉ có Tần Tiêu! Nhưng ngươi yên tâm, không dàn xếp xong Tiên nhi bọn họ tại Sở Tiên sơn trang ta cũng sẽ không đi. Địa phương kia thật sự có nhiều hồi ức, ha ha!

Trong tiếng cười to của Lý Trọng Tuấn đều bao hàm vẻ tang thương cùng ký ức.

Nhìn thấy sắp đến giờ ăn cơm, Tử Địch cùng Ngọc Hoàn chưa thấy bóng dáng. Tần Tiêu không khỏi có chút buồn bực, chạy tới ngoài phòng Dương Ngọc Hoàn, chỉ nghe bên trong có tiếng bàn tán xì xào, nghe không rõ lắm.

Tần Tiêu đi tới gõ cửa:

- Hai người có thể ra rồi chưa? Sắp ăn cơm rồi.

Chợt nghe trong phòng vang ra thanh âm, tiếng bước chân cùng tiếng chuông lanh canh truyền đến. Cửa mở ra, sắc mặt Dương Ngọc Hoàn ưu tư tội nghiệp nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

- Hầu gia ca ca, có phải huynh sẽ lập tức rời nhà phải không? Phải đi ra ngoài đánh giặc thật sao?

Dương Ngọc Hoàn tràn đầy vẻ thương tâm nói:

- Muội thật không muốn đâu!

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua muội cùng tứ nương tự nhốt trong phòng đang thảo luận chuyện này sao?

- Không phải, tới sáng nay muội mới biết được, tứ nương nghe tam nương nói.

Dương Ngọc Hoàn nỉ non:

- Đêm qua, tứ nương dạy muội làm sao làm vợ của huynh đâu!

- Di, muội là đồ đần!

Tử Địch từ trong phòng nhảy ra, vừa kéo quần áo trên người Dương Ngọc Hoàn, vừa che miệng của nàng:

- Loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện nói ra!

Tần Tiêu không khỏi thấy buồn cười: Tử Địch ah, chính muội cũng còn chưa biết nên làm sao, hiện tại còn lên mặt đi chỉ dạy người khác, dạy người làm sao "làm vợ". Dọa! Muội có thể dạy được cái gì, truyền thụ kinh nghiệm sinh hoạt vợ chồng chuyên nghiệp sao?

Dương Ngọc Hoàng giãy nhẹ:

- Có gì quan trọng đâu chứ, hầu gia ca ca cũng không phải người ngoài. Còn có chuyện gì mà không thể nói với hầu gia ca ca đây?

Tử Địch liên tục lắc đầu thở dài:

- Rốt cục phát hiện một người còn ngu ngốc hơn ta!

Tần Tiêu nhẫn nhịn không bật cười:

- Đi ra ngoài, ăn cơm.

- Chờ muội rửa mặt đánh răng!

Tử Địch không ngớt lời kêu la:

- Muội còn có chuyện nói với huynh!

Trong lòng Tần Tiêu chợt suy nghĩ: Chẳng lẽ còn muốn liều lĩnh đi theo ra tiền tuyến? Như vậy sao được!

- Ngọc Hoàn có rửa mặt chải đầu chưa?

- Muội làm xong lâu rồi, chỉ là tứ nương cứ ở mãi trên giường không chịu ra ngoài.

*****

- Vậy thì chúng ta đi!

Tần Tiêu lôi kéo bàn tay của Dương Ngọc Hoàn bỏ chạy, Tử Địch ở phía sau oa oa kêu to oán hận.

Dương Ngọc Hoàn khanh khách cười to, dưới chân cũng vội vàng chạy nhanh hơn.

Tần Tiêu không khỏi thầm nhủ: Đúng là hài tử a, ngây thơ, hồn nhiên vô cùng!

Dương Ngọc Hoàn thoát khỏi hoàng đế, trong lòng thật khoan khoái, nhưng nhìn thấy Tần Tiêu sắp rời đi, cực kỳ không muốn, không khỏi ôm chặt cánh tay Tần Tiêu, sợ hãi nói:

- Hầu gia ca ca, huynh nguyện ý mang theo muội đi đông bắc không?

Tần Tiêu hơi sững sờ, qua loa nói:

- Được, qua một thời gian cả gia đình chúng ta đều sẽ di chuyển qua đó.

- Không phải, ý muội muốn nói là hiện tại!

Dương Ngọc Hoàn không ngừng gật đầu, vừa nói nhanh:

- Chính là hai ngày sau đó!

Tần Tiêu không khỏi cười khổ:

- Ta đang vội vàng đi đánh giặc, không phải đi du sơn ngoạn thủy đâu! Sau khi đi qua đó, chẳng những không có thời gian chiếu cố muội, còn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, biết không?

- Không sao cả, huynh không thời gian chiếu cố muội, nhưng muội có thể chiếu cố cho huynh!

Dương Ngọc Hoàn có chút kích động, giống như tìm được lý do có thể thuyết phục Tần Tiêu đồng ý mang nàng đi theo:

- Muội sẽ không liên lụy huynh đâu!

Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: A đầu này, nói gì đây? Chiếu cố ta? Ha ha... thật khó được nàng có lòng tốt như vậy.

Tần Tiêu nói:

- Đi tới quân đội, sẽ không thể giống như trong nhà, quy củ rất nghiêm khắc, không thể tùy tiện mang gia quyến, biết không? Hơn nữa có lẽ không cần qua bao lâu muội có thể cùng Tiên nhi các nàng đều đến đông bắc, không vội trong nhất thời đi?

Dương Ngọc Hoàn cực kỳ thất vọng đứng lại, đầy mặt ưu thương nhìn Tần Tiêu:

- Thật sự... không thể sao?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Không thể.

Nói xong Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy quả quyết cự tuyệt nàng như thế thật có chút tàn nhẫn. Nhưng loại chuyện này cũng không thể thương lượng, trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ.

Dương Ngọc Hoàn nhất thời quyệt miệng, trong ánh mắt đã có mưa bụi mông lung:

- Vậy Ngọc Hoàn cần đợi bao lâu mới có thể gặp lại hầu gia ca ca đây?

- Yên tâm, sẽ không quá lâu.

Tần Tiêu khuyên giải an ủi lập lờ nước đôi, chỉ sợ làm cho nàng thương tâm chảy nước mắt.

Dương Ngọc Hoàn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười:

- Hầu gia ca ca nói sẽ không quá lâu, vậy chắc chắn sẽ không lâu lắm. Ngọc Hoàn tin tưởng huynh! Muội nghe tam nương nói, phương bắc thật nhiều thảo nguyên, sa mạc cùng rừng rậm. Ở nơi đó còn có thể cưỡi ngựa săn thú, còn có thể săn được hồ ly hay sói hoang. Hầu gia ca ca, chờ khi nào đi đông bắc, huynh dạy muội cưỡi ngựa được chứ?

- Được!

Tần Tiêu âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng đã dỗ dành được nàng. Vì vậy liền nắm tay nàng, cùng nhau đi về hướng chủ trạch, chuẩn bị ăn cơm.

Trên mặt Dương Ngọc Hoàn vẫn lặng lẽ chảy ra hai dòng nước mắt. Nàng rất muốn khóc, nhưng lại không muốn làm Tần Tiêu phiền lòng, nhưng nước mắt làm thế nào cũng không nhẫn nhịn được.

Tần Tiêu vừa quay đầu lại nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn đang lau nước mắt, lại cảm thấy thật đau lòng...

Trên bàn cơm, một cỗ cảm xúc khổ sở biệt ly bao phủ. Tần Tiêu vì muốn làm không khí sinh động, trêu ghẹo nói:

- Kim tiên sinh, đạo sĩ rượu thịt như ngươi không sợ bị tổ sư gia trách móc sao?

Kim Lương Phượng cười nói:

- Trong lòng có đạo, hết thảy đều là đạo, làm gì câu nệ cho chuyện nhỏ.

Lý Trọng Tuấn nở nụ cười xấu xa:

- Hay là ta phụ trách cấp hai phòng tiểu thiếp cho Kim tiên sinh?

Kim Lương Phượng cười ha ha:

- Hậu ý của Bình Vương, bần đạo thật sự muốn tìm cũng không tìm được!

Trong bữa ăn cuối cùng cũng có tiếng cười. Tử Địch vẫn rầu rĩ không vui, tức giận chỉ lo mải miết ăn cơm. Mặc Y ngồi bên cạnh nhìn thấy chỉ âm thầm bật cười.

Sau khi ăn xong, Tử Địch vội vàng kéo Tần Tiêu sang một bên, oán giận nói:

- Vì sao huynh không nói với hoàng đế dẫn muội cùng đi đông bắc?

Tần Tiêu nghiêm sắc mặt, nói:

- Loại chuyện này đâu phải chuyện đùa? Chuyện khác nháo sự thì cũng thôi, chuyện hành quân đánh giặc, sự tình quan hệ tới sinh tử tồn vong, há có thể xằng bậy? Tỷ của muội còn lướt qua mặt ta, trực tiếp tìm hoàng đế xin hoàng mạng đem áp ta, ta đành phải mang theo. Muội? Chuyên tâm ở nhà là tốt rồi, đừng nghĩ mấy thứ này. Khi nào đến thời cơ thích hợp, ta sẽ đem gia đình đón tới đông bắc.

Sắc mặt vốn luôn phẫn uất của Tử Địch dần dần biến thành ưu tư, cắn môi thất vọng mười phần nói:

- Huynh mãi cho tới bây giờ chưa từng xem muội là lão bà của huynh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cảm thụ trong lòng muội! Huynh chỉ xem muội là nhi đồng ham chơi, xem muội là phế vật có cũng như không!

Dứt lời liền giậm chân bỏ chạy.

Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên: Nha đầu kia từ khi nào đã thích nghĩ những chuyện thâm trầm như vậy đây? Không lo lắng cảm thụ trong lòng nàng? Ta có làm như vậy sao?

Từng phút từng giây kế tiếp Tần Tiêu chỉ hận không vạch ngón tay đếm qua. Mỗi thời mỗi khắc đều làm người ta thật quyến luyến cùng không muốn xa rời. Thân tình nồng đậm làm hắn cảm giác mình càng thêm xem trọng người đối diện. Cùng lúc đó, vấn đề của quốc gia cũng vô cùng mãnh liệt.

Thời gian hai ngày cuối cùng trôi qua.

Kim Lương Phượng đã đem chuyện trên Kết Tử Châu Đầu xử lý hoàn tất, đem khải giáp của Tần Tiêu mang tới.

Tần Tiêu cởi bỏ cẩm phục trên người, đứng trước gương đồng, ngưng thần đánh giá bộ dáng của mình.

Người một nhà đều vây trong phòng. Lý Tiên Huệ tiến tới giúp hắn phủ thêm áo choàng, cẩn thận buộc lại, sau đó thâm tình mỉm cười:

- Đi thôi, đến thời gian. Sự tình trong nhà giao cho mọi người. Khi tới chiến trường, nhất định phải bảo trọng chính mình.

Tần Tiêu gật đầu, nhìn lướt qua người nhà.

Lý Tiên Huệ mỉm cười, Thượng Quan Uyển Nhi bình tĩnh, Tử Địch phức tạp, Dương Ngọc Hoàn muốn rơi nước mắt, còn có bốn nhi tử, hai nữ nhi.

Tần Tiêu hơi nhếch môi, nhẹ giọng nói:

- Tạm biệt, các bảo bối!

Một câu nói thật nhẹ nhàng của Tần Tiêu làm mấy mỹ nhân chợt ứa nước mắt. Dương Ngọc Hoàn đã nức nở, nắm chặt cánh tay Tần Tiêu, vuốt ve hoàng kim giáp trên người hắn, khóc thật thương tâm.

Chính bản thân Tần Tiêu tựa hồ cũng có chút mê muội trong cảm xúc biệt ly, trong lòng vô cùng âu sầu.

Bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí dài, trong lòng Tần Tiêu chợt động, tự nhủ mình có nghe được tiếng kêu gọi từ chiến trường hay không? Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, nếu còn tiếp tục dây dưa, chỉ sợ hắn không đi được nữa!

Tần Tiêu vỗ vỗ lưng Dương Ngọc Hoàn, hít sâu một hơi, cất bước đi ra cửa phòng.

Hắn tiếp nhận cương cùng roi ngựa Thạch Thu Giản đưa qua, nhìn người nhà cùng Lý Trọng Tuấn vung tay:

- Đi rồi! Mọi người bảo trọng!

- Hầu gia ca ca, nhất định phải bảo trọng, nhớ tranh thủ thời gian đón chúng tôi!

Dương Ngọc Hoàn kêu to, Lý Tiên Huệ các nàng đều rơi nước mắt, nhưng chỉ gật đầu với Tần Tiêu, vẫy tay. Đại Đầu cùng Nữu Nữu đều nắm tay Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, hướng Tần Tiêu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.

Hồi (1-456)


<