Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1638

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1638: Đây là chuyện tốt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đột nhiên, lông mi thật dài của Vương Dao đột nhiên run rẩy, Lý Kỳ không kìm nổi ha hả nói: - Phu nhân, hành động của nàng thật là không thấu triệt rồi, ngay cả giả bộ ngủ cũng giả như vậy.

Vương Dao cũng nhịn không nổi nữa rồi, chậm rãi mở hai mắt ra, một chút ngượng ngùng đỏ ửng từ cổ hiện lên mặt, gắt giọng: - Chàng cứ nhìn ta như vậy làm chi?

Lý Kỳ ha hả nói: - Ta muốn nhìn một chút xem nàng có thể giả bộ bao lâu.

- Ta cũng không phải giả bộ.

Vương Dao lườm hắn một cái, lại nói: - Ai kêu chàng luôn nhìn ta như vậy.

Lý Kỳ nói: - Ta còn tưởng rằng nàng thích ta ngắm nàng, vì vậy mới giả bộ ngủ cơ.

Vương Dao nổi hồng hai gò má, xì nói: - Ai thích để cho chàng ngắm. Nói xong đột nhiên vươn tay, đem mặt Lý Kỳ đẩy sang bên kia, ngoài miệng còn nói: - Ta mới không cần chàng ngắm.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc khẽ vươn tay này, lập tức cảnh xuân lộ ra, bởi vì hiện tại đang giữa mùa hè, nàng chỉ mặc một bộ sa y, trước ngực là một vùng tuyết trắng với một khe sâu, cực kỳ mê người.

Hắc! Cũng dám chủ động động thủ động cước với ta, ta thích. Lý Kỳ lại quay đầu, bàn tay to thần không biết quỷ không hay đẩy sa y ra, đặt lên một đôi ngọc nho to lớn kia, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Vương Dao từ nhỏ điềm tĩnh thanh nhã, nhưng một khi đung phai thằng nhãi này, thật sự là không có biện pháp nào, duyên dáng kêu to một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, không còn xuất lực được nữa, sẵng giọng: - Chàng làm gì thế, sáng sớm tinh mơ đã nghĩ mấy chuyện xấu.

- Việc lăn khăn trải giường này đều chú ý quen tay hay việc đấy, chúng ta phải ôn tập nhiều vào.

Lý Kỳ thấy một nụ cười của nàng, đều phong tình vạn chủng như vậy, làm sao còn nhịn được, xoay người lên. Chỉ nghe Vương Dao yêu kiều thở gấp một tiếng, trong lúc nhất thời lại đỏ mặt cuồn cuộn.

...

...

Vài lần lăn lộn về sau, Lý Kỳ rốt cục cảm thấy no nê mỹ mãn từ trên giường bò lên, đương nhiên, đây là cách nói phía chính phủ, kỳ thật chân tướng là bị Vương Dao đuổi xuống giường đấy.

Sau khi rửa mặt xong, Lý Kỳ đi đến phòng bếp, đi làm bữa ăn sáng dinh dưỡng cho hai vị phụ nữ có thai.

- Nhị vị phu nhân, có ở bên trong không?

Lý Kỳ đứng ở trước cửa phòng ngủ Bạch Thiển Dạ và Phong Nghi Nô. Nhẹ nhàng gõ cửa, dùng một loại thanh âm cực kỳ dịu dàng hỏi, hiện tại hai vị phụ nữ có thai này có độ mẫn cảm rất cao, rất dễ dàng nổi giận. Hắn nhất định phải cẩn thận làm việc, cũng không thể giống như trước kia nói lung ta lung tung nữa.

- Phu quân, huynh vào đi.

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Bạch Thiển Dạ.

Lý Kỳ lập tức đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy hai vị phụ nữ có thai nâng cao bụng đang chậm rãi bước ở trong phòng.

- Phu quân. Sao huynh bây giờ mới đến, ta sắp chết đói rồi.

Phong Nghi Nô vừa thấy Lý Kỳ, liền đã oán giận một chút.

Oa! Thái dương đều còn chưa mọc. Có khoa trương như vậy hay không a! Lý Kỳ trong lòng âm thầm cục ta cục tác một phen, nhưng đã thành thói quen, vội nói: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, phu quân ta đã dậy trễ rồi.

Đầu năm nay, phụ nữ có thai lớn nhất.

Phong Nghi Nô đột nhiên đưa khuôn mặt đến gần, bát quái nói: - Có phải đêm qua quá mệt mỏi hay không.

Không hổ là phu nhân ta, quả nhiên đủ mãnh liệt. Lý Kỳ vẻ mặt đổ mồ hôi nói:

- Tiểu Phong yêu quý, tính cách của muội như thế nào cũng theo dáng người muội, đều trở nên mạnh như vậy rồi, tiểu đệ có chút chống đỡ không được rồi đó.

Phong Nghi Nô xì một tiếng khinh miệt, nói: - Không nói thì không nói, ai mà thèm chứ, nói không chừng mới vừa rồi còn đang cùng Vương tỷ tỷ vui vẻ một phen.

Ông trời. Nha đầu này biết xem bói à. Lý Kỳ xấu hổ nói: - Muội nói cái gì đó, ta nghe cũng không hiểu lắm.

Bạch Thiển Dạ thấy con mắt hắn loạn chuyển, biết tám chín phần mười là Phong Nghi Nô đoán đúng rồi, hừ nói: - Nói huynh có người mới liền đã quên người cũ.

- Làm sao có thể chứ.

Lý Kỳ vội vàng cãi lại một câu, lập tức đem khay đặt lên bàn, đem cái chụp nhấc ra, nói: - Muội xem một chút đi, đây chính là bữa sáng dinh dưỡng ta tự mình nấu nướng cho các muội, ta yêu các muội biết bao nhiêu a!

- Cái gì làm cho ta ăn, huynh rõ ràng chính là làm cho con huynh ăn đi.

Phong Nghi Nô không cảm kích chút nào, đôi môi khêu gợi nhếch lên.

- Nói gì vậy chứ, nào nào, phu quân ôm muội ăn.

- Thật sao?

Phong Nghi Nô trong mắt sáng ngời.

- Ách... !

Lý Kỳ chần chờ, giờ đắc tội lớn thế nào a.

Phong Nghi Nô vẹo con ngươi thoáng nhìn, đáng thương nói: - Có phải huynh chê ta quá mập hay không?

- Đương nhiên --- không đúng a!

Muội cũng biết vậy mà vẫn còn nói, hàm răng Lý Kỳ khẽ cắn, ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình, hào khí vạn trượng nói: - Phu nhân, lên ngựa đi.

Phong Nghi Nô cười thầm, khẩn trương ngồi xuống, chỉ nghe Lý Kỳ phát ra một tiếng kêu đau đớn, mũi chân không kìm lòng nổi giật giật vài cái.

Lực ép xuống nặng như vậy, tất phải đàn hồi ngược lại nha!

- Phu quân, có phải muội rất nhẹ hay không?

Phong Nghi Nô nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ mà hỏi.

- Ừ --- ừ ---.

Lý Kỳ gật gật đầu, gượng cười nói: - Phu nhân, muội ăn nhanh lên đi, nguội rồi thì ăn không ngon nữa đâu. Trong lòng lại nghĩ, oa mẹ ôi, muội không phải muốn vừa ăn vừa nói chuyện đó chứ, chân của ta đều đã bị muội ngồi gãy rồi.

- Phu quân.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên yêu kiều rên rỉ một tiếng.

Các muội là cố ý chơi ta đây mà. Lý Kỳ hai mắt trợn trắng, cố gắng xuất ra một nụ cười rất là khoa trương, rất là miễn cưỡng nói: - Phu nhân hãy nhìn xem, bên này không phải còn có một chiếc đùi cường tráng sao, nếu phu nhân không chê --- ừ --- có thể ngồi xuống. Trong lòng lại nói, muội có thể ghét bỏ, tuyệt sẽ không làm tổn thương tự tôn của ta đâu mà.

- Cảm ơn phu quân.

Bạch Thiển Dạ không ngại chút nào ngồi xuống cái đùi còn lại của Lý Kỳ.

- Ti ---!

Lý Kỳ lập tức mãnh liệt rút ra một luồng lương khí.

- Phu quân, huynh có khỏe không, ta có phải quá nặng rồi hay không.

Bạch Thiển Dạ biết mà còn hỏi.

- Làm sao có thể chứ, các muội thật sự là quá nhẹ rồi, còn phải ăn nhiều chút nữa, ăn nhiều một chút nữa.

Lý Kỳ thật sự là phùng má giả làm người mập, mặt đều trướng đến đỏ bừng rồi, hai tay vây quanh hai vị phụ nữ có thai, trái ôm phải ấp thế này, hắn thà rằng không cần a.

- Ah.

Bạch Thiển Dạ thản nhiên đáp lại một tiếng. Không ngờ cùng Phong Nghi Nô lôi việc nhà ra nói.

Lý Kỳ bị kẹp ở giữa, có vẻ cực kỳ nhỏ gầy, nhìn trái xem, nhìn phải xem, thực sự nhịn không được nữa, nói: - Nhị vị phu nhân, các muội đừng chỉ cố lấy nói chuyện phiếm a, nhanh ăn đi thôi.

Phong Nghi Nô nói:

- Phu quân, cũng không thể thúc giục chúng ta, Thập nương nói, phụ nữ có thai lúc ăn cơm, nhất định nhai từ từ nuốt chậm.

Bạo đổ mồ hôi!! Vấn đề là muội như vậy căn bản cũng không có nhai nuốt a! Lý Kỳ buồn bực nói: - Thập nương không có nói cho các muội biết là ngủ không nói ăn không nói sao?

Phong Nghi Nô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: - Cái này thì thật là không có. Thất Nương, cô có nhớ không?

*****

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói: - Ta cũng không nhớ rõ Thập nương nói qua lời này.

-.... !

Hai vị phụ nữ có thai vừa ăn, vừa trò chuyện, rất thích ý, nhưng lại khổ Lý sư phó của chúng ta bị người khác coi như là sô pha thịt người.

- Cốc cốc cốc!

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, lại nghe Trần Đại Nương dò hỏi: - Nhị vị phu nhân. Đại nhân đang bên trong không ạ?

Lý Kỳ vội hỏi: - Có ở, có ở, có phải Hoàng thượng gọi ta vào cung hay không?

- A? Ồ, cái đó thì không có. Tuy nhiên Cao thái úy, Hồng viên ngoại, còn có Cao Nha Nội, Hồng công tử đến đây.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nghiêm túc nói: - Thái úy đến sớm như vậy, nhất định là phát sinh ra chuyện trọng yếu gì rồi. Nhị vị phu nhân, các muội xem ---.

Bạch Thiển Dạ đứng dậy nói: - Vậy phu quân huynh mau đi đi.

Phong Nghi Nô nghe nàng nói như vậy, cũng rất không nỡ mà đứng dậy.

Lý Kỳ vội vàng rút chân ra ra. Chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là quỳ xuống, một tay chống ghế dựa mới đứng lên được, nói: - Nhị vị phu nhân, ta xin lỗi không tiếp được rồi. Nói xong liền lảo đảo đi đến trước cửa, trong lòng lại nghĩ, sau này tới nơi này, phải âm thầm dặn dò Trần Đại Nương ở ngoài cửa phối hợp tác chiến mới được, nếu không, thế nào cũng bị các nàng đùa chết mất.

- Đại nương, bà vào đây một chút.

Phong Nghi Nô đột nhiên hô.

Lý Kỳ theo bản năng quay đầu, nói: - Làm gì?

Phong Nghi Nô ngọt ngào cười nói: - Ta chỉ muốn hỏi đại nương một chút, có nhận lầm người hay không.

Ngụ ý, rõ ràng chính là đề phòng Lý Kỳ cố ý lừa bịp.

Tìm được một vị phu nhân khôn khéo như vậy, Lý Kỳ chỉ có than khổ một tiếng, rưng rưng ra cửa, cửa vừa đóng lại, hắn liền khẩn trương dùng hai tay xoa bắp đùi của mình, nói: - Thật sự mệt chết ta.

...

...

- Cô gia, ngươi vẫn khỏe đó chứ?

Tiểu Đào nhìn Lý Kỳ đang dờ dẫm dọc theo tường mấp máy, vẻ mặt tò mò hỏi.

- Không --- không có việc gì, ta đang rèn luyện thân thể.

Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, giờ hai chân đều đã tê rần, không vịn vách tường, thì thế nào cũng sẽ ngã, vừa chậm rãi di động đi tới, vừa đợi thông máu.

- Rèn luyện thân thể?

Tiểu Đào dùng một loại ánh mắt rất là khó hiểu đánh giá Lý Kỳ.

Lý Kỳ bị nàng nhìn đến ngượng ngùng không ngừng, yếu ớt nói:

- Ừ, đây là một môn rèn luyện cô gia ta mới nghĩ ra, tên Bích hổ mạn bộ.

- Bích hổ mạn bộ?

Tiểu Đào tỉnh tỉnh mê mê gật đầu nói: - Thật là có điểm giống?

Stop? Dám nói ta giống thằn lằn, ngươi đây là giậu đổ bìm leo a! Ta nhẫn! Lý Kỳ phất tay nói: - Tốt lắm, tốt lắm, ngươi nhanh đi mau lên, đừng quấy rầy ta rèn luyện thân thể.

- Ah.

Tiểu Đào trước khi đi, còn không kìm nổi liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ một đường bám dọc theo vách tường thật vất vả mới đến được tiền viện, hai chân cũng dần dần khôi phục tri giác, hắn nhẹ nhàng thở vài hơi lấy sức, sửa sang lại dung nhan, nện những bước chân như nhũn ra, đi về phía tiền thính.

- Phụ thân chớ đánh, phụ thân chớ đánh, con cũng đã gần 30 tuổi rồi, xin cấp con ba phần mặt mũi.

- Ngươi nghiệt tử này, còn biết đã đến tuổi nhi lập, lão tử hôm nay sẽ thay trời hành đạo.

Rầm rầm rầm!

- Thằng nhóc, đừng chạy.

- Phụ thân, chớ đuổi.

Ba ba ba!

- Ai ôi!!!, ai ôi!!!.

Lý Kỳ đứng ở ngoài cửa, mờ mịt trợn tròn mắt, chỉ thấy hai cái tên dở hơi Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đang bị Cầu ca và bát Kim thúc đuổi đến chạy loạn cả phòng.

Cầu ca ngày thường âm nhu, chính là người đá cầu đứng đầu của Đại Tống vậy. Một cước này cực chuẩn, phóng khoáng linh động, giống như định vị đạn đạo, đá Cao Nha Nội đến trên nhảy dưới tránh để né đòn.

Mà Bát Kim thúc trời sinh tính dũng cảm, lực lớn vô cùng, chưởng phong vù vù, cương mãnh vô cùng, đánh đập Tiểu Cửu đến nghiêng ngả lảo đảo, lung lay sắp đổ.

- Oa --, đây chẳng lẽ chính là Phật sơn vô ảnh cước và Giáng Long Thập Bát Chưởng trong truyền thuyết --- phương diện này quá nguy hiểm, ta vẫn là đợi lát nữa lại đến thôi.

Ngay tại khi hắn đang hết sức xoay người, chợt nghe phía sau có tiếng Cao Nha Nội kêu lên: - Lý Kỳ, mau mau cứu ta.

Omg!

Lý Kỳ còn chưa xoay người lại, chỉ cảm thấy hai đạo kình phong thổi tới, thổi trúng mắt đến mức không mở ra được, đợi khi hắn phục hồi lại tinh thần, Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đã trốn ở phía sau hắn rồi, lại nghe thấy cước phong, quyền phong đánh úp lại, Lý Kỳ hai tay giơ lên, bảo vệ thượng hạ bàn, phong phạm cao thủ triển lộ không bỏ sót: - Hai vị xin dừng tay trước đã, đừng làm bị thương tới người vô tội.

Cầu ca cả giận nói: - Lý Kỳ, ngươi mau mau tránh ra, hôm nay ta nhất định phải đánh gãy hai chân thằng nhãi này.

Dựa vào! Ngươi muốn đánh thì về nhà mà đánh a, ngươi đến chỗ ta mà đánh, rõ ràng chính là diễn trò cho ta xem, cái cách này, Lý Kỳ rất con mẹ nó hiêu đươc, nói: - Thái úy, Bát Kim thúc xin bớt giận, cho tiểu chất vài phần thể diện.

Trong lòng cũng đang nói thầm, sẽ không phải hai cái thằng dở hơi này lại làm chuyện gì có lỗi với ta rồi đó chứ, thế cho nên Cầu ca và Bát Kim thúc cố sức biểu diễn như vậy. Không được, ta phải cẩn thận, không thể để cho bọn họ lừa dối được, hành động của Cầu ca là cấp bậc ảnh đế đó, nhất định phải cẩn thận.

Cao Cầu thấy trình diễn cũng đủ rồi, diễn quá chút nữa cũng không hay, dù sao cũng là diễn viên lão làng, thu thả tự nhiên, thu hồi chân lại, vừa giận trừng mắt nhìn Cao dở hơi, sau đó lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, thật sự là có lỗi với ngươi, để ngươi chế giễu rồi.

Đổ mồ hôi! Con của ngươi chê cười ta còn ít sao, cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

- Đâu có, đâu có, Thái úy quá khách khí, hai vị mời, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.

Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, mời bọn họ vào trong phòng.

- A! Lý Kỳ, hai chân ngươi như thế nào lại như nhũn ra vậy, có phải làm quá nhiều chuyện trên giường rồi hay không, loại sự tình này không thể phô trương đâu.

Cao Nha Nội là thiên phú dị bẩm, kinh nghiệm phong phú, y nhìn thấy tư thế đi đường quái dị của Lý Kỳ, lập tức hiểu được, lập tức lặng lẽ di động đến bên cạnh Lý Kỳ, vẻ mặt bát quái mà hỏi.

- Các ngươi tự giải quyết đi, ta còn có việc, liền cáo từ trước.

Lý Kỳ không nói hai lời, xoay người rời đi, trong lòng mắng to, lão tử là tới cứu ngươi đấy, thằng nhãi ngươi còn nói như vậy, bằng hữu thế này còn có thể làm tiếp được sao.

- Đại ca, ngươi không thể đi đâu a, cha ta sẽ giết người đấy.

Hồng Thiên Cửu khẩn trương lôi kéo Lý Kỳ.

Lý Kỳ gạt tay y qua một bên, nói: - Ngươi là độc đinh chín đời thì sợ cái gì?

- Trước kia phải, nhưng bây giờ không phải rồi, chẳng phải ta đã sinh ra hai đứa con trai rồi sao. Tiểu Cửu vội vàng nói.

- Ách... Điều này cũng đúng. Lý Kỳ thấy trên mặt y tất cả đều là chưởng ấn, lòng có không đành a, lại trừng Cao dở hơi một cái, lúc này mới ngồi trở về, chăp chăp tay về hướng Hồng Bát Kim và Cao Cầu, vừa một mặt hiếu kỳ nói: - Thái úy, Bát Kim thúc, đây là có chuyện gì? Nha Nội bọn họ lại gây ra chuyện gì rồi, mà khiến nhị vị phát giận lớn như thế.

Cao Cầu hừ một tiếng, nói: - Ngươi hỏi cái thằng nghiệt tử này đi, lão tử sớm hay muộn sẽ có một ngày bị thằng nghiệt tử làm cho tức chết thôi.

Lý Kỳ quay đầu nhìn về phía Cao Nha Nội, nói: - Sao lại thế này?

Cao Nha Nội cúi đầu, gãi sau cổ nói: - Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chính là --- chính là tối hôm qua ta cùng Tiểu Cửu đánh công tử nhà Tần Thiếu Tể.

Lý Kỳ hai mắt trợn mắt, vui vẻ nói: - Đây là chuyện tốt a!

Hồi (1-1753)


<