← Hồi 485 | Hồi 487 → |
Sau buổi cơm chiều. Như Thi và Vũ Y dọc đường mệt nhọc, được Như Họa dẫn đến phòng của các nàng đề nghỉ ngơi rồi. Cao Vụ cũng được sắp xếp phòng nghi, cùng nhau đi rồi, Lý Khánh An thì trở vào trong thư phòng, ban ngày lúc ở trong xe ngựa suy nghĩ về trận chiến Hán Trung có một số chỗ còn chưa hiểu rõ ràng, hắn cần tĩnh tâm lại đem sự việc suy nghĩ cho xác đáng.
Trong thư phòng rất im lặng, lư hương khói nhẹ lượn lờ, Lý Khánh An ngồi ở trước bàn đọc sách đối diện với một bức bản đồ trầm tư, hắn còn đang suy nghĩ việc của Thôi Quang Viễn. Thôi Quang Viễn trong lịch sử đã từng là Kiếm Nam tiết độ sứ, như vậy xem ra, hắn hẳn là có một tài năng nhất định, quan trọng hơn là Thôi Quang Viễn là con cháu của Thôi gia, trọng dụng Thôi Quang Viễn có thể đề cao địa vị của Thôi gia, có thể ở một mức độ nhất định nào đó cưỡng chế thế lực của Bùi gia.
Từ sau khi Lý Khánh An dùng Bùi Tuân Khánh thay thế Bùi Mân. Bùi Tuân Khánh mặc dù trong việc xử lý chính vụ vẫn còn thua xa so với Bùi Mân, nhưng việc hắn nắm bắt tâm lý của Lý Khánh An, thì cao minh hơn nhiều so với Bùi Mân, rất nhiều chuyện không cần Lý Khánh An mở miệng. Bùi Tuân Khánh liền từng cái một làm được nốt. Tỷ như việc sắp đặt nhân sự ở Lạc Dương, cùng với việc điều Nhan Chân Khanh nhập kinh, những điều này cũng đều là ý tưởng của Lý Khánh An. Bùi Tuân Khánh đều từng việc một sắp xếp ôn thỏa, phải nói là, cho tới thời điêm này. Bùi Tuân Khánh vẫn là người thích hợp chọn làm tướng quốc.
Nhưng ở trong việc khuếch trương thế lực của gia tộc, thì Bùi Tuân Khánh lại rất lấn nước, rất khiến người ta lo lắng, chi vỏn vẹn hai tháng, ba vị trụ cột của Bùi gia ở địa phương làm thái thú cũng đều được điều vào triều đình làm quan lớn. Thái thú Kính Châu Bùi Củ xuất nhậm thượng thư hữu thừa, thái thú Bổ Châu Bùi Hú xuất nhậm quang lộc tự khanh, thái thú Minh Châu Bùi Tư xuất nhậm thái thường thiếu khanh. Dù rằng tiếng tăm của ba người ở địa phương cũng đều tốt lắm, nhất là thái thú Kính Châu Bùi Củ, Lý Khánh An cũng chuẩn bị trọng dụng hắn, nhưng loại gia tộc khuếch trương một cách lấn nước này, khiến cho Lý Khánh An không thé không nảy sinh vài phần cảnh giác, hơn nữa có nghe đồn rằng, hai nhà Bùi. Lô đã bí mật kết thành đồng minh chính trị, điều này càng làm cho Lý Khánh An lo lắng hơn, cho dù Lý Khánh An bây giờ vẫn còn cần đến sự ủng hộ của thế gia, nhưng sự khuếch trương một cách lấn nước của Bùi gia nếu không nhanh chóng áp chế, tương lai sẽ hình thành cục diện khó mà khử đi cho được.
Dùng Thôi gia, Vi gia đến chế hành sự lớn mạnh của Bùi gia, điều này thật sự là một biện pháp tốt, chỉ là hắn cần một cơ hội, còn việc trọng dụng Thôi Quang Viễn chính là một trong những cơ hội này.
Lý Khánh An ngồi ở sau bàn ngưng thần trầm tư, lúc này thê tử Minh Nguyệt của hắn bưng một ly trà sâm đi đến, bước đi nhẹ nhàng, không có kinh động đến Lý Khánh An, ngừng một lát, nàng nhẹ nhàng đem trà sâm đặt ở bên cạnh Lý Khánh An.
Lý Khánh An sực phát giác, vừa quay đầu lại thấy thê tử, hắn cười xòa, cầm lấy tay nàng đang đặt ở đầu vai của mình: "Đa tạ!"
"Có cái gì mà tạ ơn chứ. Như Thi tới rồi, về sau sẽ không cần thiếp đưa trà cho chàng rồi."
Giọng điệu của Minh Nguyệt có một chút trách yêu, lại có một vẻ u oán, Lý Khánh An cảm thấy trong lòng nàng có chút bực dọc, liền ôm lấy eo của nàng cười nói: "Nàng lại có thai rồi, để cho Như Thi giúp đỡ phần nào cho nàng khôngtốt sao?"
"Điều này thiếp sẽ an bài, không cần chàng phải bận tâm!"
Minh Nguyệt tựa hồ thực sự có một chút giận, nàng kéo tay Lý Khánh An ra, phụng phịu ngồi ở bên cạnh hắn, quay người sang một bên, không nói một lời nào, Lý Khánh An thấy thê tử có tính khí của trẻ con, liền kéo người nàng quay lại phía minh cười nói: "Làm sao vậy, giận ta à?"
Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng nói: "Thiếp làm sao dám giận Triệu vương gia chứ. Triệu vương gia là ai, quyền khuynh thiên hạ, nhìn trúng người nữ nhân nào mà không đến tay chứ, thử lễ nghĩa đạo đức gì đó, ở trong mắt Triệu vương gia không đáng một đồng xu."
Trong lòng Lý Khánh An rất kinh ngạc, kết hôn với nàng mấy năm nay, hình như chưa bao giờ thấy nàng nổi giận như vậy, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ: chẳng lẽ là vì Vụ nương?
"Nương tử, nàng hãy nói cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Nàng làm cho ta không hiền ra sao cả."
"Hừ! Ngươi giả bộ hồ đồ thôi."
Trong lòng Minh Nguyệt hận đến nghiếng cả răng, tức quá nói thẳng ra: "Thôi được, thiép sẽ nói thẳng ra, chàng nói. Dương Ngọc Hoàn là chuyện thế nào đây?" sống lưng của Lý Khánh An lập tức toát cả mồ hôi lạnh, không xong rồi! Việc đó chỉ sợ là đã lộ cả ra rồi, hắn chỉ cảm thấy da đầu co rúm lại, miễn cưỡng cười gượng một tiếng nói: "Nương tử đang nói cái gì thế? Ta nghe không hiểu!"
"Chàng nghe không hiểu sao? Hừ! Hừ! Thì ra chàng nghe không hiểu."
Minh Nguyệt thấy trượng phu ở đó mà giả ngu, trong lòng nàng càng thêm bất mãn, liền căm giận nói: "Vậy được rồi! Nếu người phụ nữ đó không có quan hệ gì với chàng cả, ta ngày mai liền đem nàng đưa đi, đế cho nàng tái giá với người khác, dù sao nàng cũng đã đồng ý."
"Ngươi..."
Lý Khánh An có chút thẹn quá thành giận rồi, hắn kiềm chế lấy lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta nghĩ ta đã đủ lo lắng cho cảm nghĩ của nàng rồi, những đại tướng dưới trướng của ta, nàng có biết bọn họ có bao nhiêu nữ nhân không? Lệ Phi Nguyên Lễ có ba mươi bảy phòng thê thiếp, ngay cả người tự xưng là không háo nữ sắc như Lý Tự Nghiệp cũng có mười sáu người, còn Quách Tử Nghi thì sao? Đã lớn tuổi như vậy rồi, vẫn có hàng trăm thê thiếp, xa không nói, hãy nói đến phụ thân nàng, trong lòng nàng hiểu rõ nhất, hắn có bao nhiêu nữ nhân, những người công khai ra, những người không công khai, còn ta có bao nhiêu? Tổng cộng chỉ có bốn, lúc trước khi Ngọc Nô của Vũ Y muốn gả cho ta, cũng bị nàng cố ý tác hợp cho Lôi Vạn Xuân, điều này cũng thôi, hiện tại ta là thân vương, không chỉ có như thế, còn có thể chiếu theo nghi lễ của đông cung sắc phong nữ quan, nhưng ta có làm thế đâu? Ta hiện tại chỉ có một đứa con trai, nàng có biết áp lực trong lòng ta lớn như thế nào không? Những thứ đó, nàng là Vương phi, nàng cảm thấy không hổ thẹn sao?"
Lời nói của Lý Khánh An rất nặng, đó là từ khi hắn thành hôn tới nay, là lần duy nhất có thái độ nghiêm khắc nhất đối với thê tử.
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Nước mắt từ trong mắt Minh Nguyệt trào ra, nàng cảm thấy mình vô cùng ấm ức, nức nở nói: "Ta làm sao không suy ngẫm, nếu ta không đắn đo, ta đâu có đáp ứng để cho Uyển Nhi gả cho ngươi chứ?"
"Đó là bởi vì nàng muốn chiếu cố đến lợi ích của Bùi gia, trong mắt nàng ngoại trừ ích lợi còn có cái gì chứ?"
Lý Khánh An phẫn nộ đến đỏ cả cổ, hắn lần đầu tiên có chút mất đi lý trí, không đợi Minh Nguyệt nói cái gì nữa, hắn hừ một tiếng thật mạnh, nắm lấy áo quần nhanh bước rời khỏi thư phòng.
"Đại lang, chàng nghe nói ta nói a! Đại lang..."
Minh Nguyệt đuổi theo hô vài tiếng, nhưng Lý Khánh An cũng đã đi xa rồi, nước mắt như những hạt châu bị đứt dây từ trong mắt của Minh Nguyệt rơi lả tả xuống, nàng chỉ cảm thấy lòng đau như dao cứa, một phen khổ tâm lo lắng của nàng, trượng phu không những không hiểu cho, lại còn làm tổn thương nàng thật nặng. Chân nàng đã mềm nhũn ra không thể cất bước được nữa, lập tức ngã ngồi xuống giường, bịt miệng lại, nức nở không cho minh khóc lên thành tiếng...
Lý Khánh An tức giận xông từ cửa phủ đi ra, xoay người lên ngựa, quất một roi thật mạnh, chiến mã hướng phía Hoài Viễn phường phi nước đại chạy đi. Hôm nay Lý Khánh An quả thật có chút buồn bực. Dương Ngọc Hoàn vẫn luôn là giấc mơ của hắn, giấc mộng quý phi của một người đàn ông, từ lần đầu tiên hắn tiến cung dạy Dương Ngọc Hoàn ném lọ, giấc mộng này liền len lén mọc rễ ở trong lòng hắn, nhiều năm trôi qua, mầm mống của giấc mộng này trưởng thành một cây đại thụ, nữ nhân đó trở thành trái cấm trong lòng hắn, trở thành chiếc vảy ngược của hắn.
Nhưng hôm nay thê tử của hắn lại không chút khách khí vạch trần hắn, còn uy hiếp phải đem Dương Ngọc Hoàn gả đi, điều này đã phạm vào chiếc vảy ngược trong lòng của Lý Khánh An.
Lý Khánh An suốt đường ra roi quất ngựa chạy gấp, ba trăm viên thân binh của hắn đi theo sát hắn, không ai dám lắm miệng một câu, những thân binh này đã đi theo Lý Khánh An nhiều năm cũng đều nhìn ra vẻ tức giận trong mắt của chủ công, chỉ phải cảnh giác mà bảo vệ lấy hắn.
Lý Khánh An nhanh như điện chớp lao vọt vào Hoài Viễn phường, lúc này cổng phường vừa mới đóng lại, không đợi Lý Khánh An mở miệng, mấy viên thân binh của hắn xông lên quát mắng: "Mau mở cửa nhanh lên!"
"Quân gia, cánh cửa phường đã qua thời gian rồi." Bên trong truyền đến thanh âm hốt hoảng.
Thân binh giận dữ, rút đao liền chém bổ về phía cánh cửa phường, mắng to: "Triệu vương điện hạ có việc quân cơ đại sự, ngươi còn dám chậm trễ, tru ngươi cừu tộc!"
Cửa phường đã mở ra, một vị gác cửa lớn tuổi thấy Lý Khánh An, sợ tới mức hắn vội quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu thỉnh tội, Lý Khánh An mặt trầm như nước, liền giục ngựa hướng bên trong phường vọt đi. Hoài Viễn phường chìm trong màn đêm, phần lớn các nhà đều đã ngủ, hắn đi tới trước một ngõ nhỏ ở góc tây nam của Hoài Viễn phường, xoay người xuống ngựa, nhanh bước đi đến bên trong ngõ nhỏ, các thân binh không dám theo vào, chỉ ở chung quanh cánh giới, kỳ thật an toàn không có vấn đề gì, chung quanh cái ngõ nhỏ này bố trí đến bảy viên nữ hộ vệ, bất kỳ người ngoài nào tiến vào đều bị phát hiện cả.
Ngõ nhỏ sâu chừng khoảng hai mươi trượng, bên trong là một tòa độc viện. Dương Ngọc Hoàn bèn được Lý Khánh An giấu sâu tuốt trong này, Lý Khánh An tiến lên gõ gõ cửa, lát sau, trên cửa khe hở lộ ra ánh sáng, có tiếng bước chân truyền đến.
"Ai đó!" là giọng nói của thị nữ Dương Ngọc Hoàn Tuyết Nương.
"Là ta, Lý Khánh An!"
Trong viện tiếng bước chân bỗng nhiên nhanh hơn: ‘kẽo kẹt!’ một tiếng, cửa mở ra một khe hở. Tuyết Nương thò đầu ra nhận ra Lý Khánh An, nàng vội vàng mở cửa ra, có chút khẩn trương hỏi: "Điện hạ, ngài, sao ngài lại tới đây?"
"ừm! Chủ mẫu ngươi đã ngủ chưa?"
"Vừa rồi còn đang dệt sa, hiện tại thì không biết."
"Tuyết Nương, là ai a!" Bên trong phòng truyền đến thanh âm của Dương Ngọc Hoàn.
"A tỷ, là Triệu vương điện hạ."
"A!" Trong phòng truyền đến một tiếng thốt khe khẽ. Dương Ngọc Hoàn lập tức như một cơn áó chạy đến, nàng mặc áo ngú, tóc rối tung, trên mặt đầy vẻ kích động, trong lòng Lý Khánh An cảm thấy ngọt ngào, từ chi tiết nhỏ của sự phán ứng của nàng, hắn bèn biết rằng tình cám chân thật của Dương Ngọc Hoàn đối với mình, nàng đang trông chờ được nhìn thấy mình. Dương Ngọc Hoàn lao vào lòng của Lý Khánh An, tương tư gặm cả xương cốt, nàng đã không đề ý tới việc thị nữ ở một bên nữa rồi.
Tuyết Nương đỏ bừng cả mặt, nàng vội vàng đóng cửa lại, bối rối vội vả chạy vào phía trong phòng, Lý Khánh An đem giai nhân ôm vào trong lòng, hắn nâng cằm nàng lên, nghiêng đầu hôn lên môi của nàng, hai môi trao nhau nước bọt, chiếc lưỡi thơm chạm nhau, trong chốc lát, bọn họ tựa như đã quên mình đang ở nơi rồi.
Không biết qua bao lâu. Dương Ngọc Hoàn ‘ừm! ’ một tiếng định thần lại, vẻ mặt nàng ửng đỏ, cúi thấp đầu xuống, nhưng trong mắt lại tràn ngập hạnh phúc và vui sướng.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Lửa dục trong lòng Lý Khánh An đang thiêu đốt, hắn không nói một lời nào, bế xốc Dương Ngọc Hoàn lên, lớn bước hướng trong phòng đi đến, trong lòng Dương Ngọc Hoàn tim đập thình thịch, nàng vừa khát khao, lại vừa có một chút sợ hãi.
Đi vào buồng trong, Lý Khánh An nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, vừa cúi đầu hôn nàng, tay vừa bắt đầu vuốt ve tấm thân ngọc ngà của nàng, tình dục của Dương Ngọc Hoàn cũng dần dần bị hắn khơi dậy, nhưng trong đầu nàng vẫn còn một chút tỉnh táo, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, hôm nay không phải là ngày hai vị thê tử của Lý Khánh An từ An Tây trở về sao? Hắn làm sao lại tìm đến minh thế, trong lòng nàng lập tức ý thức được, rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Không! Thất Lang, không thể!"
Nàng giãy giụa đẩy tay Lý Khánh An ra, Lý Khánh An có chút thổ bạo mà chộp tay nàng kéo ra, soạt một tiếng xé rách chiếc áo ngủ của nàng, tấm thân trắng như tuyết không một tì vết lập tức hiện ra trước mắt Lý Khánh An, đường cong đầy đặn, đẹp không sao tả xiết, ánh mắt hắn lập tức một phen say đắm, ngay tại lúc hắn mê say trong nháy mắt đó. Dương Ngọc Hoàn đã cột áo ngủ lại, xoay người né tránh hắn.
Lý Khánh An vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói: "Nàng không cho ta sao?"
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn ngồi ở trước mặt hắn, vuốt ve khuôn mặt của hắn, khẽ lắc đầu nói: "Thất Lang, ta nguyện cho chàng, trái tim ta cũng đã cho chàng rồi, chỉ là không phải bây giờ, ta không muốn trở thành đối tượng phát tiết lửa giận cửa chàng, ta muốn chàng yêu ta một cách tốt nhất."
Lý Khánh An cúi đầu thở dài một tiếng, lửa dục trong lòng đã tan biến mất, hắn ủ rũ ngồi xuống ghế, sau một lúc lâu mới hỏi nói: "Minh Nguyệt đã đến tìm qua nàng?"
"Minh Nguyệt?"
Dương Ngọc Hoàn sửng sốt: "Không có a! Nàng khi nào đến tìm ta chứ?"
Lý Khánh An cũng có chút hồ đồ rồi, đây là chuyện gì thế, Minh Nguyệt không phải rõ ràng nói với mình, nàng đã bàn qua với Dương Ngọc Hoàn hay sao?
"Nàng không có gạt ta chứ!" Hắn có chút hoài nghi mà nhìn nàng.
"Ta làm sao lại lừa chàng, nàng ấy quả thật chưa từng tới tìm ta."
Dương Ngọc Hoàn cũng nghe ra một chút manh mối, nàng có chút khẩn trương hỏi: ‘Thất Lang, Minh Nguyệt biết quan hệ chúng ta rồi sao?"
Lý Khánh An gật gật đầu: "Ta không biết là ai tiết lộ, nàng đêm nay tra hỏi ta."
"Nàng ấy nói thế nào?"
"Nàng không nói cái gì. Nhưng ta đã cãi vã một trận với nàng, ta mắng nàng quản ta quá nhiều, mắng nàng quá ích kỷ, đến nỗi ta hiện tại chỉ có một đứa con trai."
Dương Ngọc Hoàn là một nữ tử thông minh, nàng lập tức liền hiểu được, nàng đi lên trước nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy cổ Lý Khánh An, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: "Ngươi là đồ ngốc, nàng muốn tốt cho ngươi, ngươi hiền không? Nàng sợ việc ngươi giấu ta truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, nàng ấy nếu thật sự vì ghen tị, thì nàng ấy đã sớm lặng lẽ đem ta đưa đi rồi, sẽ chẳng nói cho ngươi biết đâu."
Lúc này, Lý Khánh An cũng dần dần tỉnh táo lại, hình như minh đã có chút hiểu lầm thê tử rồi, không có nghe nàng nói hết liền tức giận mà bỏ đi, hắn yên lặng gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn nàng? Nàng có sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta mà rời xa ta không?"
Dương Ngọc Hoàn chậm rãi đi đến trước mặt của Lý Khánh An, đôi tay nắm chặt lấy ta hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn nói: "Ta đã từng nói với ngươi rồi. Dương quý phi đã chết rồi, chết ở trong trận lửa lớn của Hoa Thanh cung, ta bây giờ chỉ là một giới dân nữ, bộ dạng có chút giống nàng ấy, ta sẽ không rời xa ngươi, cũng tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi. Thất Lang, ta bây giờ đã sửa tên gọi là Băng Nương."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả!"
Dương Ngọc Hoàn dùng ngón trỏ che lấy môi của Lý Khánh An: "Ta hôm qua lúc đi bán tơ đã nhìn thấy tam tỷ, xe ngựa của tỷ ấy chậm rãi chạy ngang qua bên cạnh muội, nhưng muội không có gọi tỷ ấy, ngươi có biết không? Ta cả tỷ ấy cũng không ngó ngàng đến, điều đó chứng tỏ là ta thật sự đã chết rồi, bây giờ chỉ có ngươi biết ta ở nơi nào mà thôi."
Lý Khánh An không còn nói thêm điều gì nữa, mà là chìa tay ra chụp lấy đôi gò bồng đảo đầy đặn mà căng tròn, nhẹ nhàng mà vuốt ve nó: ‘Băng Nương, hôm nay ta ngủ ở chỗ của nàng."
"Không được!"
Dương Ngọc Hoàn cực lực khống chế lấy tình dục bị khơi dậy của mình, khuyên hắn nói: "Thất Lang, ngươi bây giờ phải lập tức trở về thanh minh sự hiểu lầm với Minh Nguyệt, hãy cho đó là vì ta vậy, nếu không nàng ấy mai này sẽ không dung ta, còn có Vũ Y và Như Thi, đêm nay ngươi nên ở bên các nàng ấy."
Lý Khánh An cũng biết đêm nay không thể nào được, hắn bèn không miễn cưỡng Dương Ngọc Hoàn, chỉ âu yếm với nàng trong chốc lát, bèn rời khỏi tiếu viện, đi ra con hẻm, các thân binh lập tức dắt ngựa của hắn tiến lên, Lý Khánh An hình như nghĩ ra điều gì, quay đầu hướng không trung vẫy tay một cái, một người hắc y nhân lập tức từ trên tường nhảy xuống, nàng dáng người thon thả, rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi.
"Tham kiến Đại tướng quân!" Nữ hộ vệ quì một gối hành lễ với Lý Khánh An.
"Hãy bảo hộ nàng cẩn thận, nếu nàng có dấu hiệu bỏ đi, lập tức báo cho ta biết!"
"Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi."
Lý Khánh An không nói thêm nữa, hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa rời khỏi phường Hoài Viễn, quay trở về vương phủ.
"Vương gia đã trở lại!"
Lý Khánh An vừa tiến vào trong phủ, bèn có nha hoàn kinh ngạc vui mừng mà hô lên, Lý Khánh An buồn bã mà hô ứng lên một tiếng, trực tiếp đi vào nội thư phòng. Trong nội thư phòng, Minh Nguyệt đã rời đi, Lý Khánh An lập tức ngồi trong ghế bành, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải thiếu vắng. Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trà sâm trên bàn vẫn còn lượn lờ hơi nóng, hắn dùng mu bàn tay thử một chút, trà sâm nóng hối, ắt hẳn là vừa mới đổi qua, Lý Khánh An thở dài, sự tỉ mỉ của thê tử làm cho trong lòng hắn nảy sinh một chút áy náy.
Hắn muốn đi tìm Minh Nguyệt xin lỗi, nhưng mặt mũi ngần ngại không thể xuống nước được, lúc này, cửa đã mở, bóng dáng thon dài của Minh Nguyệt đã xuất hiện ở trên mặt đất, ánh mắt của nàng u buồn nhìn vào trượng phu.
"Vào đi!"
Lý Khánh An cười khổ một chút, "Vừa rồi là ta thất thố, xin lỗi muội."
"Huynh.., nhìn thấy nàng rồi à?"
Minh Nguyệt đi vào, ngồi xuống ở phía đối diện với hắn, trong lòng nàng sáng tỏ như chiếc gương, nếu như trượng phu không đi gặp nàng, với tính khí của hắn, tuyệt đối sẽ không xin lỗi với mình.
"Đúng! Ta đã đi gặp nàng rồi, muội không hề tìm nàng, đúng không!"
Minh Nguyệt gật gật đầu, thấp giọng nói: "Đại lang, là muội quá ích kỷ rồi, không có suy nghĩ đến con nối dõi của huynh, sau này muội sẽ không hạn chế huynh nữa, huynh có thể chiếu theo lễ chế của đông cung nạp phi, sinh thêm nhiều con nối dõi."
"Đừng nói lời ngốc nghếch, nữ nhân của ta đã đủ nhiều rồi, nếu như Bùi Uyển Nhi không phải bởi vì quan hệ của Bùi gia, ta cũng sẽ không lấy nàng ấy, ban nãy là ta đã trách lầm nàng, nhất thời nóng giận trong đầu mà nói năng lung tung huynh và Bùi gia thế nào, muội xin cáo lỗi với huynh."
Minh Nguyệt nghe trượng phu xin lỗi minh, bất giác trong lòng ấm ửc5 mắt đỏ lên, lại suýt nữa đã rơi lệ, Lý Khánh An kéo lấy tay nàng, ôm nàng vào trong lòng của mình, ngồi trên đùi mình, lau đi nước mắt của nàng, cười nói: "Đừng ấm ức nữa, nếu khóc nữa thì lại hại đến đứa con trong bụng đấy!"
Hắn không nói còn ổn, hắn nói như vậy, nước mắt của Minh Nguyệt lại càng như hạt trân châu bị đứt dây ào ào rơi xuống, Minh Nguyệt ghé sát vào vai của trượng phu, nức nở mà khóc ra thành tiếng.
Lý Khánh An đem thê tử ôm vào lòng, để nàng khóc, qua một chốc sau, Minh Nguyệt lau đi nước mắt, dùng ngón trỏ chọc vào trán của hắn một cái, nũng nịu nói: "Huynh thật là một tên lỗ mãng, cũng không nghe người ta nói hết lời."
Lý Khánh An biết thê tử đã nguôi ngoai cơn giận, bèn thộn mặt ra cười nói: "Muội nói đi! Ta sẽ cung kính lắng nghe."
Minh Nguyệt ngồi trở về vị trí, lúc này mới chậm rãi nói: "Huynh có biết là muội làm sao mà biết được chuyện của huynh và Ngọc Hoàn không?5
"Là tên lắm mồm nào nói cho muội biết đúng không?"
Lý Khánh An cảm thấy không chút nghi ngờ nào, ắt hẳn là một tên thân binh nào đó của mình đi cáo mật, Minh Nguyệt lại lắc đầu, lấy ra một túi thêu đựng tiền, như cười như không nói: "Là đồ này đã bại lộ bí mật của huynh."
Lý Khánh An đột nhiên nghĩ ra, là đêm hôm đó ở trong chợ đêm Dương Ngọc Hoàn tặng hắn, sau việc đó hắn nhất thời đã quên đi đặt nó ở đâu rồi.
"Đại lang, bên trong còn thêu lên tên của nàng ấy, huynh chắc là hết lời chối cãi rồi chứ?"
Lý Khánh An lúc này mới biết mình đã sập bẫy to của thê tử, thật ra Minh Nguyệt căn bản là không thể khẳng định, ban nãy lúc hắn trở về, nàng đã dò hỏi mình một chút, mình lúc đó bèn đã thừa nhận rồi, tâm kế của phụ nữ a!"
Lý Khánh An vỗ ót một cái, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ta lúc nãy đã thừa nhận rồi, ta vào năm Thiên Bảo thứ sáu lần đầu tiên vào cung dạy nàng ấy ném lọ lúc ấy đã cảm mến nàng ấy rồi."
"Hừ! Thích cả quý phi, huynh quả nhiên là gan sắt che trời ạ!"
Lý Khánh An khinh khinh nói: "Đây có gì đâu, ta cho dù là thích vương mẫu nương nương, ta cũng sẽ đoạt nàng ấy về phía ta, huống chi nàng ấy bây giờ đã không còn là quý phi. Dương quý phi ở trong trận lửa lớn Thanh Hoa cung đã chết rồi, trong hồ sơ bên quan phương có ghi chép rất rõ ràng."
"Ài! Con người huynh a, thật là hết cách với huynh, việc này nếu để người có lòng biết được, truyền ra ngoài, sau đó người thiên hạ biết được huynh che giấu quý phi, sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến danh tiếng của huynh, không lẽ huynh không biết sao?"
"Ta đương nhiên biết, vì vậy ta rất cẩn thận, tuyệt đối không để người ta phát hiện, hơn nữa không bằng không cớ, ai dám truyền tin đồn, thì ta sẽ làm thịt kẻ đó!"
Dừng một chút, Lý Khánh An bỗng nhiên lại hỏi: "Không lẽ muội muốn đón nàng vào trong phủ ư?"
"Không!" Minh Nguyệt thái độ rõ ràng dứt khoát cự tuyệt, "Huynh ở bên ngoài nuôi nàng ấy ra sao, muội mặc kệ, cũng giả vờ như không biết, nhưng có một điều là, nàng ấy tuyệt không thể vào gia môn của muội, đây là nguyên tắc của muội."
"Vậy Vụ Nương thì sao?"
Lý Khánh An lại thăm dò mà hỏi: "Muội sẽ để nàng ấy vào cửa chứ?"
Minh Nguyệt lắc đầu, hậm hực nói: "Người ta đợi huynh mười năm rồi, chẳng lẽ ta còn để cho huynh đi nhận nàng ấy làm muội muội ư?"
Lý Khánh An trong lòng bỗng dưng thấy nhẹ nhõm hẳn.
← Hồi 485 | Hồi 487 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác