Truyện:Hình đồ - Hồi 124

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 124: Lão Bi Doanh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Đối với việc Mông Tật thất bại, trong lòng Mông Điềm cũng kinh ngạc vô cùng.

Sáu năm trước, lúc lão ở Đại Trạch Chiêu Dương, từng nghe Triệu Đà nói, tên Lưu Khám này giống như lão bi, nói về võ dũng, ít người là đối thủ. Sau đó nghe Lý Tất, Lạc Giáp kể về một số chuyện liên quan đến Lưu Khám, cho nên cũng coi như là có chút hiểu rõ.

Trong thâm tâm, Mông Điềm không phải là không hi vọng Mông Tật có thể dựa vào trận đấu tướng này mà lấy lại chút thể diện, nhưng không ngờ lại thất bại hoàn toàn như vậy, nhanh chóng như vậy. Chỉ trong thời gian quay đầu nói chuyện với Vương Ly, Triệu Bình thìMông Tật đã thua cuộc, thật sự làm Mông Điềm cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng thật là một lão bi tài giỏi!

Tuy rằng con trai thất bại, nhưng Mông Điềm không hề giận Lưu Khám mà ngược lại còn khen ngợi nhiều hơn.

Lão gật đầu cười:

- Lưu Khám này quả thật văn võ song toàn, đúng là không phụ Nhậm Ngao đánh giá hắn hai từ "Lão Bi", quả thật lợi hại!

(Lão Bi: người gấu, mãnh tướng)

Vương Ly thì lại nhíu mày, khe khẽ thở dài. Phân biệt cấp bậc, từ xưa đến nay đều có. Lão với Mông Điềm có chút xích mích, nhưng với hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc thì vẫn có chút cảm tình. Bất luận nói như thế nào, Mông Tật cũng là con nhà gia học xuất thân trong đại doanh Lam Điền, lại bị một tên vô danh tiểu tốt ở địa phương mộ binh đến đánh cho thảm hại như vậy. Vương Ly ngoài miệng thì không nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất thể diện. Nhưng, lão không nói được chỗ sai của Lưu Khám. Đầu tiên là đấu trận, sau là đấu tướng... Mông Tật thua lần này thật hồ đồ, công danh thể diện phút chốc coi như hết.

Nhìn Lưu Khám trong đấu trường một cái, Vương Ly "hừ" một tiếng.

Ba ngày diễn võ, cuối cùng đã kết thúc.

Lưu Khám không hề thắng đến phút chót, ở trận chung kết, hắn gặp Phùng Kính cùng vào vòng trong, hai bên liều mạng, cuối cùng dựa vào ưu thế quân số, Phùng Kính đánh bại Lưu Khám, người đã liên tục gặp hai trận ác chiến, giành được thắng lợi. Tuy nhiên, Phùng Kính mặc dù thắng, cũng là thảm thắng.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trận đấu mấy vòng phía sau đều có sự bất công hết sức rõ ràng. Phùng Kính được vào không vòng một, sau đó chiến thắng đối thủ ở thao trường bình nguyên, từ đó giành được tư cách tham gia trận quyết chiến. Còn Lưu Khám liên tục hai trận, đầu tiên là một trận chiến đấu ác liệt với kỵ quân của Lạc Giáp, sau đó lại chiến đấu kịch liệt hai canh giờ với một khúc nhân mã khác, có thể nói là một con đường khá gian truân.

Sau hai trận ác chiến liên tục, sở bộ của Lưu Khám chỉ còn lại hơn ba trăm người có thể tham gia chiến đấu. Đồ Đồ, Quán Anh lần lượt bị thương rời khỏi trận, ở trận cuối cùng lúc chiến đấu một mất một còn với Phùng Kính ở thao trường khe sông, binh lực của hắn chỉ bằng một nửa so với bộ đội sở thuộc của Phùng Kính.

Đến Lưu Khám cuối cùng còn mình trần ra trận, dẫn mười tên giáp sĩ trực tiếp lao vào trung quân của Phùng Kính. Chỉ đáng tiếc cuối cùng việc sắp thành lại hỏng. Nhưng cũng thật sự làm cho Phùng Kính sợ toát mồ hôi lạnh. Với võ dũng của Lưu Khám, nếu thật sự muốn để hắn xông vào trung quân, thắng bại còn phải xem xét. Phùng Kính thắng, nhưng lại thắng không thoải mái chút nào; Lưu Khám thua, lại thua một cách thanh thản.

Điều này chỉ e là cách giữ thể diện của cấp trên mà thôi.

Nói cho cùng, mười hai khúc nhân mã của thao trường Vĩnh Chính Nguyên này, nếu thật sự để cho Lưu Khám giành thắng lợi, thể diện của ai cũng không còn nữa. Mông Điềm cũng biết lúc Vương Ly phân tổ cũng đã có mưu tính, nhưng cũng không hề ngăn cản. Lần này coi như Lưu Khám phải chịu uất ức một chút.

Lưu Khám thua thì thua rồi, nhưng tất cả mọi người ở Vĩnh Chính Nguyên này đều không dám khinh thường hắn nữa. Lúc gặp nhau, cũng có người chủ động chào hỏi Lưu Khám, thậm chí trong cử chỉ và lời nói cũng toát ra sự nể trọng. Thực lực, trong thao trường này, có thực lực mới có thể có chỗ đứng.

Nếu như không có bản lĩnh, cho dù bên trên có Thủy hoàng đế đỡ lưng cũng không có tác dụng. Còn nếu như thật sự có bản lĩnh, cho dù trước không một xu dính túi, cũng được tôn trọng. Mấy ngày liền, Lữ Thích Chi đều ưỡn ngực rất cao!

Ngày thứ hai sau khi kết thúc diễn võ, Mông Điềm và Vương Ly liền rời đi!

Những ngày tiếp theo cũng trở nên nhàn nhã và thoải mái. Nhưng Lưu Khám lại không thể nhàn nhã, hắn đặc biệt mời đại phu đến, cùng theo sát tuần tra doanh trại quân đội suốt cả hành trình, trị thương cho các binh tốt và tướng lĩnh bị thương trong trận diễn võ. Có lúc, hắn còn ngồi cùng các thương binh, nói nói cười cười, không hề câu nệ, kéo gần mối quan hệ với bộ khúc. Lấy nghiêm trị quân, lấy khoan đãi nhân... Tất cả những điều này, Triệu Bình đều nhìn thấy.

Hôm nay, tiếng trống tập hợp các tướng ở Vĩnh Chính Nguyên bỗng nhiên vang lên. Lưu Khám lập tức đem theo hai người Lữ Thích Chi và Trần Đạo Tử, vội vàng đi về phía đại trướng trung quân.

Lý Tất, Lạc Giáp cũng đã đến, thấy Lưu Khám đi vào đại trướng, hai người dịch người để chừa một chỗ trống, vẫy vẫy Lưu Khám.

- Hai vị Quân hầu, thật đúng là kỵ quân, đi lại nhanh thật!

Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi xuống, cười ha ha, nói:

- Ta vội vội vàng vàng đến, còn tưởng là đến đầu tiên cơ đấy!

- Nào, không nói những điều nhảm nhí ấy, hôm nay Bình hầu tập hợp các tướng, e là sắp có việc rồi!

Lý Tất còn chưa dứt lời, các quân hầu đã từ bên ngoài lần lượt bước vào, nhìn thấy Lưu Khám ai nấy đều tiến lên phía trước cười nói bắt chuyện.

- Cảm giác không giống lắm nhỉ?

Lạc Giáp nói một câu đầy bí ẩn.

Lưu Khám ngẩn người:

- Cảm giác gì?

- Hì hì, lúc ngươi mới đến Vĩnh Chính Nguyên, có ai chào hỏi không? Qua một thời gian ngắn, ai nấy đều nhiệt tình vô cùng với ngươi rồi đấy. Huynh đệ, nói thật ban đầu lúc ngươi mới đến đây, ta vẫn chưa thật sự xem trọng ngươi.

Nhưng cũng thật không thể nào ngờ được, ngươi lại có bản lĩnh đến như vậy. Ta với Lý Tất đều tòng quân lúc mười bốn tuổi, đến nay cũng được mười lăm năm. Làm từ chức sĩ trở đi, sau đó được tuyển vào đại doanh Lam Điền, rồi lại gia nhập Thiết Ưng duệ sĩ, trải qua từng bước từng bước một, thật chưa từng gặp nhân vật nào như ngươi. Khà khà, cứ làm cho tốt, tiến đồ sau này của lão đệ sáng chói, không đến mười năm là có thể làm được chức tướng quân!

Lưu Khám cười:

- Tướng quân có thể dễ làm thế như thế sao?

Đang nói chuyện thì hai người Phùng Kính và Mông Tật bước vào trướng. Lúc nhìn thấy Lưu Khám, Mông Tật rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng cũng nhìn ra, y dường như có điều muốn nói với Lưu Khám, nhưng miệng cứ mấp máy, không nói ra được... Lưu Khám cũng đành coi như không nhìn thấy.

Triệu Bình mặc quân phục, bước vào trong đại trướng.

Các quân hầu đều lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ vấn an, sau đó lại quay về chỗ ngồi.

Triệu Bình quét ánh nhìn một lượt qua tất cả mọi người, ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng.

Tự có một thân binh đem một cuộn văn kiện đến, lão nhẹ nhàng mở ra, sau đó lệnh cho người mang tới một cái tráp có trạm trổ hoa văn hình hắc long.

Nhìn thấy cái hộp đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

Đây là tráp đựng hổ phù. Theo quy định thời Tần, chế độ tổ chức từ khúc trở lên, nhất định phải có hổ phù mới có thể điều động. Hổ phù chia làm hai mảnh. Mỗi khúc quân hầu giữ một nửa, chủ tướng giữ một nửa. Theo luật Tần, các Khúc quân hầu nhận hổ phù chứ không nhận người. Cũng chính là nói, nếu như Triệu Bình không phát nửa mảnh hổ phù còn lại ra thì không có cách nào điều động bất kì một đội ngũ quân đội của khúc nào. Mà các khúc quân hầu cũng không nghe theo.

Triệu Bình đem cái tráp đó ra, sợ là sắp có hành động rồi...

- Hôm nay tụ tướng, có ba việc...

Triệu Bình vẻ mặt trang trọng:

- Việc thứ nhất, miễn chức Quân hầu của Mông Tật, lấy thân phận là khinh binh phục tùng trong bộ đội sở thuộc của Lưu Khám. Cắt giảm quân số hổ khúc ban đầu, miễn chức giữ năm trăm quân của Mông Khắc. Tạm thời giữ chức quân hầu, giữ hai trăm năm mươi quân, theo quân chờ lệnh điều khiển. Tê...

Từng tiếng ồn ào xì xào vang lên.

Hổ khúc vốn có tám trăm bảy mươi người, một loáng đã cắt giảm đi còn hai trăm lăm mươi người, chẳng khác gì binh lực tiêu giảm đến một khúc có quân số ít nhất so với quy định. Bình thường thì kỵ quân đa phần là từ hai trăm năm mươi người đến ba trăm người làm một khúc, hổ khúc vốn dĩ có sự phân công không hợp lý.

Chỉ là với thân phận của huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc ở nơi này, cũng không ai trách móc gì cả. Nhưng bây giờ một loáng cắt giảm đi sáu trăm người, chẳng khác nào xóa bỏ đi danh hiệu hổ khúc. Vẫn là một khúc, nhưng chỉ là một khúc bình thường thôi.

Mông Khắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.

- Chuyện thứ hai, sáu trăm người bị cắt giảm từ hổ khúc, chia ra phân vào các khúc khác. Bộ đội sở thuộc của Lưu quân hầu tăng một trăm chín mươi người, tròn bảy trăm, hiệu là Lão Bi doanh; sở bộ của Phùng Kính tăng tám mươi người, vừa tròn tám trăm, hiệu là Khinh Xa doanh...

Sau đó Triệu Bình phân phối binh lực như thế nào, Lưu Khám không nghe rõ. Nhưng hắn lại rõ ràng một điều: hắn có phiên hiệu rồi! Lão Bi doanh, mặc dù không hiểu nghĩa ra sao, nhưng có kỳ hiệu độc lập, không phải là đãi ngộ có thể tùy tiện nhận được... Điều này đồng nghĩa với nhân mã thuộc sở bộ của hắn đã thành tinh nhuệ.

Thân binh của Triệu Bình đem từng lá cờ đã thêu danh hiệu, đặt trước mặt các Khúc quân hầu. Lý Tất ở bên cạnh nhìn đại kỳ trên bàn Lưu Khám với vẻ ngưỡng mộ, nói có chút ghen tị:

- Huynh đệ, chúc mừng đệ!

Lá cờ này làm từ gấm vóc, mặt cờ như mực, bên trên thêu gấu có cánh, bên cạnh có ba chữ: Lão Bi doanh.

Lúc này Lưu Khám mới bừng tỉnh, cầm lá cờ, cùng mấy người Phùng Kính đứng dậy đồng thanh bái tạ. Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc quân, chỉ có ba khúc nhận được phiên hiệu. Lần lượt là sở bộ thuộc Lưu Khám, Phùng Kính và Lạc Giáp. Ba đội nhân mã này vừa hay lần lượt là xa binh, kỵ quân và bộ tốt.

Triệu Bình nói:

- Ba người các ngươi nhận được danh hiệu này là do Thượng tướng quân ban tặng. Thượng tướng quân có lời, nếu như lần này lập được công trạng, lão sẽ trình lên bệ hạ, giữ nguyên danh hiệu của ba khúc nhân mã, tự mà làm cho tốt đi.

- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!

- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.

- Phùng Kính nghe lệnh!

- Có mạt tướng!

- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.

- Vâng!

Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.

Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.

Triệu Bình nói tiếp:

- Lý Tất, Lạc Giáp!

- Vâng!

- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai ngươi mau đi đi!

- Vâng!

Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:

- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.

- Hai vị ca ca bảo trọng!

Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!

Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.

Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:

- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên, đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến huyện Phú Bình chờ lệnh.

Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.

*****

Triệu Bình mặc quân phục, bước vào trong đại trướng.

Các quân hầu đều lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ vấn an, sau đó lại quay về chỗ ngồi.

Triệu Bình quét ánh nhìn một lượt qua tất cả mọi người, ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng.

Tự có một thân binh đem một cuộn văn kiện đến, lão nhẹ nhàng mở ra, sau đó lệnh cho người mang tới một cái tráp có trạm trổ hoa văn hình hắc long.

Nhìn thấy cái hộp đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

Đây là tráp đựng hổ phù. Theo quy định thời Tần, chế độ tổ chức từ khúc trở lên, nhất định phải có hổ phù mới có thể điều động. Hổ phù chia làm hai mảnh. Mỗi khúc quân hầu giữ một nửa, chủ tướng giữ một nửa. Theo luật Tần, các Khúc quân hầu nhận hổ phù chứ không nhận người. Cũng chính là nói, nếu như Triệu Bình không phát nửa mảnh hổ phù còn lại ra thì không có cách nào điều động bất kì một đội ngũ quân đội của khúc nào. Mà các khúc quân hầu cũng không nghe theo.

Triệu Bình đem cái tráp đó ra, sợ là sắp có hành động rồi...

- Hôm nay tụ tướng, có ba việc...

Triệu Bình vẻ mặt trang trọng:

- Việc thứ nhất, miễn chức Quân hầu của Mông Tật, lấy thân phận là khinh binh phục tùng trong bộ đội sở thuộc của Lưu Khám. Cắt giảm quân số hổ khúc ban đầu, miễn chức giữ năm trăm quân của Mông Khắc. Tạm thời giữ chức quân hầu, giữ hai trăm năm mươi quân, theo quân chờ lệnh điều khiển. Tê...

Từng tiếng ồn ào xì xào vang lên.

Hổ khúc vốn có tám trăm bảy mươi người, một loáng đã cắt giảm đi còn hai trăm lăm mươi người, chẳng khác gì binh lực tiêu giảm đến một khúc có quân số ít nhất so với quy định. Bình thường thì kỵ quân đa phần là từ hai trăm năm mươi người đến ba trăm người làm một khúc, hổ khúc vốn dĩ có sự phân công không hợp lý.

Chỉ là với thân phận của huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc ở nơi này, cũng không ai trách móc gì cả. Nhưng bây giờ một loáng cắt giảm đi sáu trăm người, chẳng khác nào xóa bỏ đi danh hiệu hổ khúc. Vẫn là một khúc, nhưng chỉ là một khúc bình thường thôi.

Mông Khắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.

- Chuyện thứ hai, sáu trăm người bị cắt giảm từ hổ khúc, chia ra phân vào các khúc khác. Bộ đội sở thuộc của Lưu quân hầu tăng một trăm chín mươi người, tròn bảy trăm, hiệu là Lão Bi doanh; sở bộ của Phùng Kính tăng tám mươi người, vừa tròn tám trăm, hiệu là Khinh Xa doanh...

Sau đó Triệu Bình phân phối binh lực như thế nào, Lưu Khám không nghe rõ. Nhưng hắn lại rõ ràng một điều: hắn có phiên hiệu rồi! Lão Bi doanh, mặc dù không hiểu nghĩa ra sao, nhưng có kỳ hiệu độc lập, không phải là đãi ngộ có thể tùy tiện nhận được... Điều này đồng nghĩa với nhân mã thuộc sở bộ của hắn đã thành tinh nhuệ.

Thân binh của Triệu Bình đem từng lá cờ đã thêu danh hiệu, đặt trước mặt các Khúc quân hầu. Lý Tất ở bên cạnh nhìn đại kỳ trên bàn Lưu Khám với vẻ ngưỡng mộ, nói có chút ghen tị:

- Huynh đệ, chúc mừng đệ!

Lá cờ này làm từ gấm vóc, mặt cờ như mực, bên trên thêu gấu có cánh, bên cạnh có ba chữ: Lão Bi doanh.

Lúc này Lưu Khám mới bừng tỉnh, cầm lá cờ, cùng mấy người Phùng Kính đứng dậy đồng thanh bái tạ. Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc quân, chỉ có ba khúc nhận được phiên hiệu. Lần lượt là sở bộ thuộc Lưu Khám, Phùng Kính và Lạc Giáp. Ba đội nhân mã này vừa hay lần lượt là xa binh, kỵ quân và bộ tốt.

Triệu Bình nói:

- Ba người các ngươi nhận được danh hiệu này là do Thượng tướng quân ban tặng. Thượng tướng quân có lời, nếu như lần này lập được công trạng, lão sẽ trình lên bệ hạ, giữ nguyên danh hiệu của ba khúc nhân mã, tự mà làm cho tốt đi.

- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!

- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.

- Phùng Kính nghe lệnh!

- Có mạt tướng!

- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.

- Vâng!

Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.

Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.

Triệu Bình nói tiếp:

- Lý Tất, Lạc Giáp!

- Vâng!

- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai ngươi mau đi đi!

- Vâng!

Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:

- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.

- Hai vị ca ca bảo trọng!

Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!

Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.

Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:

- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên, đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến huyện Phú Bình chờ lệnh.

Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.

*****

Phú Bình rất nhỏ. Chỉ có hai cửa thành, từ cửa bắc đi đến cửa nam, không quá một nghìn bước. Tường thành thấp bé, không cao hơn hai người, xây bằng cách đầm đất, cơ bản là không có tác dụng nhiều lắm. Tuy nhiên nhà cửa trong thành không hề ít, có ba đường phố ngang dọc, hai đường đại lộ.

Đây là con đường tất yếu nối kết Hà Bắc và Bắc Địa quận. Không ít thương nhân coi Phú Bình như một thị trấn. Nhưng trên thực tế, huyện Phú Bình ngay từ ngày đầu tiên thành lập, đã không tồn tại dưới hình thức thị trấn.

Góc Tây Bắc của thành có một khúc quân Tần chiếm đóng. Lúc này, trong huyện Phú Bình lửa cao ngút trời, vô vàn người Hung Nô phóng ngựa như bay trên đường đại lộ, không ngừng dùng nỏ bắn chết những người cản đường bọn chúng. Tiếng cười hô hố, tiếng la khóc thảm thiết, vang vọng không ngớt cả một vùng trời huyện Phú Bình, đường phố bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ rực.

Nam Vinh giương cặp mắt dữ tợn, một tay cầm kiếm sắt, một tay cầm mâu, gào thét một cách lạnh lùng. Chiếc mâu dài đâm một tên binh sĩ trên lưng ngựa xuống, Nam Vinh chạy nhanh hai bước, bay lên, vung kiếm chém bay tên binh sĩ Hung Nô thứ hai.

Đêm nay những tên Hung Nô này xuất hiện quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi quân canh giữ trong thành căn bản không kịp phản ứng. Những tên Hồ Thương vào huyện thành Phú Bình ban ngày, lột bộ mặt hiền lành xuống, vẫy đao khua kiếm, truy sát giết chóc một cách điên cuồng.

- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!

Một gã quân Tần giận dữ gầm lên, dùng thân mình chặn đứng một tên kỵ binh Hung Nô. Chiến mã đá bay y đi, tên Tần quân đó miệng phun máu tươi, còn chưa đợi lật người bò lên, hai tên Hồ Thương từ bên cạnh nhảy ra, đâm xuyên một kiếm qua bụng y. Tên Tần quân này gào thét thảm thiết, mở rộng hai cánh tay ôm chặt tên Hồ Thương, hung dữ cắn vào cổ đối phương, tên Hồ Thương kêu la thảm thiết không ngừng.

Cảnh tượng như vậy ở huyện thành Phú Bình nơi nào cũng có thể thấy. Trên mặt đất, xác quân Tần nằm ngổn ngang, nhưng không có đầu người nào hướng về thành phía nam. Nam Vinh đã nhớ không nổi, rốt cục mình đã giết bao nhiêu tên Hung Nô nữa. Nhưng người Hung Nô vẫn không thấy ít đi, vẫn từ những lỗ hổng trong tường thành đổ sụp và cổng thành xông lên.

- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ.

Nam Vinh dùng kiếm sắt chặt đầu một tên Hung Nô. Ngửa mặt lên trời kêu gào không ngừng.

Đây là khí phách mà Lão Tần nhân đã thai nghén năm trăm năm, trước vô số lần quốc nạn ập xuống, lúc nguy cấp, bọn họ đều kêu gào khẩu hiệu như vậy, xông vào quân địch. Từ khi Đại Tần quét sạch sáu nước đến nay, chỉ còn ít người nhớ nổi câu nói cổ xưa này. Nam Vinh giống như một con dã thú điên cuồng, liều chết ngăn chặn sự xung kích của mấy chục tên Hung Nô. Tiếng gầm gừ. Trong bầu trời Phú bình, trong khoảnh khắc, tiếng vang vọng không ngừng.

- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn...

Chuyện này có lẽ không được gọi là quốc nạn ập xuống, nhưng đối với những binh Tần phòng thủ ở Phú Bình mà nói, chỉ cần quân Hung Nô xông vào, đó chính là quốc nạn.

- Vương tử, chúng ta rút lui thôi!

Ngoài cửa thành Phú Bình, một tên Hung Nô lớn tuổi, khẽ khuyên bảo tên thanh niên bên cạnh.

Tên thanh niên như có vài phần men say, cười lớn, hung hăng:

- Rút lui? Cửa thành Phú Bình đã bị chúng ta công phá, chẳng lẽ về tay không sao? Bọn Nam mọi rợ này không phải rêu rao muốn bình định chúng ta hay sao? Hôm nay chúng ta dạy cho chúng một bài học, ta muốn đạp bằng huyện Phú Bình.

Người Hung Nô già không khỏi nhíu mày, bộ mặt lo âu.

Xét về tổng thể, vóc người Hung Nô đa số không cao lắm, nhưng vô cùng tráng kiện; đầu to và tròn, khuôn mặt rộng, xương gò má rất cao, cánh mũi to; râu trên rậm rạp, còn ở dưới chỉ để lại một nhúm râu cứng; những cái dái tai xuyên lỗ, đeo vòng tai, trên đỉnh đầu nhô lên một nhúm tóc, bốn xung quanh cạo sạch, lông mày rậm, mắt hạnh nhân, ánh mắt lấp lánh có thần.

Tuy nhiên, thanh niên này và đa số người Hung Nô lại không như thế, da rất trắng, gò má cao, hốc mắt sâu. Con ngươi hơi có màu xanh lam, vóc người cao hơn người Hung Nô bình thường một chút. Gã mặc một cái áo dài nam rộng thùng thình, hai bên xẻ tà, dài che cả chân. Trên lưng còn buộc một cái đai da trâu to bằng lòng bàn tay, đính đầu sói, cực kỳ nổi bật. Ống tay áo buộc chặt lại ở chỗ cổ tay, mặc dù đã là giữa xuân, nhưng lại khoác một cái áo len ngắn ở trên vai, trên thắt lưng đeo một túi cung tên, hơi nghiêng về phía chân trái, ống tên treo vắt ngang lưng, đầu mũi tên hướng về bên phải.

Đây là trang phục điển hình của những tên Hung Nô quý tộc.

Mà tên thanh niên kia đích thực là một quý tộc Hung Nô, tên Loan Đề Tà Hàn, là con trai của Tả Hiền Vương. Thủ lĩnh của người Hung Nô, được gọi là Thiền Vu, nghĩa là to lớn. Tên đầy đủ là Sanh Lê Cô Thiền Vu, nếu dịch lại nghĩa là thủ lĩnh vĩ đại nhất thiên hạ. Địa vị của Thiền vu, trong tộc Hung Nô không ai có thể thay thế được, nhưng dưới Thiền Vu, còn có Tứ Giác, gọi là Vương hầu.

Cái gọi là Tứ Giác, lần lượt là Tả Hiền Vương, Tả Cốc Lễ Vương, Hữu Hiền Vương, Hữu Cốc Lễ Vương.

Loan Đề Tà Hàn này chính là con trai của Tả Hiền Vương Yên Thị, bởi vì có huyết thống hoàng thất Nguyệt Thị, nên rất được Tả Hiền Vương sủng ái.

(Yên Thị: người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua)

Đại Tần tập kết binh mã, là đối tượng bị tấn công, người Hung Nô tất nhiên rất rõ.

*****

Như vậy, Đầu Man Thiền Vu, người đang giữ chức thủ lĩnh Hung Nô, cũng biết sức chiến đấu của Đại Tần dũng mãnh đến mức nào, nên nhất quyết chưa hành động, chờ đợi thời cơ, cho quân Đại Tần một đòn chí mạng. Đầu Man Thiền Vu có thể nhẫn nại, nhưng không có nghĩa thuộc hạ của lão đồng ý nhẫn nại. Loan Đề Tà Hàn này là một trong số đó.

Hàng năm đả thảo cốc, gã không coi người bảy nước vào mắt. Vì vậy mặc dù Đầu Man Thiền Vu có lệnh không manh động, nhưng hôm nay Tà Hàn uống hơi nhiều rượu, bị bạn bè chọc tức đã đem hơn hai nghìn người bản bộ đến tàn sát Phú Bình. Gã cần dạy cho quân Tần một bài học, tiện thể nói với Đầu Man Thiền Vu, quân Tần không hề đáng sợ.

Nhìn huyện Phú Bình bị thiêu đốt, Tà Hàn cười điên cuồng không ngớt. Không đếm xỉa đến sự ngăn cản của mưu sĩ bên cạnh, gã rút mâu dài ra, hét lớn:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết quân Lão Tần, cướp phụ nữ của chúng đi, đem trâu bò của chúng đi. Một tên cũng không được để sót, một tên cũng không được, san bằng huyện Phú Bình cho ta.

Phía sau Tà Hàn có bảy tám trăm kỵ binh Hung Nô. Nghe thấy tiếng sói rú, bọn chúng theo Tà Hàn xông vào thành Phú Bình. Còn người Hung Nô già lại giữ tên tùy tùng dưới trướng không cho tiến lên.

- Lão đại nhân, sao không xông vào?

- Chúng ta ở ngoài này xem thế nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể tiếp ứng.

Lão vỗ vỗ cái bao đựng tên trên người, trong lòng bất an, ghìm ngựa đứng ở vị trí cũ, không hề động đậy...

Lúc này, quân Tần bên cạnh Nam Vinh càng ngày càng ít, mười mấy người vây tụ lại một chỗ, đứng ở đầu đường chính, liều mạng ngăn chặn sự xung kích của quân Hung Nô. Tà Hàn dẫn đầu quân xông vào, hông dưới chiến mã nhanh như cuồng phong. Lúc lướt qua bên cạnh một tên quân Tần, y giơ tay đâm vào người tên quân Tần đó một mâu.

- Các huynh đệ, ra sức giết cho ta...

Tà Hàn hưng phấn gào thét, trong lòng Nam Vinh, khoảnh khắc này cũng trở nên lạnh lẽo.

Sắp kết thúc chưa?

- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!

Một âm thanh rất to từ xa vọng lại, theo tiếng vó ngựa dồn dập đạp lên đá xanh trên đường, hiện lên vô cùng rõ rệt.

Lưu Khám xông vào cửa thành, đúng lúc nhìn thấy Tà Hàn đánh chết một quân Tần. Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét thê lương vang vọng trời xanh, trong khoảnh khắc, máu của Lưu Khám bỗng sôi sục, thiêu đốt... Đối với câu khẩu hiệu này, hắn không hiểu lắm, nhưng trong giây phút này, hắn có thể hiểu được ý chí không chịu khuất phục của Lão Tần nhân. Bất luận hắn có phải là Lão Tần nhân hay không, giây phút này, Lưu Khám cho rằng, bản thân mình chính là một Lão Tần nhân.

- Khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ!

Ngựa Xích Thố hí một tiếng dài dữ dội, trong ánh lửa giống như một tia chớp màu đỏ. Hai tên Hồ Thương đang đuổi theo một người con gái vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, Lưu Khám đã lướt qua người bọn chúng. Xích kỳ tung bay, chặt đứt ngang eo một tên Hồ Thương.

Cơ thể Lưu Khám ở trên ngựa hơi hơi nghiêng, hai chân lặng lẽ đặt lên cái bàn đạp ẩn dưới hầu bao, bỗng nhiên dùng lực, cái khiên đồng nện vào đỉnh đầu tên Hồ Thương kia. Lực đánh này bằng cả nghìn cân, nện cho đầu tên Hồ Thương nát nhừ tử. Máu tươi hòa lẫn với óc màu trắng đục đặc quánh, chảy thành một dòng theo thân người. Mông Tật tay cầm mâu dài quất qua, làm tên người Hồ rơi vào trong biển lửa.

Có phải là quân cứu viện không?

Nam Vinh đột nhiên tinh thần phấn chấn, gào to:

- Quân cứu viện tới, quân cứu viện tới rồi... Khinh binh Lão Tần, chết cũng không nghỉ!

Thanh kiếm sắt trong tay lại càng vung mạnh, chém hai tên Hung Nô ngã lăn xuống đất. Lưu Khám như thần binh từ trên trời rơi xuống, ngựa Xích Thố hí vang không ngừng, cờ Xích Kỳ dưới ánh lửa chiếu sáng lấp lánh ánh đỏ, giống như là lưỡi liềm của tử thần, như một làn sóng quét qua nơi nào, không ai có thể ngăn cản.

Mông Tật một tay cầm mâu dài, một tay cầm kiếm sắt, theo Lưu Khám tiến công mãnh liệt.

"Giết, giết, giết!". Trong miệng liên tục thốt ra ba từ giết, mâu dài tung bay, giống như con giao long ra biển. Hai người, một như mãnh hổ, một như hùng sư. Phía sau hai mươi kỵ quân, giống như ác lang, trong nháy mắt đã mở một con đường huyết mạch. Còn lúc đó, Phàn Khoái dẫn bộ binh xông vào cửa nam.

Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Phú Bình, Phàn Khoái nổi trận lôi đình.

- Giết chết Hồ Man, một tên cũng không buông tha.

Tà Hàn vẫn còn mơ hồ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Binh lực của Phú Bình, gã nắm rất rõ. Đây là đám người từ đâu ra vậy? Trong chiến tranh loạn lạc, gã cũng không nhìn ra đối phương rốt cục có bao nhiêu người, trong lúc do dự, Lưu Khám đã xông đến trước mặt gã.

Lưu Khám quay người lấy sức, Xích kỳ tung bay trong gió, loáng một cái bổ về phía Tà Hàn.

Tà Hàn vội vội vàng vàng dùng mâu dài đỡ lại, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, dưới một phát của Xích Kỳ sắc bén, mâu dài của gã gẫy đôi. Thế tiến công không giảm, nhân tiện xông lên. Tà Hàn ghìm ngựa, ngựa giơ vó lập tức đứng lại. Chỉ thấy trước mắt trong khoảnh khắc xuất hiện một mảng máu, máu tươi ấm nóng, bắn tung tóe đầy mặt gã. Xích kỳ bổ xuống đầu ngựa, Tà Hàn "bịch" một tiếng, ngã lăn từ trên ngựa xuống. Không đợi gã đứng vững, ngựa của Mông Tật liền đến trước mặt gã, xương cốt gã dường như bị một cái búa to nện trúng, kêu răng rắc.

Tà Hàn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Ít nhất lần này Mông Tật cũng chặt gãy hai cái xương sườn của gã. Nam Vinh vừa đúng lúc đứng bên cạnh, nhấc gươm sắt định giết Tà Hàn. Chỉ nghe thấy Lưu Khám hét lớn:

- Tha cho hắn một mạng sống, ta còn cần!

- Tha cho cái mạng chó của ngươi!

Nam Vinh nhấc chân, hung dữ đạp vào mặt Tà Hàn ngất đi.

Hai gã quân Tần xông đến, kéo Tà Hàn đi. Những tên Hung Nô còn lại không kìm được hoảng hốt lo sợ:

- Xin hãy trị thương cho Vương Tử chúng ta, xin tha cho Vương Tử!

Ồ, còn là một Vương tử cơ đấy!

Lưu Khám chỉ nhìn thấy cái đầu sói đính bên lưng Tà Hàn, biết gã có thân phận không thấp, không ngờ còn là một vương tử. Vậy lại càng không thể tha... Nghĩ đến đây, Xích kỳ khiên đồng vung lên càng mạnh, sau khi xông lên hơn mười bước, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, xông lên đánh cho những tên Hung Nô liên tục lùi về phía sau:

- Lão Tần nhân, theo ta giết hết bọn chúng, không bỏ sót một tên.

Đúng lúc này, cửa bắc bỗng nhiên đại loạn. Quán Anh thống lĩnh kỵ quân lách qua thành, xuất hiện sau lưng người Hung Nô.

Y vung cái kích, lớn tiếng hô:

- Quán Anh Tuy Dương ở đây, những tên Hồ mọi rợ... hãy để mạng lại!

*****

Từng thi thể quân Tần được xếp trên đống củi.

Sông Hoàng Hà cuồn cuộn gào thét, như đang hát lên bài ca đưa tiễn những hồn thiêng còn chưa đi xa. Gió phần phật, hất những cờ quạt tung bay.

"Khi viết vô y, dữ tử đồng bào.

Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.

Dữ tử đồng thù!

Khi viết vô y, dữ tử đồng trạch.

Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.

Dữ tử giai tác.

Khởi viết vô y, dữ tử đồng thường.

Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.

Dữ tử giai hành!

(Bài Vô y trong Kinh Thi – Tần Phong)

Một bài quân ca Lão Tần truyền lại từ hai trăm năm, vang vọng trong không trung. Nam Vinh Tú đem theo quân Lão Tần may mắn sống sót đưa tiễn người quá cố.

Mặc dù là giáp sĩ của Lam Điền, Lưu Khám cũng đang khẽ ngâm nga.

Trong tiếng hát đó có nỗi bi thương vô tận, sự tưởng nhớ vô tận. Đám người Quán Anh đứng ở bên nghe thấy, cũng không kìm nổi xúc động.

- Ta hình như hiểu rồi!

Quán Anh nói thì thầm, đôi tay bất giác nắm thành nắm đấm.

Nhâm Ngao hỏi:

- Ngươi hiểu cái gì?

- Ta hiểu được, vì sao sáu nước Sơn Đông lại bại bởi Lão Tần nhân. Không phải bọn họ nón giáp cứng chắc, không phải bọn họ giáo mâu sắc bén, mà là vì tâm huyết khắc trong xương cốt của những Lão Tần nhân này. Có lẽ bọn họ không có tri thức hiểu lễ nghĩa như người sáu nước, có lẽ bọn họ không tao nhã lịch thiệp như người sáu nước, nhưng họ có tâm huyết, có khí khái dũng cảm không sợ chết... Sáu nước bại dưới tay Lão Tần, bại không hề oan uổng.

Nhâm Ngao cũng khe khẽ thở dài:

- Hôm qua lúc ta nhặt các thi thể, phát hiện ra vết thương chí mạng của những Lão Tần nhân này, toàn bộ đều ở đây.

Y chỉ chỉ vào ngực, nhẹ giọng:

- Tổng cộng hai trăm mười bảy thi thể, không có vết thương chí mạng nào ở đằng sau cả. Thật đúng là Lão Tần nhân rất đáng sợ, đúng là Lão Tần nhân uy vũ... Quán Anh, nếu như đánh một trận nữa, ta có cảm giác là Lục Quốc cuối cùng vẫn thất bại.

Quán Anh không đáp. Nhưng từ trong mắt y, có thể thấy sự đồng tình của hắn với câu nói của Nhâm Ngao.

Còn Lưu Khám, lại lặng lẽ đứng ở hàng đầu của đội ngũ, nhìn Nam Vinh giơ cây đuốc lên, ném vào đống củi. Trên đống củi, sớm đã được rắc vật dẫn cháy, ngọn lửa bùng lên, một loáng đã ngút trời, cuốn hơn hai trăm thi thể kia vào ngọn lửa.

Đây cũng là một cách Lão Tần nhân xử lý thi thể lúc lâm chiến.

Không có nhiều quan tài như vậy, thế nên họ hỏa táng. Sau khi hỏa táng, bọn họ sẽ đem tro xương của thi thể rắc lên chiến trường, để hi vọng có hồn thiêng đồng đội bảo hộ. Cùng lúc đó, bách tính Phú Bình hát bài Chiêu Hồn ca, nhưng nghe tiếng khóc sụt sùi không ngừng, càng tăng thêm phần bi thương và lạnh lẽo.

Lưu Khám nhắm nghiền mắt lại, nắm chặt tay hình nắm đấm.

- Quân hầu, mọi người đều không chịu đi!

Nam Vinh Tú mắt đỏ hoe, đi đến:

- Các hương thân nói, Phú Bình này là nhà của bọn họ, cho dù là chết, cũng muốn chết trên đất quê nhà. Tổng cộng hơn sau nghìn ba trăm hai mươi người, trong đó thanh niên trai tráng có một trăm tám mươi người, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em, nghe theo quân hầu điều khiển.

Thực ra lúc hỏa táng thi thể, Lưu Khám đã đoán được đáp án.

Những người đã chết hôm qua, không chỉ là những quân Lão Tần đóng quân trên đất Phú Bình, còn có rất nhiều bách tính bản địa. Quận Bắc Địa này, là nơi lạnh căm căm, trước kia chịu sự thống trị của người Nhung Quốc Nghĩa Cừ, lại chịu đựng đủ hồ họa. Nhưng có thể nói là dân chúng nhanh nhẹn, ai nấy đều không sợ chết.

Xem ra, đúng là phải đánh một trận phòng ngự ở đây rồi! Nhưng lòng dân có thể dùng, còn có thể đánh trận. Nghĩ đến đây, Lưu Khám giơ tay, ý bảo hai người Trần Đạo Tử và Lý Thành lên phía trước nghe lệnh.

- Từ giờ trở đi, công việc sửa chữa Phú Bình do Thành Tư Mã phụ trách. Đạo Tử, huynh phụ trách giúp đỡ Thành Tư Mã chỉnh đốn lại phòng thủ của Phú Bình. Lợi dụng tất cả những quân nhu lương thực có thể lợi dụng trong thành, nhân lúc quân Hung Nô còn chưa đến, tổ chức nhân lực, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phòng ngự của Phú Bình.

- Vâng!

- Quán Anh, Nhâm Ngao!

- Có!

Hai người Quán Anh và Nhâm Ngao bước lên, chắp tay nói:

- Xin Quân hầu dặn dò!

- Trong thành Phú Bình, vẫn còn một nghìn tám trăm thanh niên trai tráng, các huynh tổ chức lại, sắp xếp vào quân dưới trướng, tăng cường luyện tập... Có thể luyện tập thành thế nào thì luyện tập thành thế đó, thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa, khẩn trương xuống dưới chuẩn bị, chớ trì hoãn nữa.

- Vâng!

- Tú Quân hầu, sở bộ của ngươi, ta sẽ chia ra, đưa vào dưới trướng của hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ, xin ngươi đừng trách.

Nam Vinh Tú vội vàng nói:

- Lưu quân hầu xin đừng nói vậy, Nam Vinh sẽ sắp xếp như vậy.

- Kỵ quân kể từ ngày hôm nay, toàn bộ sẽ do ta chỉ huy... Lữ Thích Chi!

- Có!

- Lính trinh sát thuộc sở bộ của Mông Tật, tạm thời do đệ thống lĩnh. Từ hôm nay trở đi, đệ cần phải giám sát động tĩnh của quân Hung Nô cho ta. Có tình hình gì thì lập tức quay về bẩm báo cho ta!

- Vâng!

Sau khi đã dặn dò xong, Lưu Khám xoay người lên ngựa.

- Tú quân hầu, chúng ta đi xem địa hình xung quanh Phú Bình một chút nhé!

Một thân quân dẫn ngựa đến, Nam Vinh Tú xoay người lên ngựa, theo Lưu Khám rời đi.

Sau khi hai người đi hết chu vi trăm dặm xung quanh Phú Bình, trong lòng Lưu Khám lại càng thêm trầm tư. Xung quanh Phú Bình chủ yếu là bình nguyên, cộng thêm một số ít gò đồi, căn bản không có địa hình phòng thủ. Nhưng nếu như vứt bỏ, phía nam Phú Bình đất đai bằng phẳng, vừa vặn phù hợp với kỵ chiến của quân Hung Nô. Xem ra, duy chỉ có dựa vào thành Phú Bình mới có thể giữ chân người Hung Nô, đợi viện quân đến.

Lưu Khám tính toán một lúc. Bọn họ ít nhất phải ở Phú Bình bảy ngày, viện quân mới có thể đến kịp được. Thế nhưng muốn dựa vào tường thành sơ sài của Phú Bình để phòng thủ bảy ngày, có vẻ như không phải là một chuyện dễ dàng.

- Quân hầu phiền lòng về chuyện phòng địch à?

Hình như nhìn ra được tâm sự của Lưu Khám, Nam Vinh Tú thúc ngựa lên phía trước, đi song song với Lưu Khám.

Lưu Khám gật đầu:

- Nếu như chống đỡ được đến khi viện quân đến, chỉ dựa vào một mình huyện thành Phú Bình chắc chắn là không thể. Cho nên ta hi vọng có thể chủ động tấn công, cùng lúc với chúng ta đánh đòn phủ đầu quân Hung Nô, cũng có thể giữ bước chân của quân Hung Nô, để cho Phú Bình có đủ thời gian.

Vừa có thể đánh đòn phủ đầu, vừa có thể giữ chân quân địch ư?

Nam Vinh Tú không nén được cái nhíu mày, chuyện này không phải là chuyện dễ dàng...

Trầm ngâm hồi lâu, Nam Vinh Tú hình như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, mắt đột nhiên sáng lên:

- Quân hầu, ta có một chỗ này!

- Hả, chỗ nào?

- Phú Bình ngoài một trăm hai mươi dặm ra, có một chỗ gọi là đồi Bạch Thổ nữa, là con đường mà quân Hung Nô nhất định sẽ đi qua. Một bên là Hoàng Hà, bên kia là khe rãnh đá khổng lồ được hình thành tự nhiên, cao hơn mười trượng. Địa hình hướng từ Nam đến Bắc, địa thế dốc thoải, nhưng có thể nói cực kỳ hiểm yếu.

Hơn nữa trên đồi Bạch Thổ, có tường thành ngày xưa Lão Ngụy nhân xây dựng, nhưng đã bị bỏ đi nhiều năm có thể dựa vào đó mà phòng ngự.

Chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Nam Vinh Tú cười gượng một tiếng:

- Nơi đó cách Phú Bình hơi xa, đồ quân nhu rất khó cung ứng lên được. Hơn nữa tường thành trên đồi Bạch Thổ không chống được một thời gian dài, đến lúc đó nếu chúng ta muốn rút lui, ắt phải đối diện với sự truy kích điên cuồng của quân Hung Nô, cũng không lạc quan lắm.

- Ừm, chúng ta đi suốt đêm đến đó quan sát, sau đó quyết định lại!

- Vậy thì Tú xin dẫn đường!

Lưu Khám và Nam Vinh Tú lập tức khởi hành xuất phát, nửa đêm đã tới đồi Bạch Thổ.

Đúng như Nam Vinh Tú nói, địa hình của đồi Bạch Thổ này quả thực vô cùng hiểm yếu. Một bên là sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy xiết, bên kia là khe rãnh, vách núi cao hơn mười trượng. Nói một cách chính xác, đây là một vùng sông nước, tới gần bờ sông, có cỏ tranh màu trắng đang lay động trong gió.

Tường thành trên đồi Bạch Thổ đã đổ nát tan hoang kinh khủng, có vài chỗ đá sụp xuống.

Lưu Khám leo lên chỗ cổng đã bị sụp phân nửa, đưa mắt nhìn xa xa về phía bắc, lòng chảo chỉ dài hai ba dặm, rất khó phục kích ở chỗ này.

Phía bắc lòng chảo, chính là vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, địa thế bằng phẳng, lại càng không thấy chỗ nào có thể mai phục được.

- Chặn đánh ở chỗ này cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Lưu Khám nói, quay đầu nhìn về phía nam, chau mày, thở nhè nhẹ.

Ở đây đúng là một chỗ tốt để chặn đánh quân Hung Nô!

Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi chặn đánh xong, làm thế nào để rút khỏi đồi Bạch Thổ, phía nam đồi Bạch Thổ, đều là vùng đồng bằng rộng lớn.

Không hề cho rằng, nếu như không thể tìm cách thoát khỏi sự truy kích của quân Hung Nô, vậy thì binh Lão Tần chặn đánh quân Hung Nô ở đây, cơ bản là rơi vào chỗ chết. Sông Hoàng Hà cuồn cuộn, là một rãnh trời không có cách nào vượt qua. Thế nhưng bình nguyên do phù sa bồi đắp mà thành lại thích hợp nhất với tác chiến kỵ quân.

Lưu Khám nheo nheo mắt, lặng lẽ quan sát địa hình xung quanh.

- Tú quân hầu, phiền ngươi ngay lập tức quay về Phú Bình, điều động sở bộ của Phàn Khoái, cùng với xa binh của Nhâm Ngao, xuất phát suốt đêm.

- Quân hầu, ngài định...

Lưu Khám hít một hơi sâu:

- Không cần nói nữa, ta đã quyết rồi, chặn đánh quân tiên phong của Hung Nô ở đây. Nhớ rõ. Điều động tất cả chiến mã trong thành Phú Bình đến đây. Tuyệt đối không thể để quân Hung Nô dễ dàng phá bỏ chỗ này, nếu không tường thành Phú Bình không chống đỡ được bao lâu.

Lưu Khám vừa nói vừa đập nhẹ nhẹ lên lỗ châu mai, đưa mắt nhìn về phía Bắc, trong lòng cười gượng một tiếng:

- Có thể chống đỡ được bảy ngày hay không, chỉ chờ vào đồi Bạch Thổ này, có thể giữ chân được bao ngày.

Nghĩ đến đây, hắn lớn tiếng quát:

- Người đâu, đem chiến kỳ của Lão Bi doanh cắm ở trên cổng cho ta!

Hồi (1-267)


<