← Hồi 144 | Hồi 146 → |
Đầu thu, Bắc Cương nổi gió.
Một trận đại chiến xảy đến bất ngờ mới kết thúc, đang lúc tất cả mọi người đều cho rằng hòa binh sắp đến, thì núi Giả Âm Sơn phía bắc, Chiêu Vương Thành phía nam, Vân Trung phía đông, Hạ Lan Sơn phía tây, trên vùng lãnh thổ rộng lớn hàng nghìn dặm lại dấy lên một cảnh giết chóc vô cùng thảm khốc.
Mông Điềm hạ lệnh: giết sạch người Hung Nô ở Hà Nam Địa.
Gã sứ giả giữ phù tiết của Thượng tướng quân, dưới sự bảo vệ của Vệ đội, ngựa chạy không ngừng nghỉ, trong vòng hai mươi lăm ngày đã đến toàn bộ Hà Nam Địa, đem mệnh lệnh của Mông Điềm gửi cho hai mươi quân chủ tướng đóng giữ ở Hà Nam Địa. Ngay lập tức, hai mươi vạn nhân mã đồng thời ra tay, một trận tàn sát đẫm máu trong gió thu đìu hiu... Trong hai mươi ngày ngắn ngủi, vùng đất Hà Nam Địa ba nghìn dặm bị nhuộm đỏ màu máu tươi.
Sau một trận ở Chiêu Vương Thành, hai mươi lăm vạn tinh nhuệ Hung Nô tử thương hơn nửa.
Những tên thất bại bỏ chạy, mười đình thì thiệt mất bốn năm đình. Tinh nhuệ Hung Nô bị Tần quân bắt giữ, không quá năm sáu vạn người, nhưng con số mà các quân trình báo lên lại vượt quá mười lăm vạn. Cũng có thể nói, trong số mười lăm vạn này, ngoài số binh sĩ Hung Nô trốn thoát ra, đại đa số là trú lại ở trong bách tính bình thường ở các bộ lạc Hà Nam Địa. Trong đó không thiếu người già yếu, có lẽ có rất nhiều người đến chiến mã cũng không thể cưỡi được.
Toàn bộ Hà Nam Địa, tổng cộng có hơn bảy mươi vạn người Hung Nô.
Nếu như trừ hơn mười vạn người Hung Nô được Mạo Đốn chuyển đến bờ phía bắc sông Hoàng Hà ra, như vậy Hà Nam Địa vẫn còn sáu mươi vạn người Hung Nô.
Thôi được, sau khi đã khấu trừ những tên Hung Nô bị giết ra, Hà Nam Địa vẫn còn hơn hai mươi vạn người Hung Nô.
Nói cách khác, trong thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, mặc dù đã giết hơn mười vạn Hung Nô, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi. Theo như y mà Thủy Hoàng Đế chiếu chỉ, không giết hết người Hung Nô ở Hà Nam Địa, nhiệm vụ của Mông Điềm coi như không hoàn thành.
Người Hung Nô chạy tán loạn bốn phía.
Còn Tần quân, dưới sự thúc giục của các quân tướng lĩnh, bắt đầu hành động đi săn bắn. Con mồi của bọn họ, chính là người Hung Nô đang đào tẩu.
Mông Điềm đã từng âm thầm nói với thân tín:
- Lệnh này vừa ra, kết cục sau này của ta, có thể còn không bằng Võ An Quân.
Chuyện của Võ An Quân Bạch Khởi không cần phải nói rườm rà. Mông Điềm rất rõ, giết chóc như thế này là có tội với trời, sau này nhất định sẽ không được chết tử tế, thậm chí còn thê thảm hơn cả Bạch Khởi. Bạch Khởi cuối cùng tự vẫn mà chết. Mông Điềm có ý nghĩ như vậy, là bởi vì những người lão giết toàn hầu hết là bách tính bình thường. Mặc dù nói người Hung Nô ai nấy đều là chiến sĩ, những những nữ nhân và trẻ con này, còn có những người già yếu đuối, sao có thể gọi là chiến sĩ.
Phải nói, lỗi lầm của Mông Điềm, còn nặng hơn nhiều so với Bạch Khởi. Ít nhất những người Bạch Khởi giết đa số là những binh sĩ đã từng chiến đấu với y.
Lưu Khám trở lại Cù Diễn đã sắp hai mươi ngày rồi!
Mông Điềm cũng không ngay lập tức đi gặp hắn, thậm chí đến Triệu Bình, sau khi bố trí ổn thỏa cho Lưu Khám, ngay lập tức không thấy hình bóng đâu, ngay đến tin tức cũng không có.
Triệu Bình không hề sắp xếp cho Lưu Khám ở trong thành Cù Diễn, mà sắp xếp cho hắn và bộ khúc nhân mã của hắn vào trong binh doanh ở ngoài thành. Lúc này ở Cù Diễn, đã đóng quân hơn mười vạn Tần quân, liên doanh kéo dài hơn trăm dặm, cờ quạt tung bay rợp trời. Binh doanh của sở bộ Lưu Khám kề sông gần núi, phong cảnh tú lệ vô cùng. Bao gồm trang bị quân nhu lương thực, cũng phân phối rất đầy đủ, thậm chí đến lá đại kỳ Lão Bi Doanh đã sớm bị rách mướp cũng được thay đổi.
Đối với một bộ khúc đã trải qua liên tiếp những cuộc khổ chiến mà nói, đây chắc chắn là một nơi tốt để nghỉ ngơi.
Mông Khắc và kỵ quân sở bộ của y không đóng ở chỗ này, ngay đến cả Mông Tật cũng bị Mông Điềm điều đi làm việc ở nơi khác.
Đi đâu? Làm gì?
Lưu Khám không biết, Triệu Bình cũng không biết.
Nhưng Lý Thành trong lúc ngẫu nhiên đã lộ một câu:
- Đại công tử Doanh Phù Tô muốn tuần sát Hà Nam Địa, sau đó trình báo với Hàm Dương, cho nên tự mình chỉ đích danh, muốn hai huynh đệ Mông gia suất bộ đảm nhận việc bảo vệ. Nghe nói, Mông Tật sau khi bị điều đi, đã được Phù Tô phục hồi nguyên chức.
Nghĩ một chút, hình như cũng không có gì kì lạ.
Hầu như tất cả người Lão Tần đều biết, Đại công tử Phù Tô vô cùng kính trọng Mông Điềm, đồng thời cũng rất xem trọng hai huynh đệ Mông gia.
Nếu như được coi như Chiêu Tương Vương trước kia, Mông gia có thể gọi là ba đời được Tần vương xem trọng, điều này ở trong lịch sử mặc dù không thể nói là không có, nhưng tuyệt đối là chưa từng có. Chắc chắn Phù Tô cảm thấy huynh đệ Mông gia suýt chút nữa mất mạng ở trận huyết chiến Phú Bình, Mông Tật lại bị tước đi chức vụ Quân hầu, cho nên trong lòng có chút mắc nợ, mượn cơ hội tuần tra lần này, cất nhắc huynh đệ Mông gia, nói ra cũng là chuyện tình nghĩa.
- Quân hầu, chỉ sợ tâm tư của Đại công tử không chỉ như thế!
Người nói ra câu này, ngoài Trần Bình có thể phỏng đoán tâm tư người khác ra, không còn ai khác.
Bây giờ Trần Bình đã phụ tá cao nhất bên cạnh Lưu Khám. Lưu Khám cũng tin tưởng y hơn nhiều. Nghỉ ngơi hai mươi ngày, cũng cảm thấy buồn chán, mặc dù nói không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng cứ ở trong binh doanh cũng cảm thấy phiền muộn. Theo như pháp kỉ của Tần quân, nếu như không có quân lệnh, thì không thể tự ý rời khỏi quân doanh. Quân doanh ở đây, không chỉ giới hạn ở diện tích binh doanh, mà là vùng đất bán kính trăm dặm lấy binh doanh làm tâm. Nói cách khác, bọn Lưu Khám tiến vào quân doanh, cũng không phải là nghỉ ngơi đơn thuần mà đồng thời còn phải đảm nhận việc phòng ngự.
May mà chỗ này non xanh nước biếc.
Món ăn bằng thịt thú rừng trong núi cũng rất béo ngậy, bốn người Quán Anh, Nhâm Ngao, Phàn Khoái, Đồ Đồ cả ngày đem theo sĩ tốt giả vờ đi thao diễn quân trận, nhưng trên thực tế lại đi vào trong rừng săn bắn. Lưu Khám trong lòng biết rõ, nhưng cũng không ngăn cản. Tính ra, từ năm đầu tiên tiếp xúc với người Hung Nô đến khi chiến sự kết thúc, thì nửa thời gian là vào sinh ra tử, máu nhiễm chinh bào. Bây giờ nghỉ ngơi một chút, cũng không phải là một chuyện xấu.
Cái gọi là đạo trị binh, lúc căng lúc chùng mà...
Lưu Khám và Trần Bình ngồi dưới một gốc cây bên cạnh suối nước, nhàn nhã chơi cờ vây.
Phải nói, ở kiếp trước Lưu Khám cũng đã từng say mê cờ vây một thời gian, hơn nữa kỳ lực cũng không hề kém. Có trình độ chuyên ngành sơ sơ, có thể chơi cờ tương đương với Trần Bình. Lữ Thích Chi dắt ngựa Xích Thố, thong dong đi dạo trên bãi cỏ ở bờ suối. Lúc không có chiến sự, ngựa Xích Thố đều do Lữ Thích Chi chăm nom, bất kì ai cũng không được tiếp cận. Bởi vì trên người ngựa Xích Thố này còn ẩn chứa vũ khí bí mật của Lưu Khám, ít nhất là bây giờ, Lưu Khám không thể để lộ bí mật ra ngoài, hắn vẫn phải tiếp tục xem chừng.
Thế cuộc trên bàn cờ đang kịch liệt, Trần Bình vê vê quân cờ, nói một câu không đầu không cuối.
Lưu Khám ngẩn người ra:
- Đạo Tử, câu này của ngươi có nghĩa là gì?
Ánh mắt của Trần Bình rời khỏi bàn cờ, cười ha ha nói:
- Đại công tử sở dĩ điều huynh đệ Mông gia đi, chỉ sợ là có ý đồ riêng. Những ngày này ta luôn luôn suy nghĩ một chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến quân hầu ngươi.
- Có liên quan đến ta?
Triệu Bình nói:
- Trước kia Trần Lăng Hầu từng nói qua, Đại công tử rất tò mò về ngươi. Theo lý mà nói, sau khi ngươi đến Cù Diễn, y phải triệu kiến ngươi mới đúng. Cứ coi như Đại công tử không triệu kiến, Thượng tướng quân cũng nên triệu kiến... Từ lúc Thượng tướng quân không tiếc phái thân vệ quân của lão đến xem, chắc là rất coi trọng quân hầu. Nhưng bây giờ thì sao? Không ngó ngàng gì đến, thậm chí đến Trần Lăng Hầu cũng không nhìn thấy đâu, chẳng phải là kỳ lạ hay sao?
- ừ, ngươi nói như vậy, thật sự cũng có chút kỳ lạ.
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Ta nghe nói hai ngày trước phó tướng quân đến Cù Diễn, có phải là để ta tránh Phó tướng quân không? Đông Lăng Hầu cũng nói với ta, trận ở Bắc Cương, là do hành động của chúng ta, đã ép Thượng tướng quân không thể không thay đổi kế hoạch tác chiến ban đầu. Vốn dĩ là quyết chiến do Phó tướng quân chỉ huy, cuối cùng chỉ có thể đứng ngoài cuộc... Phó tướng quân hình như có chút lòng thù địch với ta.
Ai ngờ Trần Bình nở nụ cười...
- Cứ coi như Phó tướng quân có lòng thù địch với Quân hầu, cũng không làm gì được quân hầu. Bây giờ Quân hầu đã không còn là tên vô danh tiểu tốt nữa, đại quân ba mươi vạn ở Bắc Cương, ai không biết danh Lão Bi Phú Bình? Với công trạng mà Quân hầu lập được lần này, Phó tướng quân chẳng lẽ lại có thể hành động thiếu suy nghĩ? Nói là bảo vệ, rõ ràng là không hề thỏa đáng. Ta cho rằng, e là Đại công tử có trù tính khác, cho nên mới không ngó ngàng đến Quân hầu, cũng coi như là thử thách đi.
- Thử thách?
Trần Bình cười gật đầu:
- Thử thách tính kiên nhẫn của quân hầu!
Lưu Khám lập tức trầm mặc không nói, những lời của Trần Bình, không phải là không có lý. Nhưng hắn không hiểu, Phù Tô rốt cuộc là muốn thử thách hắn cái gì?
Tuy rằng chưa từng gặp Phù Tô, nhưng thông qua quan sát thời gian này, Lưu Khám cảm thấy, Phù Tô không hề là một người bảo thủ, có lòng dạ đàn bà giống như những gì lịch sử đánh giá. Nghĩ kĩ một chút, lớn lên trong gia đình đế vương, hơn nữa lại sinh ra vào năm Thủy Hoàng Đế tự mình chấp chính, trải qua bao nhiêu cảnh giết chóc thảm thiết, càng nhìn thấy vô số cảnh tàn sát khốc liệt. Phụ thân y là Tần Thủy Hoàng, là một vị hoàng đế giết người không chớp mắt thiên cổ. Người như vậy, làm sao có thể bảo thủ buồn cười như trong lịch sử miêu tả được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Lưu Khám mơ hồ cảm thấy, đằng sau vẻ thiếu quyết đoán mà Phù Tô biểu hiện, còn có một khuôn mặt khác.
Nói cách khác, sau khi Mạo Đốn đưa ra lệnh tàn sát, Phù Tô sao có thể thờ ơ? Thậm chí đến lời khuyên can cũng không nói một câu.
Như vậy, Phù Tô rốt cuộc có dự định gì?
Lưu Khám đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ...
- Quân hầu!
- Hả?
Trần Bình nói một lần nữa, kéo Lưu Khám ra khỏi trầm tư.
- Người nữ nhân kia... ngươi định thế nào?
- Người nữ nhân nào?
Trần Bình khẽ nói:
- Yên Thị của Mạo Đốn... Ban đầu ả chịu đầu hàng, chính là muốn giữ lại những nữ nhân và trẻ con này. Nhưng bây giờ, Thượng tướng quân đã ra lệnh, những nữ nhân và trẻ con trong Cù Diễn đều bị giết sạch. Nếu như đêm đó nữ nhân này cũng ở trong doanh địa mà chúng ta đặc biệt sắp xếp, e là chũng khó tránh khỏi... Ta biết quân hầu không cho rằng những hành động của Thượng tướng quân là đúng, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Diệt cỏ nếu không diệt tận gốc, sau này sẽ thành đại họa.
Bây giờ trận tàn sát này cũng qua rồi, đủ để cho người Hồ ở phía bắc Trường Thành trong vòng ba mươi năm sau cũng không dám nhòm ngó Trung Nguyên. Ta nghĩ, Thượng tướng quân chắc chắn đã có dự định, sau khi trận này kết thúc, trong mười năm sẽ không có chiến sự với người Hồ nữa. Nhưng tương lai chắc chắn khói lửa chiến tranh sẽ nổi lên.
Lưu Khám gõ nhè nhẹ lên trên bàn cờ, gật đầu biểu thị ý tán thành.
Trần Bình nói:
- Thời gian này nữ nhân đó tỏ ra vô cùng trầm lặng, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng càng như vậy, càng có thể nói rõ lòng thù hận trong lòng ả sâu sắc như thế nào.
Nếu như giữ ả lại, nói không chừng sẽ gây đại họa. Ta cho rằng, nữ nhân như vậy không thể lưu lại. Bây giờ Quân hầu căn cơ chưa vững, không thể bất chấp nguy hiểm được. Mặc dù chúng ta có thể trông giữ ả nghiêm ngặt hơn, nhưng chung quy lại là một tai họa, Quân hầu xin cân nhắc.
Trần Bình nói rất khéo léo, nhưng Lưu Khám có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của y.
Đạo Tử là lo lắng ta nhất thời mềm lòng, hoặc là sẽ bị nữ sắc mê hoặc, mà gây nên đại họa...
Một Hô Diễn Châu, có thể tạo phiền phức gì? Lưu Khám không biết, tin rằng Trần Bình cũng khó mà đoán được. Nhưng câu nói này không sai, nữ nhân này có nỗi hận tang gia diệt tộc với ta, phụ thân ả chết trong tay ta, khó tránh sẽ gây phiền phức.
Nếu như ả khóc than thì cũng coi như là bình thường.
Nhưng vì ả quá trầm lặng, trầm lặng đến nỗi Trần Bình sinh ra đề phòng.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Khám gặp rất nhiều người chết. Đối với chuyện giết người, ít nhiều cũng đã tê liệt.
Sau khi nghe Trần Bình nói những lời này, hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đạo Tử, ngươi cho rằng ta nên làm gì mới được?
Trần Bình ngẩn người, hồi lâu sau nghiến răng, vẽ một đường trên cổ, làm động tác giết người:
- Nếu như Quân hầu không nhẫn tâm, Bình có thể làm giúp.
Lưu Khám không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Hồi lâu sau, hắn lặng lẽ thở dài, đứng dậy nói:
- Ta không phải mềm lòng, giết nhiều người như vậy, giết thêm ả cũng không nhiều lên, không giết ả cũng không ít đi. Chỉ là... Nhưng ngươi nói cũng rất có lý, nếu đã như vậy, thì ngươi đi xử lý ả đi.
Nói xong, hắn quay người, ngẩn ngơ nhìn suối nước trong suốt.
Trần Bình cũng đứng lên, chắp tay hành lễ với Lưu Khám, khẽ nói:
- Quân hầu yên tâm, việc này cứ giao cho ta xử lý...
*****
Trên một gò đất cao ở thành Cù Diễn, một ngôi nhà giản dị mới được dựng lên, trong bốn bề lều trại san sát, hiện lên vô cùng bắt mắt.
Mông Điềm mặc một đại bào rộng, đang ngồi ngay ngắn trên sân.
Mặc dù là thân phận tôn quý như Phù Tô, cũng phải ngồi phía sau lão. Đây là trong quân phủ Bắc Cương, chỗ ngồi của chủ vị chỉ có chủ soái mới có thể ngồi lên. Còn Phù Tô bây giờ chẳng qua chỉ là thân phận giám quân, đương nhiên cũng không có tư cách ngồi trên chủ vị. Các cấp bậc của Lão Tần thâm nghiêm, đừng nói đến Phù Tô, ngay đến bây giờ Thủy Hoàng Đế tới, chỉ cần lão không thu lại hổ phù, cũng không có tư cách ngồi lên chủ vị.
Mông Điềm xem qua có chút tiều tụy.
Sắc mặt hơi hơi nhợt nhạt, hai mươi ngày trước còn bộ râu đen sì, bây giờ đã xuất hiện sợi màu bạc trắng, dường như một loáng đã già đi rất nhiều.
Mông Điềm năm này không quá bốn mươi tuổi, nhưng khiến cho Phù Tô có cảm giác giống như lão đã qua ngũ tuần.
Trong lòng không nén nổi có chút đau thương, Phù Tô rất rõ, Mông Điềm sở dĩ trở nên như vậy, e là bởi vì lệnh giết hàng loạt. Mông Điềm là một quân nhân, lại không phải là một nhà chính trị gia xuất sắc. Ít nhất theo Phù Tô thấy, tim của Mông Điềm vẫn còn đủ cương quyết.
- Thượng tướng quân, vất vả cho ngươi rồi!
Câu nói này của Phù Tô xuất phát từ trong nội tâm, khẽ nói:
- Thượng tướng quân một lòng chia sẻ với phụ hoàng, Phù Tô nhất định khắc ghi trong lòng. Đợi sau khi quay về Hàm Dương, ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng công lao của Thượng tướng quân.
Mông Điềm cười:
- Phân ưu cùng Ngô Hoàng, là vinh hạnh của Mông Điềm. Mông gia ta ba đời nhận được ơn vua, bây giờ là lúc báo đáp. Hơn nữa, bây giờ Mông Điềm cũng đã có địa vị cao, thật không thích hợp phong thưởng thêm nữa. Đại công tử xin luận công cho các tướng sĩ đã chết trận... Lần này có thể đoạt được Hà Nam Địa, nếu như không có tướng lĩnh phục vụ quên mình, e rằng sẽ không thể nào kết thúc nhanh như thế. Danh sách ta đã liệt ra rồi.
Nói xong những lời này, trong đình bỗng trở nên yên lặng.
Điều này đối với Mông Điềm và Phù Tô mà nói, là chuyện chưa từng có... Tuy rằng cả hai có sự chênh lệch về độ tuổi, nhưng rất dễ nói chuyện với nhau.
Từ ngày đầu tiên Phù Tô đến Bắc Cương trở đi, hai người thường ngủ chung, nói chuyện thâu đêm.
Giống như có lời không bao giờ nói hết vậy.
Nhưng tình cảnh hai bên đối mặt mà nghẹn họng không nói được như thế này, trước nay chưa từng xuất hiện. Còn đối với nguyên nhân trong đó, hai người đều hiểu rõ, nhưng cũng không cách nào nói thẳng ra.
Hồi lâu sau, Mông Điềm chợt hỏi:
- Đại công tử đã quyết định chưa?
Phù Tô ngẩn người, lập tức nở nụ cười:
- Xem ra không giấu nổi Thượng tướng quân, thời gian bồi dưỡng đạo đức của Phù Tô còn cần tu luyện.
- Vậy thì...
- Thượng tướng quân, những ngày này, thông qua Mông Khắc ta hiểu được đại khái... Ta suy nghĩ rất nhiều, quyết định để hắn đi về trước.
- Trở về?
Mông Điềm nhíu mày:
- Đại công tử. Bây giờ phía Hà Nam Địa đang lúc xây dựng sửa sang, sao lại phải để hắn quay về?
Phù Tô nói:
- Chính là bởi vì đang xây dựng, sửa sang, cho nên mới cần hắn quay về. Phía Hàm Dương đã truyền đến tin, phụ hoàng dự tính xây dựng quận huyện ở Hà Nam Địa. Người Hung Nô sau trận chiến này, trong vòng ba mươi năm tuyệt đối không thể tạo cho chúng ta uy hiếp quá lớn.
Vậy thì khu vực Bắc Cương rộng lớn, ngoài người Hung Nô ra, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều đối thủ hơn.
Nguyệt Thị Quốc, nước bá quyền Hà Tây, liền một mạch Tây Vực. Dưới trướng có mấy chục vạn binh sĩ không cung, không thể coi thường. Còn Đông Hồ lại càng giống một con thú khổng lồ. Thực lực của nước này thậm chí còn hơn cả Hung Nô trước đây... Có hai con thú khổng lồ phục kích ở Bắc Cương, chỉ sợ là nhất thời cũng không thể yên ổn được.
Mông Điềm gật đầu:
- Đại công tử nói chí phải, Đông Hồ và Nguyệt Thị Quốc đều không thể xem nhẹ.
Phù Tô nói tiếp:
- Bởi vì có sự tồn tại của hai con thú khổng lồ nên binh mã Bắc Cương không thể cựa quậy. Từ Liêu Đông đến Hà Nam Địa, đất đai nghìn dặm, cho dù là đóng giữ ba mươi vạn binh mã cũng khó mà chú ý đến toàn cục. Hơn nữa chiến sự Nam Cương cũng đã đi đến hồi kết, chỉ Bắc Hương Hộ lại là đất đai hàng nghìn dặm, binh mã Nhậm Ngao cũng khó mà rời đi... Thượng tướng quân, ngươi có biết Đại Tần ta ở Sơn Đông bây giờ có bao nhiêu binh mã không?
Sắc mặt Mông Điềm hơi hơi thay đổi, sau khi thầm tính toán trong lòng, không khỏi giật mình.
- Binh mã Sơn Đông không vượt quá mười lăm vạn.
- Không chỉ như thế, Phụ hoàng rất rõ tình hình hiện nay ở Bắc Cương, đã quyết định chuyển Đô Úy quân thành Biên quân, đóng quân ở vùng phụ cận núi Kê Đầu.
Nói cách khác, sông Tần tám trăm dặm Quan Trung, ngoài ba đội nhân mã là Trung Úy quân, Lang Trung Lệnh quân và Vệ Úy quân ra, các đội khác chưa đầy năm vạn.
Lang Trung Lệnh quân không quá một nghìn người, Vệ Úy quân không quá năm nghìn người.
Cộng thêm cả một vạn người của Trung Úy quân, tổng cộng không quá hai vạn, mà hai vạn này cũng là chỗ dựa bảo vệ xung quanh kinh đô cuối cùng. Đại doanh Lam Điền mặc dù coa ba bốn vạn nhân mã đóng quân, nhưng lại phải sợ hai vùng Nam Dương và Dĩnh Xuyên, căn bản không thể nào rút quân ra được.
Nói cách khác, hai biên giới nam và bắc chưa bình ổn, trước khi binh mã chưa rút về, binh lực Sơn Đông và Quan Trung trống rỗng, một khi xảy ra biến loạn gì, sẽ tạo ra hậu quả khó lường... Thượng tướng quân, những lời này của ta không phải là nói cho người khác kinh sợ, mà là nguy cơ tồn tại thực sự. Nói như thế này đi, trước lúc binh mã hai biên cương chưa thể rút lại, Đại Tần ta bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị phá đổ.
Mông Điềm không phải là một chính trị gia, nhưng chắc chắn rằng, lão là một nhà quân sự xuất sắc.
Sau khi nghe xong những lời này của Phù Tô, Mông Điềm lập tức tỉnh ngộ, giang sơn xã tắc đế quốc Đại Tần, đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
- Tần pháp mặc dù tốt, nhưng cần thời gian, từ từ đẩy mạnh...
Chúng ta tạm thời không cần lo lắng về Quan Trung, nhưng Đông Sơn, đặc biệt là vùng Tứ Thủy, Đãng Quận, Trần Quận và Nam Dương lại vô cùng nguy hiểm.
Phía nam sông Trường Giang, có người Việt dũng mãnh hiếu chiến, hơn nữa có thể chế tạo vũ khí tinh xảo.
Nếu như những vùng này một khi xuất hiện phản loạn, Đại Tần ta thậm chí có thể không xuất binh mã đi dẹp loạn, mà từ nay về sau một nửa giang sơn sẽ thất thủ.
Trong mắt Thủy Hoàng đế, Phù Tô có lẽ đúng là có do dự không quyết đoán.
Trên thực tế thì sao? Thủy Hoàng đế sở dĩ không hài lòng với Phù Tô, có lẽ không phải là cái gọi là thiếu quyết đoán, mà là chính kiến của hai người khác nhau. Không thể phủ nhận, Thủy Hoàng đế Doanh Chính đúng là minh quân thiên hạ hiếm có. Ít nhất trước khi thống nhất sáu nước, lão đúng là rất anh minh. Sau đó sau khi thống nhất sáu nước, Thủy Hoàng đế dần dần trở nên bảo thủ, rất nhiều chuyện không biết nghe theo lời can gián như ngày xưa.
*****
Không thể phủ nhận, Thủy Hoàng đế Doanh Chính đúng là minh quân thiên hạ hiếm có. Ít nhất trước khi thống nhất sáu nước, lão đúng là rất anh minh. Sau đó sau khi thống nhất sáu nước, Thủy Hoàng đế dần dần trở nên bảo thủ, rất nhiều chuyện không biết nghe theo lời can gián như ngày xưa.
Lấy việc đẩy mạnh Tần pháp mà nói, Thủy Hoàng đế quá sùng bái năng lực của mình.
Còn Phù Tô thì vừa hay nhìn thấy điều này, cho nên mới đề nghị Thủy Hoàng đế giảm tốc độ đẩy mạnh Tần pháp lại, tiến hành từ từ từng bước từng bước một.
Kết quả là, sự bất đồng của hai phụ tử họ xuất hiện.
Mông Điềm nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi phái hắn về, lẽ nào còn có tác dụng lớn nào sao?
Phù Tô gật đầu:
- Bây giờ đất của nước Sở cũ, có tà thuyết mê hoặc quần chúng, nói cái gì mà Sở dù có ba nhà, vong Tần tất Sở, thậm chí còn lôi kéo cả Tiên Hiền. Chúng ta đều biết những lời xằng bậy đó, nhưng những lời đồn đại này, lại hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn được. Cứ như thế mãi, đất Sở chắc chắn sẽ trở thành mối họa từ bên trong của Đại Tần ta. Cho nên, nhất định phải có một người tài giỏi đóng quân.
Ta đã dâng tấu lên phụ hoàng, thiết lập Đô úy Tứ Thủy.
Đất Sở nếu như loạn, nhất định là từ nam về bắc... giao cắt chỗ nam bắc của quận Tứ Thủy, đứng mũi chịu sào. Tráng thúc phụ mặc dù đáng tin, nhưng năng lực lại không đủ. Điểm này, từ chuyện giặc cướp Hồng Trạch là có thể nhìn ra. Nếu như không có Lão Bi, e rằng Hồng Trạch đến bây giờ vẫn không yên ổn.
Chúng ta cần một người trẻ, có bản lĩnh kiên cường, biết tiến biết lui để đóng quân ở Tứ Thủy Quận.
Người này nhất ddinihj phải có căn cơ ở Tứ Thủy Quận, đồng thời lại phải có lòng trung thành tận tụy với Đại Tần ta. Ta đã nghĩ lâu lắm rồi, duy chỉ có Lão Bi là thích hợp. Chuyện ngày trước không nói, từ biểu hiện của hắn ở Phú Bình cho thấy, con người này bình tĩnh, túc trí đa mưu, có thể tùy cơ ứng biến... Ta dựa vào những chuyện hắn đã làm, đã cho thấy hắn là một người bản lĩnh cực kỳ cứng rắn, thậm chí còn sẵn sàng hi sinh.
Hắn là Lão Tần nhân...
Bất kể hắn có là hậu nhân của Lưu Tủng hay không, vết tích của người Lão Tần trên người hắn, không ai có thể xóa đi được.
Ngoài ra, hắn cũng có quan hệ mật thiết với Nhậm Ngao ở Nam Cương, có thể gọi là tình thầy trò. Mà hắn cũng có đất đai rộng lớn ở Lầu Thương, rượu hoa điêu Tứ Thủy mặc dù đã đóng cửa, nhưng cái tên Đỗ Lăng Tửu Thần, đến bây giờ vẫn được người ta ca ngợi. Người này, chính là nhân tuyển thích hợp trong lòng ta.
Những lời này của Phù Tô, thật sự làm Mông Điềm cảm động.
Lão trầm mặc hồi lâu:
- Đại công tử nói chí phải, chỉ là hắn tuổi vừa tròn đôi mươi, đã đảm nhiệm chức giáo úy, khó tránh khỏi khiến người khác không phục.
Phù Tô cười:
- Ai không phục?
- Cái này...
- Ta đã nghe ngóng được, năm nay người này mặc dù ở Bắc Cương, nhưng lại liên thủ với Thanh Lão, sửa chữa Diêm Thành ở Đông Hán. Với tầm nhìn xa trông rộng của Thanh Lão, kẻ nhàn rỗi đừng nói hợp tác với ả. Cứ coi như vừa ý cũng đã rất khó. Thế nhưng Thanh Lão lại chọn Lão Bi, chính là nói rõ ả coi trọng Lão Bi, hơn nữa Tráng thúc phụ cũng vô cùng khen ngợi hắn. Ngươi cũng biết, phụ hoàng cũng khá coi trọng Tráng thúc phụ.
Tất cả những điều trên không nói, chỉ dựa vào công trạng mà hắn lập được ở Bắc Cương, còn thừa sức làm Đô Úy.
Đồi Bạch Thổ với mấy trăm người ba trận thì ba lần thắng, chém giết hơn hai nghìn người. Trận huyết chiến Phú Bình, vì để giành đủ thời gian cho Đại Tần ta, giết hơn vạn, chọc tức chết Đồ Kỳ, giết chết Hô Diễn Đề... Tứ Giác Hung Nô, thì một nửa chết trong tay hắn. Còn có cướp đoạt Cù Diễn, tập kích Lâm Hà, giết hơn vạn địch. Công trạng như vậy, nếu sinh ra trước mười năm, đừng nói là một Đô úy, cứ coi như làm Tướng quân, Phụ hoàng cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì. Càng không phải nói hắn đã nghiên cứu chết tạo ra Yến Tửu, trong đại chiến lần này, cứu sống vô số quân Đại Tần ta.
Nếu như tính toán tỉ mỉ, còn nói không hết nữa.
Những điều Phù Tô nói chỉ là công lao công khai của Lưu Khám, trong đó toàn bộ ảnh hưởng mà một mình hành động tạo ra lại càng khó mà đánh giá.
Mông Điềm đếm ngón tay tính toán, không khỏi cười gượng.
- Nếu như tính thế này, tên này ít nhất cũng phải lên ba chức... Mẹ nó, Tả Thứ Trưởng hai mươi tuổi, làm Đô Úy cũng không không có gì quá đáng.
Cái mà Đại công tử lo lắng là, với tình hình hiện nay mà nói, Lưu Khám chính xác là một nhân tuyển thích hợp.
- Hơn nữa, cứ như vậy, cũng có thể khiến Thượng tướng quân bớt chút phiền phức.
- Phiền phức?
- Trong lòng Phó tướng quân rất uất ức!
Phù Tô không nén nổi nở nụ cười:
- Lão không dám tức giận với ta, cũng không dám tức giận với ngươi, nhưng khó tránh sẽ trút giận lên Lão Bi. Nếu như Lưu Khám ở lại Hà Nam Địa, hai người khó tránh khỏi sẽ có lúc chạm trán. Ta nghe Mông Khắc nói, tên Lão Bi đó tính tình nóng nảy, ngộ nhỡ đối đầu với Phó tướng quân, theo quân kỉ là tội danh đối đầu với thượng quan, đến lúc đó ngươi còn giữ được hay không?
- À, là như vậy sao... Khà khà!
Mông Điềm bật cười:
- Ta đã sơ ý chuyện này, nếu như Lưu Khám ở lại Hà Nam Địa, đúng là một chuyện phiền phức.
Nhưng Đại công tử vạch kế hoạch cho Lưu Khám như vậy, e rằng có mục đích khác.
Quan hệ giữa Mông Điềm và Phù Tô quá thân thiết, Mông Điềm nói năng cũng không mấy kiêng kỵ. Còn Phù Tô cũng không phải là một người câu nệ tiểu tiết, sau khi nghe thế gật gật đầu.
- Ta đúng là có suy nghĩ khác.
Lưu Khám tuy là người Lão Tần, nhưng lại không có chút căn cơ nào ở Hàm Dương. Thanh Lão không phải là một người thích đứng ra, còn Tráng thúc phụ.... Nếu như thúc có người đỡ lưng ở Hàm Dương, chỉ e sẽ không tự nguyện đến Tứ Thủy. Phụ hoàng mặc dù coi trọng thúc, không phải là năng lực của thúc ấy, mà là tình nghĩa huynh đệ. Cho nên nói, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Tráng thúc phụ căn bản không thể nói gì trước mặt phụ hoàng.
Cứ như vậy, nếu như Lưu Khám muốn phát triển hơn nữa, chỉ có thể đi theo ta.
Người này rất có năng lực, nếu như có thể tôi luyện thêm, thành tựu sau này e rằng không kém Thượng tướng quân, ta sao lại có thể không suy tính cho hắn?
Mông Điềm thật không ngờ, Phù Tô lại không hề giấu diếm tâm tư của y như thế.
Đầu tiên là ngẩn ra, chợt hiểu ý của Phù Tô:
Phù Tô, cũng là thông qua chuyện của Lưu Khám, để bộc lộ cõi lòng của mình.
Hoàng thượng đã hơn bốn mươi rồi, thời kì hưng thịnh cũng đã qua, sau này nhất định là Phù Tô kế ngôi hoàng vị.
Phù Tô đang bày tỏ với lão:
Ta sẽ không giấu diếm ngươi cái gì, Mông Điềm ngươi là thầy tốt bạn hiền của ta, đồng thời cũng là người ta tin tưởng nhất.
Có một người như thế đã là đủ rồi!
Mông Điềm cười:
- Lưu Khám này có thể được Đại công tử xem trọng, đúng là phúc phận của hắn...
Nói xong, lão và Phù Tô cùng cười, tất cả những lời nói kia đều không cần nói nữa, trong lòng lão hiểu, trong lòng Phù Tô cũng hiểu.
← Hồi 144 | Hồi 146 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác