Truyện:Hình đồ - Hồi 155

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 155: Điều kiện của Tần Thanh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Quang cảnh Ba Thục từ xưa đã hùng vĩ. Giang Dương phụ núi ngăn sông, hơn nữa còn trấn giữ những nơi xung yếu như Thục Nam, Du Tây - Tứ Xuyên, Kiềm bắc, Điền Đông, vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Hôm nay, Giang Dương lập huyện, bình đẳng với Ba Thục, tiếp theo là kiến tạo nên một quan ải một người giữ quan ải, hùng quan thông suốt, cũng làm cho rất nhiều người chú ý.

Trung Nguyên lúc này trời đã nắng chang chang.

Tần Thanh chống quải trượng, chậm rãi leo lên Ngọc Thiềm sơn. Ở trên đỉnh núi, có thể nhìn xuống thành Giang Dương đang khởi công xây dựng, ánh mắt lộ ra mười phần mê ly. Lớn tuổi, thân thể Tần Thanh cũng không bằng được lúc trước nữa. Đặc biệt là đầu năm lại phải chịu một cơn bạo bệnh, khiến cho bà phải nằm trên giường suốt hai mươi ngày. Trước kia, khi trèo lên Ngọc Thiềm sơn, có thể bước đi như bay. Nhưng hiện tại, mới đi được một chút đã lập tức hội thở dốc. Tại thời điểm trèo lên đến đỉnh núi, người đã đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Tần Mạn yên lặng đi theo phía sau lưng Tần Thanh. Nàng vừa mới từ Đông Hải trở lại, còn mang theo gửi gắm của Lưu Khám, đến bái kiến Tần Thanh.

Tuy nàng rất ít khi trò chuyện cùng Lưu Khám, thế nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, quan hệ của Tần Mạn và Lưu Khám thật sự có chút không bình thường. Nếu không, Tần Mạn cũng không bởi được gặp Lưu Khám mà thúc ngựa chạy không dừng vó, ngày đêm đi gấp về Ba Thục này.

Nàng thích Lưu Khám! Ngay cả loại người thần kinh chậm phát triển như Tào Vô Thương cũng có thể nhìn ra, huống chi là mấy người lõi đời như Tần Thanh? Tuy thế, Tần Thanh cũng không có ý kiến gì.

Ngày hôm sau khi Tần Mạn trở về, bà liền mang theo Tần Mạn đi tới Giang Dương. Lấy danh nghĩa là muốn thị sát tiến độ kiến thiết huyện Giang Dương, nhưng trên thực tế, trong nội tâm bà đến tột cùng là nghĩ như thế nào, thì Tần Mạn cũng không biết, hỉ yên lặng đi theo sau Tần Thanh, nàng tin tưởng dù tổ mẫu có cơ trí đến đâu, thì có rất nhiều chuyện mặc dù cái gì cũng không nói, tổ mẫu cũng có thể nhìn ra được chân tướng sự việc. Nàng chỉ có thể chờ đợi thời cơ mà thôi.

Lưu Khám đã nhờ Tần Mạn mang đến một lễ vật cực kỳ trân quý, nhưng nàng vẫn còn chưa kịp đưa cho Tần Thanh...

Phía sau Tần Mạn, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương cách bà cháu Tần Thanh khoảng chừng chỉ hơn ba mươi bước nữa mà thôi. Đã sớm nghe nói qua Tần Thanh là người rất cao minh. Nhưng không đến Ba Quận, thì vĩnh viễn cũng không có khả năng hiểu rõ sức ảnh hưởng của Tần Thanh tại Ba Quận. Mà ảnh hường của bà ở Hàm Dương lại càng kinh người, chỉ có sau khi thể nghiệm qua, mới có thể hiểu rõ.

Thiết lập Huyện phủ, đây là chuyện đại sự trọng yếu đến mức nào? Thế mà Tần Thanh chỉ cần phái người đi một chuyến đến Hàm Dương. Thủy hoàng đế đã hạ lệnh thiết lập huyện Giang Dương tại Ba Quận. Thời gian yêu cầu, thậm chí không đến hai tháng. Nếu chỉ là chuyện thiết lập huyện Giang Dương thì cũng thôi, thế nhưng ngay cả vấn đề chọn huyện trưởng cho huyện Giang Dương, Thủy hoàng đế cũng phái người đi thỉnh giáo Tần Thanh. Đây chính là Thủy hoàng đế, đệ nhất nhân của Đại Tần đấy... Thế mà ở trước mặt Tần Thanh, trông giống như một vãn bối.

Tuy thế, chiếu theo luật định, Tần Thanh chưa bao giờ nhúng tay vào việc chính sự của Đại Tần. Hết lần này tới lần khác lúc này đây, Tần Thanh đều nói với sứ giả của Thủy hoàng đế:

- Mời về bẩm với bệ hạ, khi bắt đầu kiến lập huyện lị Giang Dương, lão thân cũng muốn đề cử một số người, nhưng sợ không phù hợp với tâm ý của bệ hạ. Danh sách ta đã làm, kính xin thiên sứ sau khi trở về Hàm Dương trình lên cho bệ hạ ngự lãm.

Kỳ thật đây cũng là một loại phong thái. Vị sứ giả kia cũng vô cùng rõ ràng, nếu như Tần Thanh đã mở miệng. Thủy hoàng đế tuyệt sẽ không có bất kỳ dị nghị gì! Cho dù là hợp phủ Thừa Tướng, Thái úy phủ hay các quan lại lớn nhỏ ở Hàm Dương đều phản đối, Thủy hoàng đế cũng sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Tần Thanh. Đương nhiên, cũng sẽ không có người nhảy ra tìm phiền toái.

Năm trước, ở bên trong Hàm Dương phát ra chiếu lệnh, quận trưởng của Ba Quận đích thân đến đây nhận mệnh. Thậm chí, quận trưởng trước của Ba Quận ngay cả Thẩm Thực Kỳ cùng với Tào Vô Thương đều chưa từng gặp qua, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo chiếu lệnh.

Kết quả là, Thẩm Thực Kỳ được làm huyện trưởng huyện Giang Dương. Tào Vô Thương lại được phong làm huyện úy, xử lí binh sự. Hai người Thẩm Thực Kỳ Tào Vô Thương đều biết rõ tầm quan trọng của huyện Giang Dương này, bất luận là đối với Lưu Khám hay là đối với Tần gia. Giang Dương mặc dù chỉ là một Huyện phủ mới thiết lập, nhưng đồng thời lại quan hệ đến chuyện hợp tác của Lưu Khám cùng với Tần gia. Vì thế, thậm chí Tào Vô Thương và Thẩm Thực Kỳ còn muốn dời nhà đến Giang Dương. Bất kể là cha mẹ của Thẩm Thực Kỳ, hay là phụ thân của Tào Vô Thương, vị Tào lão tiên sinh đã thôi chức Đình Trưởng kia đều đi theo con cái của mình, cùng nhau đi tới Ba Thục. Ngoài ra, còn có người nhà của Quán gia, lớn nhỏ già trẻ hơn ba mươi miệng ăn, cũng đi tới huyện Giang Dương.

Cùng đến Giang Dương, còn có một người mà ai cũng không ngờ đến, đó chính là Ngự sử Đại Tần, người lâu nay vẫn ẩn núp tại Lâu Thương - Trương Thương. Lâu Thương ngày càng phồn hoa, địa vị tại địa khu Tứ Thủy cũng càng ngày càng trọng yếu, Trương Thương trốn ở Lâu Thương sẽ bắt đầu trở nên nguy hiểm. Mệnh lệnh truy bắt ông của Thủy hoàng đế vẫn đang còn hiệu lực. Mà quan lại lớn nhỏ qua lại Lâu Thương cũng càng ngày càng nhiều. Mặc dù Trương Thương trốn ở trong thành nhìn có vẻ cũng rất an toàn, nhưng mà có một câu cách ngôn nói rất hay: không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu không cẩn thận, tất sẽ lộ ra dấu chân ngựa, đến lúc đó ngay cả Lưu Khám cũng sẽ bị liên quan. Vì thế, bọn người Tào Tham đã thương lượng cùng Trương Thương một phen, cuối cùng ông cũng quyết định, rời khỏi Lâu Thương, tạm thời tránh né tại Giang Dương.

Tại đây, mới thật sự là núi cao cách xa hoàng đế. Lấy phạm vi thế lực của Tần gia cùng quan hệ trước mắt của Lưu Khám cùng với Tần gia mà nói, Trương Thương trốn ở Giang Dương, có thể nói là vô cùng an toàn. Trương Thương dùng tên giả Cung Thương, theo gia đình Thẩm Thực Kỳ đến Giang Dương. Khoái Triệt còn đề nghị, Trương Thương nên nhận chức vụ gì đó ở Huyện thừa Giang Dương. Nếu nhìn sơ qua hình như sẽ rất dễ làm người khác chú ý, nhưng trên thực tế, đó là biện pháp an toàn hơn cả. Không nói chuyện trước mắt ở Ba Thục không có người nào biết thân thế của Trương Thương, cho dù bị phát hiện vấn đề, Trương Thương cũng có thể mượn quyền lực nắm trong tay để giải quyết. Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến, một tên tội phạm bị Thủy hoàng đế truy nã, lại dám công khai trở thành quan viên địa phương?

Về phần thân phận của Trương Thương, Tần Thanh cũng không biết rõ. Sau khi Trương Thương đến Giang Dương, cũng biểu hiện rất ít khi xuất hiện, tự nhiên sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Nhoáng một cái hơn nửa năm đã đi qua, Trương Thương đã có thể nói lưu loát tiếng địa phương của Ba Thục, càng không làm cho người ta chú ý.

Tần Thanh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâu Thương.

Thời tiết giữa hè, gió núi lùa vào, ánh mặt trời chói chang trải dài trên núi, phóng mắt nhìn khắp nơi, cây cối đều xanh um tươi tốt. Núi xanh, nước biếc; trời trong lành. Tất cả hợp lại thành một bức tranh sơn thủy cực kỳ động lòng người, khiến cho người không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái. Gió núi nhu hòa, lay động mấy mớ tóc hoa râm của Tần Thanh.

Tay cầm quải trượng, Tần Thanh như đắm chìm vào khung cảnh lung linh của trời đất.

Hồi lâu, bà như lẩm bẩm:

- Sơn thủy ở Ba Quận này, cả đời ta ngắm mãi cũng không thấy đủ!

Nói xong câu đó, Tần Thanh đột nhiên xoay người lại, khoát tay ý bảo Tần Mạn tiến lên,

- Mạn Nhi, mọi chuyện ở quận Đông Hải đều thuận lợi chứ?

- Hết thảy mọi việc đều thuận lợi!

Tần Mạn nói khẽ:

- Quận thủ Tư Mã rất chiếu cố chúng ta, ngoài việc bỏ tất cả công vụ hằng ngày sang một bên, hắn còn trưng tập hai ngàn hộ từ Đàm thành, một mặt có thể mở rộng số lượng người cư trú ở Diêm thành. Một phương diện khác cũng tạo cho chúng ta những thuận tiện rất lớn. Dự tính đến cuối năm, Diêm thành có thể sản xuất mười vạn thạch muối thô. Sang năm có thể sản xuất nhiều hơn nữa, trong ba năm cũng đủ để chúng ta cắm rễ tại quận Đông Hải.

- Ba năm, ba năm...

Tần Thanh dẫn Tần Mạn đi đến chỗ một cây đại thụ. Chố ấy đã có tùy tùng mang tới một cái giường chế tạo bằng gỗ hồ đào. Cái giường này có nguồn gốc từ Tây Vực, tại Trung Nguyên cũng ít khi thấy. Tuy nhiên bởi vì Tần Thanh có nhiều cuộc làm ăn tiến hành tại Tây Vực, cho nên người hợp tác đem cái hồ giường này tặng cho Tần Thanh, coi như là một món lễ vật.

Tần Thanh ngồi ở trên Hồ giường, kéo Tần Mạn ngồi xuống.

- Không biết ta có thể sống được ba năm nữa hay không!

Thanh âm tuy không lớn, nhưng Tần Mạn lại nghe được rất rõ ràng, kinh ngạc nhìn Tần Thanh.

- Bà nội, bà đừng nói như vậy?

Tần Thanh mỉm cười, nói:

- Sinh lão bệnh tử, chính là chuyện bình thường. Tuy bà nội túy tâm vu đạo, nhưng không cùng hạng hãm hại lừa gạt Tống Vô Kỵ và Tiện Môn Tử Cao. Sống thì sống rồi, chết thì chết rồi, không có cái gì mà phải băn khoăn cả. Thần Tiên có đạo thần tiên, người có đạo của người... Dùng đạo của người thường mà nói, cầu trường sanh bất lão tu thành Thần Tiên là chuyện như là trăng trong nước. khiến cho con người phải động lòng nhưng cũng rất hư ảo.

*****

Nói đến đây, Tần Thanh giơ tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tần Mạn.

- Ta không lo lắng những thứ khác, lo lắng duy nhất chính là con, còn có vùng sông núi Ba Thục xinh đẹp tuyệt trần này. Hôm nay Tần gia phong quang vô cùng, nhưng đấy là do bà nội đổi lấy cho Tần gia; ta sống một ngày, Tần gia có thể phong quang một ngày, nhưng nếu có một ngày ta không tại thế nữa, ta lo lắng... Mạn Nhi, biết tại sao bà nội phải đem con đến quận Đông Hải không? Tần gia nhiều người, thế nhưng mà người có thể kế thừa ta, cũng chỉ có con mà thôi. Nhưng bởi còn lại là một nữ hài tử, cho nên ta cần tạo ra một cái cục diện cho con, từ đó có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận.

Vị trí gia chủ cái này, có thể không dễ dàng ngồi vững vàng. Con nhất định phải có được thành công đủ đến chấn nhiếp những người kia. Kỳ thật, ta vốn đã vì con suy nghĩ kỹ một con đường mà không cần phiền toái như thế. Ta vốn muốn gả con cho Phù Tô. Thế nhưng mà...

Như vậy cũng tốt, chúng ta cùng Đại Tần quan hệ thật sự là quá mật thiết. Ngày nay bệ hạ bảo thủ, say mê tìm kiếm Thần Tiên chi thuật, bị những tên kia lừa đảo đầu độc, thậm chí còn tạo ra khoảng cách với trọng thần trong triều. Thiên Cơ (ý trời) hỗn loạn, Thiên Cơ hỗn loạn... Có thể từ bỏ, cũng không phải là chuyện xấu.

Tần Mạn lần đầu tiên nghe Tần Thanh thổ lộ hết như thế, không khỏi trở nên kinh hoảng.

- Được rồi, có chuyện gì, thì nói đi.

Tần Thanh đột nhiên chuyển chủ đề, cười ha hả nhìn Tần Mạn,

- Kỳ thật sau khi con trở lại, ta đã biết con muốn điều gì. Như thế nào, cái tên kia lại có trò gian trá gì sao? Ha ha, chính xác ra thì hắn cũng hoàn toàn không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể thăng liền ba tước. Có hắn tại Tứ Thủy, con cũng có thể nhanh chóng đứng vững chân hơn. Chỉ là, một khi Thiên Cơ đại loạn, phong quang của hắn ngày hôm nay, cũng sẽ biến thành thứ phiền toái nhất... phải hết sức cẩn thận mới được.

Sắc mặt Tần Mạn hơi đổi.

Do dự một chút rồi nàng quay người ngoắc tay ý bảo Thẩm Thực Kỳ đi tới. Thẩm Thực Kỳ tay nâng một cái bao, đi tới đưa tới trước mặt Tần Mạn, sau đó lập tức lui sang một bên, yên lặng quan sát hai bà cháu nói chuyện.

Thẩm Thực Kỳ có ánh mắt hơn người, hơn nữa lại cùng bọn Tào Tham, Đường Lệ ở chung lâu rồi, cũng đã học được rất nhiều thứ. Từ khi hắn nhậm chức đến nay, hắn luôn hoàng thành nhiệm vụ cực kì xuất sắc. Đặc biệt là xưởng sản xuất rượu nhanh chóng được thành lập, hơn nữa còn bắt đầu sản xuất, khiến cho rượu Đỗ Lăng chẳng những không xuất hiện tình trang bán hết hàng trên thị trường, trái lại sản lượng càng tăng lên rất nhiều. Ba Thục cất rượu, từ xưa thì đã có nghề, thậm chí cách thức sản xuất so với quy trình ở Trung Nguyên còn hoàn thiện hơn nhiều. Về vấn đề nhân công thì Thẩm Thực Kỳ không cần lo lắng. Nơi này có đầy đủ thợ thủ công. Tần Thanh còn đưa tới Thục quận ba mươi danh sư chế tạo rượu nổi tiếng, khiến cho kỹ thuật của sản xuất rươu càng ngày càng nâng cao. Dựa vào thanh danh lâu năm của rượu Đỗ Lăng, khiến cho Giang Dương phát triển với tốc độ cực kì nhanh chóng.

Gần một năm trôi qua, nhân khẩu của Giang Dương hiện đã tăng vọt lên đến hơn bốn nghìn hộ. Sức phát triển thậm chí so với Lâu Thương còn nhanh hơn nhiều. Tần Thanh có huyết thống người Ba Thục, dựa vào mối quan hệ này, Thẩm Thực Kỳ lại kết giao với thổ dân địa phương, khiến cho Giang Dương phát triển cũng kì nhanh chóng, không những vậy sự phát triển này hết sức ổn định và bền vững. Hơn nữa, Thẩm Thực Kỳ còn lấy được rất nhiều phương thức cất rượu dân gian của thổ dân nơi đây, khiến cho rượu Đỗ Lăng lâu năm có nhiều chủng loại hơn, tăng đến hai mươi ba loại. Việc làm ăn ngày càng náo nhiệt, nếu không với tính cảm quê cha đất tổ, sao có thể di chuyển gia điình đến đây?

Thấy Thẩm Thực Kỳ hiểu chuyện lui sang một bên, Tần Thanh nở một nụ cười thoả mãn. Tần Mạn mở cái bao ra, bên trong là một hộp gỗ làm bằng gỗ nhãn hương. Mở hộp gỗ ra, Tần Mạn từ bên trong lấy ra một chồng tràn giấy tràn ngập thể chữ lệ, lại từ trong hộp lấy ra một bộ đồ đồng. Đổ có hai chiếc bút lông.

Bút lông, từ xưa đã có. Nhưng là đời Tần không hay dùng bút lông, phần lớn là phân ký trám mực. Đầu bút rất cứng, mực nước nhiều hơn, sẽ tích tụ lại, làm hỏng vải vóc gấm tơ lụa; mực nước ít đi, sẽ trở nên rất khó khăn để viết. Đến cả truyền thuyết Mông Điềm tạo bút, cũng vẫn chưa xuất hiện. Ít nhất Lưu Khám tại Bắc Cương phát hiện Mông Điềm cũng là dùng loại bút đầu lông cứng này để viết chữ. Kiếp trước Lưu Khám học thức không kém, đối với phương pháp chế tác bút lông cũng hiểu rõ ít nhiều. Chỉ là trước kia bởi vì giấy chưa xuất hiện, Lưu Khám cũng không nghĩ mà thôi.

Sau khi Trình Mạc tạo ra được giấy, Lưu Khám lập tức liên tưởng đến văn phòng tứ bảo bút mực giấy nghiên. Mực cùng nghiên mực, Lưu Khám cũng không phải hiểu là rất rõ, vì vậy cũng chỉ làm ra hai chiếc bút lông, trải qua ba mươi ngày chế tạo, rốt cục cũng đạt yêu cầu của hắn.

- Đây là chữ gì?

Tần Thanh đang xem giấy bút, sửng sốt một chút. Đợi bà nhìn rõ ràng trên mặt giấy ghi đầy chữ thể chữ lệ, càng nhịn không được kinh ngạc hỏi.

Đại Tần dùng chữ triện làm chủ. Đại triện cũng tốt, chữ tiểu triện cũng được, lúc biết cực kì phiền toái, hơn nữa cũng không dễ dàng phân biệt. Ít nhất với người dân bình thường mà nói, có một độ khó nhất định. Thế nhưng thể chữ lệ lại không giống vậy. Trên cơ sở chữ triện, đã tiến hành một ít cải biến, khiến cho văn tự trở nên dễ dàng phân biệt, cách viết cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Đại Tần thống nhất văn tự, đã hơn sáu năm rồi. Nhưng là hiệu quả mở rộng cũng không khá lắm. Nguyên nhân chủ yếu chính là do kết cấu phức tạp của chữ triện. Những người như Tần Thanh sao không rõ điều này? Khi nhìn thấy thể chữ lệ về này, lập tức sẽ hiểu được sự diệu dụng trong đó. Chữ triện, chỉ phù hợp với phương diện công văn cần văn tự chuyên dụng, còn thể chữ lệ tức thì có thể nhanh hơn trở thành văn tự được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng... Bà vuốt nhẹ lên giấy Trình công, lại lấy hai chiếc bút lông nghịch một lát, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Mạn.

- Đây là...

- Bà nội, giấy cùng chữ viết này đều xuất từ người phụ tá của Lưu Đô Úy... Chính là người trước kia từng ở tại Cù Nhẫn làm quan coi ngục - Trình Mạc.

Trình Mạc?

Tần Thanh đối với người này cũng có ấn tượng. Cù Nhẫn là huyện thuộc Ba Quận, với tư cách “hoàng đế thổ địa” ở Ba Thục, Tần Thanh đối với những người làm việc dưới trướng, hoặc nhiều hoặc ít đều đã có nắm rõ họ. Chỉ là trước nay bà không thích nhúng tay vào việc của người khác, cho nên đối với sự tình của Trình Mạc, cũng chỉ là nghe qua mà thôi. Hơn nữa, lúc ấy Trình Mạc cũng chỉ là một tiểu nhân vật, cũng không có bao nhiêu danh khí. Tần Thanh mặc dù biết người này, nhưng là cũng không quá chú ý đối với Trình Mạc.

Bà nghe vậy thì không khỏi thở dài một tiếng.

- Không nghĩ tới, ở trong Ba Quận từng có như thế nhân vật, thật sự đáng tiếc!

Vào lúc bà nói lời nói này, tay có chút run rẩy. Giấy bút xuất hiện, đã khiến cho Tần Thanh biết rõ ý nghĩa đằng sau nó.

Tâm tư của tiểu tử tên Lưu gia này cũng thật sự rất lớn. Giấy bút xuất hiện, sẽ tạo phúc cho người đọc sách trong thiên hạ. Nếu như mở rộng ra cho mọi người, hắn nhất định có thể thu phục được nhân tâm của người đọc sách trong thiên hạ. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Suy nghĩ kĩ một chút, thì nếu như Lưu Khám tương lai thật sự muốn tạo phản, như vậy dựa vào việc hắn phát minh ra giấy bút, cũng đủ để cho sáu phần người đọc sách trong thiên, chen chúc tới dưới trướng của hắn.

Đột nhiên nở một nụ cười! Tần Thanh hỏi:

- Thế nhưng Lưu Đô Úy muốn con nhờ ta ra mặt, đem giấy bút cùng thể chữ lệ này trình lên cho bệ hạ sao?

Việc này xác thực không phải một việc Lưu Khám có thể tự mình ra mặt. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong triều đình có nhiều người cùng biết chuyện này, Tần Thanh có thể cẩn thận suy nghĩ sự tình, chưa chừng người khác cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như thế. Chớ đừng nói chi là người khôn khéo có thể thống nhất thiên hạ như Thủy hoàng đế. Do đó mới cần phải nhờ người mà Thủy hoàng đế cực kì tín nhiệm ra mặt, lúc ấy mới có thể bảo hộ được cho Lưu Khám, mặt khác cũng sẽ không khiến Thủy hoàng đế sinh ra hoài nghi. Mà người thích hợp để làm chuyện này, Lưu Khám đã cân nhắc thật lâu, cũng chỉ có Tần Thanh.

Tiểu tử này, cũng không vì công lao của mình, mà quên hết tất cả à nha... Trong lúc vô tình, Tần Thanh lại xem trọng Lưu Khám thêm vài phần.

Tần Mạn cũng không trả lời, nhưng nét mặt của nàng đã bán đứng tâm tư của nàng.

Tần Thanh nhắm mắt lại, trầm ngâm sau nửa ngày, mới đột nhiên mở to mắt nói:

- Mạn Nhi, con lập tức phái người đi Lâu Thương, nói cho Lưu Khám biết, ta có thể ra mặt thay hắn, nhưng hắn nhất định phải đáp ứng ta một việc!

Tần Mạn nghe vậy, vội vàng hỏi:

- Chuyện gì?

Tần Thanh mỉm cười vuốt vuốt mái tóc Tần Mạn, nói:

- Con không cần quản việc này... Nói với Lưu Khám, lập tức đến Ba Quận gặp ta. Chuyện kia, ta phải nói rõ ràng với hắn. Nếu như hắn đáp ứng, mọi sự đều thuận lợi; nếu như hắn không đáp ứng, ta tuyệt sẽ không ra mặt.

Tần Mạn khẽ giật mình, ngưng mắt nhìn Tần Thanh nửa ngày. Đột nhiên, nàng như nghĩ tới chuyện gì, đôi má lúm đồng tiền thoáng cái đã đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Hồi (1-267)


<