← Hồi 190 | Hồi 192 → |
Hạng thị ở Cú Chương, bị binh mã Đại Tần với thế sấm sét vạn quân phá hủy. Hạng Tịch ở Trữ La Sơn gặp tai họa, tự nhiên biết sẽ liên lụy đến thúc phụ Hạng Lương. Vì vậy, từ lúc rút lui khỏi Trữ La Sơn, y liền mang theo mọi người, vội vã chạy đến Cú Chương, chủ yếu là để đến trước quân Tần báo cho Hạng Lương. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì rút lui.
Theo cách của Hạng Tịch, Thủy Hoàng Đế tế tự Đại Vũ vương ở Hội Kê Sơn. Dù là biết sẽ tàn sát Hạng gia nhưng chắc chắn hành động cũng sẽ không quá nhanh, dù sao, cũng đủ để trước khi quân Tần hành động, mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước. Nhưng mà, Hạng Tịch lại bỏ qua là lực lượng của Đại Tần. Quan viên quận Hội Kê tuy rằng đều đi cùng Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Các bộ ở các địa phương, đều có quan lại trực. Đám người Doanh Quả bị đâm ở Trữ La Sơn, đến đêm thì có công văn từ trong Hành dinh phát ra, đưa tới trong tay quan viên các phủ nha. Vì vậy, lấy Chư Kỵ làm trung tâm, ven đường lớn nhỏ, toàn bộ đều bị phong tỏa. Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, quan quân trên đường như mắc cửi, lại thêm tổ chức tráng đinh Hương du tiếu tuần tra trên đường nhỏ.
Đến lúc này Hạng Tịch mới phát hiện, bọn họ nửa bước cũng khó đi. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi bộ vào núi tránh né quan quân. Chờ xa trượng của Thủy Hoàng Đế rời khỏi Hội Kê quận, Ân Thông đã dẫn người cầm giữ Hạng Lương. Đám người Hạng Tịch cũng không dám sơ xuất, ngày nghỉ đêm đi, một nắng hai sương. Đợi khi xa trượng của Thủy Hoàng Đế qua sông, đoàn người Hạng Tịch mới mò đến ngoài thành Cú Chương. Lúc này ở Cú Chương, thủ vệ sâm nghiêm, trên thành môn lầu còn giắt mười mấy đầu người vẫn đang chảy máu. Đó là thủ cấp của quan viên Cú Chương.
Hạng Tịch không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng tự trách không ngớt. Nếu không phải y hành động theo cảm tình tại Trữ La Sơn, thì sao lại gặp phải sự cố lớn như vậy? Thúc phụ ở tại Cú Chương sinh sống vài năm thật vất vả mới có chút cơ nghiệp, nhưng chỉ trong một đêm, hóa thành hư ảo. Đồng thời, điều làm cho Hạng Tịch lo lắng nhất là vấn đề an toàn của Hạng Lương. Lão Tần Nhân làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể đối xử tử tế với thúc phụ?
- A Vũ đừng sốt ruột!
Nhìn Hạng Tịch đứng ngồi không yên, Ngu cơ nhịn không được thấp giọng khuyên:
- Huynh chính là người đứng đầu của chúng ta, nếu huynh đầu trận tuyến đã thất bại, mọi người cũng sẽ hoảng hốt. Việc cấp bách là phải biết sự sống chết của thúc phụ, rồi lại tính tiếp.
- Tiểu muội nói không sai. Chúng ta đi xem tình huống trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết.
Ngu Tử Kỳ cũng biết Hạng Vũ lúc này tâm tình rất loạn. Cũng an ủi nói:
- Những thủ cấp ở cửa thành, đa phần đều là của quan viên địa phương. Nếu là thúc phụ thật sự xảy ra chuyện, khẳng định sẽ bị bêu ở trên cửa thành. Hiện tại, trên cửa thành không có, điều đó cũng nói rõ rằng hiện nay thúc phụ vẫn an toàn. Như vậy đi, ta và Ngu Cơ rất ít ở tại Cú Chương, người quen chúng ta ở đây cũng không nhiều. Ta và tiểu muội nghĩ cách trà trộn vào hỏi thăm tình hình một chút. Hiện tại nếu ngươi mạo muội hành động, khẳng định sẽ trúng gian kế của Tần tặc. Chẳng những không cứu không được thúc phụ, bản thân có thể rơi vào trong đó. Lão Long, lão Tào, các ngươi chờ ở đây cùng công tử. Hạng Trang nghĩ cách chuẩn bị chút thực phẩm, mấy ngày nay mọi người đều khổ cực rồi.
Dưới sự khuyên bảo của Ngu Tử Kỳ, Hạng Tịch từ từ tỉnh táo lại.
- Được rồi, ta ở lại đây chờ, các ngươi cần phải cẩn thận một chút…Đến trời tối mà không có tin tức của các ngươi, ta tuyệt sẽ không đợi nữa.
Ngụ ý chính là nói cho huynh muội Tử Kỳ, đến khi trời tối mà hai người bọn họ không trở về, y sẽ hành động.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ gật đầu đồng ý, thừa dịp ánh nắng còn chưa mạnh, từ trong rừng đi ra, sóng vai đi đến Cú Chương.
Một ngày này, đối với Hạng Tịch mà nói là một ngày giày vò. Ở trong rừng y hồi hộp không ngừng, đứng ngồi không yên. Vừa lo lắng cho thúc phụ Hạng Lương, vừa lo lắng cho Ngu Cơ. Cảm tình của Hạng Tịch đối với Ngu Cơ, đám người Long Thả không ai không biết. trong lúc này, bất kỳ ai khuyên bảo cũng không có tác dụng, chỉ có thể kiên trì đợi.
Nhìn thấy trời sắp tối. Hạng Tịch càng ngày càng đứng ngồi không yên…
Đúng lúc này, Hạng Trang phụ trách tìm hiểu tình hình hô một tiếng:
- Ca ca, Tử Kỳ bọn họ đã trở về… Ồ, tựa hồ còn dẫn theo người.
Câu nói này làm cho đám người Long Thả càng căng thẳng thêm, đồng loạt tuốt binh khí chuẩn bị tư thế chiến đấu, thế nhưng Hạng Tịch ngăn cản bọn họ.
- Người có thể theo ta đến bây giờ, đều là trung thành và tận tâm. Tử Kỳ bọn họ sẽ không gây bất lợi đối với chúng ta. Thu hồi binh khí, chúng ta đi ra xem.
Hạng Tịch nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ mang theo một lão nhân tóc bạc đi vào trong rừng. Ánh sáng tuy không tốt, nhưng Hạng Tịch thoáng cái đã nhận ra người đến là ai. Lão nhân này chính là gia nô của Hạng gia, cũng là thư đồng từ nhỏ lớn lên của Hạng Lương, tên là Hạng Lễ. Người này, có thể tin cậy được.
- Hạng Lễ, ngươi thế nào…
- Đại công tử!
Không đợi Hạng Tịch nói xong, Hạng Lễ nhanh chóng tiến lên, hai gối quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Lão gia hắn, lão gia hắn xảy ra chuyện!
- Sao ngươi lại ở đây?
Hạng Lễ nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm đó, sáng sớm lão gia liền phát hiện tình huống không ổn, bảo ta chạy trốn khỏi thôn trang qua mương nước. Y nói với ta, nhất định phải tìm được công tử, đồng thời khuyên công tử không thể lỗ mãng. Quận thủ Tần tặc hiện tại đang ở Cú Chương, trong thành ở mấy nghìn người, chờ công tử đi nghĩ cách cứu viện lão gia.
Lão gia còn nói, tính mệnh y không sao, bảo công tử không cần lo lắng.
Việc cấp bách của công tử chính là phải tự bảo vệ chính mình… hai ngày nay, lão nô trốn ở nhà thương nhân của lão gia. Không nghĩ tới, đến trưa thì gặp Ngu công tử, lại được nữ nhân đó hỗ trợ mới ra được khỏi thành Cú Chương. Công tử, lão nô nghe được một ít tin tức của lão gia.
Hạng Lương sa sút nhưng cũng không gây trở ngại lão có một hồng nhan tri kỷ. Hiện nay, Hạng gia không còn cảnh tượng như những năm Hạng Yến vẫn còn trên đời. Nhưng đối với xuất thân của nữ nhân, vẫn vô cùng coi trọng. Hồng nhan tri kỷ của Hạng Lương, là một nữ nhân sống tại ngõ Yên Hoa Cú Chương. Mặc dù Hạng Lương có lòng lấy cô ta, nhưng cô ta lại không muốn.
Dù sao dựa vào bán thân mà sống, thực sự là bôi đen mặt của Hạng gia. Dù ở nơi Yên hoa, thế nhưng dưới sự giúp đỡ của Hạng Lương, từ lâu cũng không cũng không làm nghề nữa. Hạng Tịch cũng biết chuyện của nữ nhân này, nhưng xưa nay y cũng không để ý. Chỉ là thật không ngờ, lúc Hạng Lương khó khăn, nữ nhân này vẫn còn dám thu lưu Hạng Lễ. Y nhịn không được âm thầm tán thưởng, thế nhưng biểu hiện ra chỉ là một dáng trầm lặng, giữ lấy cánh tay Hạng Lễ.
- Tin tức gì?
- Hiện nay lão gia không ở Cú Chương!
- Hả?
- Ân tặc bí mật đưa lão gia đi, hiện tại chỉ sợ đã đến Ngô huyện. Nữ nhân đó nghe được ở trong nha môn. Đợi sau khi Tần vương tuần thú, sẽ mang lão gia áp giải tới Hàm Dương xử trí. Cho nên, trước khi Tần vương quay về Hàm Dương, tính mệnh lão gia tạm thời không nguy hiểm.
- Áp giải đến Hàm Dương?
Đó chính là không tránh khỏi một chữ chết!
Long Thả từ nhỏ lớn lên với Hạng Tịch, Hạng Lương đối với y cũng có công dưỡng dục.
Nghe vậy vội la lên:
- Công tử, chúng ta đi Ngô huyện, giải cứu cho thúc phụ.
- Không thể!
Tào Cữu ôm lấy Long Thả, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngô huyện chính là dưới sự cai trị của Hội Kê, Ân tặc giả dối, sao có thể không phòng bị? Hiện nay Tần vương đã rời khỏi Hội Kê, Ân tặc sẽ không lại đi hộ tống, binh mã trong tay cũng có thể điều động. Một Cú Chương nho nhỏ, đã có mấy nghìn binh mã… nhưng Ngô huyện thì sao? Chỉ sợ sẽ càng nhiều. Công tử vũ dũng tuyệt luân, cũng không chống đươc bọn họ đông người. Công tử, trong thời gian ngắn tính mạng lão gia không phải lo lắng, chúng ta cũng có thể thong dong ứng đối. Hiện nay, Ân tặc phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta không thể đả thảo kinh xà. Đợi qua thời gian này, có phong thanh gì, lại nghĩ cách về Ngô huyện tìm hiểu tin tức, sau đó nghĩ cách giải cứu lão gia.
Không giống như Long Thả, thân phận của Tào cữu là gia thần, nhưng tính cách của y rất ổn trọng, lớn lên cũng rất hào tráng, có tâm tư có kín đáo.
Trong nhiều người, Tào Cữu là người tỉnh táo nhất, Hạng Tịch đối với y cũng rất yên tâm. Nghe nói vậy, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Hạng Trang nhịn không được ngắt lời hỏi:
- Chung quy cũng không thể cứ trôi nổi thế này.
- Hiện tại chúng ta cần một điểm dừng chân!
Ngu Tử Kỳ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:
- Ta có một chỗ tốt để đi, thử tới xem.
Phía Tây Ngô huyện, có một chỗ gọi là Trấn Trạch. Thủy vực cực kỳ rộng lớn, khoảng tám trăm dặm, liên thông với Ngũ Hồ, có thể vào núi sâu, là một chỗ dễ thủ khó công, là nơi rất tốt để đến. Trong Trấn Trạch có một thủ lĩnh, tên là Hoàn Sở, rất có bản lĩnh. Từ Ân tặc tiền nhiệm tới nay, mấy lần muốn tiêu diệt Hoàn Sở, nhưng đều là hao binh tổn tướng.
Ta từng buôn bán binh khí cho người này, ít nhiều cũng biết chút nội tình. Hoàn Sở này, vốn là tướng lĩnh thủy quân của nước Sở, hậu nhân của thủy quân thất bại, y sợ bị truy cứu, mang theo tàn quân theo đường thủy chạy trốn đến Chấn Trạch. Thủ hạ của y có tám trăm thủy tặc, tất cả đều là thủy quân của nước Sở. Có thể chinh quán chiến, vô cùng lợi hại. Công tử là cháu của Tướng quân Hạng Yến, có thể thuận lý thành chương tiếp nhận thủy quân này. Có tám trăm thủy quân, đến lúc Tần tặc áp giải thúc phụ, chúng ta cũng có thể nửa đường bắt cóc.
- Hoàn Sở này có thể cam tâm tình nguyện mà đem người giao cho chúng ta?
Hạng Trang không cho là đúng, nhịn không được nói vào một câu.
Tinh thần Hạng Tịch không khỏi run lên:
- Chính là Hoàn Sở, nếu là gã hợp tác, để lại tính mệnh của gã, nếu không chịu hợp tác, đừng trách ta vô tình.
Cuối cùng, y nói với Tào cữu:
- Lão Tào, ngươi cùng với Tử Kỳ mang theo Hạng Trang lập tức đi Ngô huyện, nghĩ cách bàn bạc với Hoàn Sở. Tử Kỳ, ngươi cùng với thủ hạ của Hoàn Sở, quan hệ như thế nào?
- Có mấy tướng lĩnh có quan hệ mật thiết với ta.
- Vậy là tốt rồi, nghĩ cách mượn hơi bọn họ… Hạng Lễ, lão Long còn có một tiểu muội, theo ta chuẩn bị một chút, sau đó xuất phát. Chúng ta sẽ hội hợp ở Chấn Trạch, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
*****
Hạng Tịch rất quyết đoán, một lời nói ra, mọi người lập tức đứng lên hành động.
Không nghĩ tới, một hồi tranh đấu, lại dẫn phát ra chuyện như vậy. Hạng Tịch hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong lòng âm thầm tự động viên: Hạng Tịch a Hạng Tịch, trước đây đều là thúc phụ chăm sóc ngươi… Hiện nay thúc phụ gặp nạn, ngươi nhất định phải làm cho tốt, tuyệt đối không thể làm cho thúc phụ thất vọng!
Những sự cố phát sinh ở Hội Kê quận, đối với Lưu Khám mà nói, toàn bộ đều không can hệ.
Hiện tại hắn nào có tâm tình để ý tới chuyện xảy ra cách đó ngàn dặm. Chuyện tình của bản thân cũng đủ phiền phức khiến hắn đau đớn không thôi.
Nếu như nói, việc của Lưu Cự là một thanh lợi kiếm treo trên đầu hắn.
Như vậy dọc theo đường đi từ Lâu Thương đến Đông Hải, tâm thần không yên, một đôi má lúm đồng tiền như mộng, lái đi không được. Không thể nói rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Mí mắt vẫn nhảy, trong lòng rối loạn. Máy mắt phải là tài, máy mắt trái là tai. Rất không may là dọc theo đường đi, mắt trái Lưu Khám máy liên tục.
Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế là chết trên đường đi tuần thú.
Chẳng lẽ lúc này đây?
Nhưng theo Lưu Khám nhìn thấy, khí sắc Thủy Hoàng Đế rất tốt, tinh thần cũng rất quắc thước. Mặc dù đã ngoại tứ tuần, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, nhiều thanh niên hai mươi tuổi so ra vẫn kém. Cảm giác của Lưu Khám, Thủy Hoàng Đế chí ít còn có thể sống mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
Trong tâm tình nôn nóng bất an này, Lưu Khám đến Đông Môn Khuyết.
Đông Môn Khuyết chính là năm đó Lưu Khám và Ba Mạn khéo tay thành lập ở phía đông Diêm thành.
Hiện nay Cù Nhẫn Diêm thành từ lâu đã không còn gia sản của Tần gia. Lúc đầu Ba Mạn xin Thủy Hoàng Đế được nắm giữ, vì vậy đem quyền của Diêm thành ở Chử Hải trao trả lại cho triều đình. Như vậy cũng cho thấy rõ, nàng một lòng phát triển ở Thục, đối với chuyện của hắn cũng không hỏi đến nữa.
Năm đó, lúc kiến tạo Diêm thành, Tần gia đã trả giá rất nhiều.
Nhưng đối với Ba Mạn mà nói, số tiền này với nàng không quan hệ. Bởi vì nàng và Tần gia đã không có nửa điểm quan hệ. Nàng là Ba Mạn, không hề là Tần Mạn năm đó. Đồng thời, nhân viên năm đó ở tại Diêm thành, toàn bộ cũng triệu hồi về Thục quận. Thủy Hoàng Đế đối với việc này cũng vô cùng thỏa mãn.
Triều đình không mất một phân tiền, lại được hẳn một diêm trường.
Về phần huynh đệ Tần Chỉ…Trinh mẫu đã khôi phục họ Ba năm xưa, quan hệ gì đến Tần gia? Ngược lại hai năm này, hành vi cấu kết của Tần gia với người Ba thổ trứ làm Thủy Hoàng Đế rất tức giận. quan viên Ba quận vì thế cũng triển khai một loạt chèn ép đối với Tần gia.
Lúc đầu, Diêm thành còn có một phần tử là Lưu Khám.
Hiện nay cũng không có rồi!
Lưu Khám không trở lại Cù Nhẫn, càng không thấy bóng dáng ở Diêm thành. Lần này đi ngang qua, hắn phát hiện bố cục của Diêm thành lại giống như Lâu Thương. Không khỏi nhớ tới cảnh tượng cùng đi dạo Nam Hải quận với Ba Mạn. Tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái theo.
Lúc đến hành dinh của Đông Môn Khuyết, Thủy Hoàng Đế lại một lần nữa tiếp kiến Lưu Khám.
Nhưng không nói nhiềugiống như lần trước. Lần này chỉ là giản đơn hỏi một chút, sau đó giao Ngân ấn cho Lưu Khám.
- Triệu Cao, đưa Lưu Lang tướng tới Chiêm Sự báo danh, từ hôm nay trở đi, đóng ở hậu doanh.
Người hầu hạ Thủy Hoàng Đế tại đại trướng vẫn là Triệu Cao.
Có thể nhìn ra, tuy rằng Thủy Hoàng Đế tựa hồ hơi bất mãn đối với Triệu Cao, nhưng đối với y vẫn tín nhiệm như trước. Đặc biệt, Triệu Cao tinh thông hình danh, đối với luật lệ Tần pháp vô cùng quen thuộc. Trong lúc Thủy Hoàng Đế xử lý công vụ, không thể thiếu Triệu Cao ở bên hầu hạ.
Dù sao, nội thị hiểu biết chữ nghĩa cũng không nhiều lắm, nội thị tinh thông hình luật lại càng ít.
Bắt đầu từ năm Tần vương Chính thứ mười một (năm 236 trước CN) Triệu Cao năm đó hai mươi ba tuổi, với thân phận là Tốt sử Thượng thư tiến nhập Tần cung, bắt đầu phục vụ Tần vương Chính. Hiện nay Triệu Cao đã bốn mươi chín tuổi, phục vụ Thủy Hoàng Đế tròn ba mươi sáu năm, đã thành thói quen.
Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã dùng tốt như Triệu Cao.
Cho nên, trong lúc nhất thời, Thủy Hoàng Đế cũng không có ý định trục xuất Triệu Cao, mà giữ lão ở bên người, tiếp tục phục vụ mình.
Triệu Cao kính cẩn lễ phép:
- Lão nô tuân chỉ!
.
Lão hơi khom người, đưa Lưu Khám rời khỏi lều lớn, trên mặt đã không còn vẻ kiêu căng như lần đầu tiên gặp Lưu Khám, trái lại là vẻ mặt khiêm nhường:
- Lưu lang tướng, lão nô chúc mừng ngài đây!
Lưu Khám lạnh cả người.
Trước đây, Triệu Cao không có đối với hắn như vậy.
Nếu như không hiểu con người Triệu Cao thì cũng thôi, then chốt chính là Lưu Khám biết con người Triệu Cao, vì vậy càng cảm thấy không bình thường.
Triệu Cao này, cũng có dòng dõi vương tộc nước Triệu. Có lẽ chỉ là họ xa, tổ tiên năm đó với thân phận là chất tử lưu lạc Đại Tần, trong lúc Tần, Triệu giao phong không ngừng, ngay cả Triệu Cao cũng không rõ ràng lắm, tổ tiên lão đến tột cùng là thuộc về chi nào của vương tộc.
Bởi vì mẫu thân từng chịu hình phạt, vì vậy từ khi sinh ra đến nay, Triệu Cao chỉ là một tiện dân.
Từ một tiện dân mà trở thành tâm phúc của Thủy Hoàng Đế. Trong quá trình này, Triệu Cao phải trải qua bao nhiêu gian nan, chỉ có chính lão là rõ ràng nhất.
Một người như vậy, tâm tư âm trầm mà thâm độc.
Càng cười gian đối với ngươi, trong lòng lại càng hận ngươi.
Nếu có thể, Lưu Khám rất mong muốn một kiếm giết chết tên kia. Để một người như thế bên cạnh thực sự quá mức nguy hiểm.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác không giết được lão…
Thủy Hoàng Đế đối với Triệu Cao vô cùng tin tưởng, chỉ nói về mặt quan chức, Triệu Cao đã là Lang trung lệnh Trung xa phủ, còn cao hơn so với phẩm trật Ưng lang tướng của Lưu Khám. Cho nên, Lưu Khám chỉ có thể kìm lại sự căm ghét và kinh sợ ở trong lòng, bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào:
- Triệu phủ lệnh thực sự khách khí!
Sau này Khám còn phải nhờ Phủ lệnh tài bồi nhiều hơn, mong Phủ lệnh đừng từ chối mới được.
- Đâu có, đâu có!
Triệu Cao ngoài cười trong không cười, lời nói như là đáp ứng, chỉ là trong giọng nói có chút lạnh lẽo, chỉ cần không phải người ngu ngốc đều có hiểu được.
Hai người một đường đi đến hậu doanh, đi đến cửa doanh liền nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi, hùng hổ từ bên trong đi tới.
- Triệu Cao tham kiến công tử!
Vừa thấy nam tử này, Triệu Cao vội vàng hành lễ.
Nam tử này thân cao chừng bảy thước, thân thể hơi gầy, nhưng rất mạnh mẽ.
Y liếc mắt nhìn Triệu Cao, rồi ngửa đầu nhìn Lưu Khám một chút:
- Triệu Cao, đây là Lang trung tới thay ta sao?
- Khởi bẩm công tử, vị này là Lưu lang tướng. Phụng chiếu mệnh của bệ hạ đến đây cùng công tử bàn giao, từ ngày hôm nay, do hắn đóng giữ hậu doanh.
- Lão Bi Phú Bình?
Vị công tử đó hừ một tiếng:
- Cũng giống Lão Bi đấy, chỉ không biết bản lĩnh như thế nào. Lúc nào rảnh rỗi, lại tới lĩnh giáo một chút.
Nói xong y cất bước đi ngay.
Nhưng chưa đi được hai bước, Triệu Cao ở phía sau y lại hô:
- Công tử, ngài còn phải bàn giao với Lưu lang tướng a!
- Bàn giao cái gì.
Công tử hừ lạnh một tiếng:
- Ta không mang theo người đi, Phù Tiết đều đã đưa cho lão hóa Bách Lý. Bàn giao… Bảo hắn đi tìm Bách Lý là được.
Lưu Khám cảm thấy không thể hiểu nổi…
Vị này làm sao vậy? giống như là ăn phải thuốc súng. Ta với y có ân oán gì đâu, thế nào lại giống như ta đoạt lão bà của y?
Triệu Cao cười không nói gì nữa mà dẫn Lưu Khám đến của doanh trướng;
- Lưu lang tướng tự đi vào đi, lão nô còn có chuyện phải xử lý, không ở lại nữa.
Triệu Cao nói xong, vội xoay người rời đi.
Lưu Khám nhấc rèm trướng đi vào, chỉ thấy trong tiểu trướng, một nội thị áo đen đang ngồi. Nhìn kỹ hóa ra là người quen, Bách Lý Thuật.
Chiêm Sự là một chức quan độc lập ở ngoài Cửu khanh, chuyên môn chưởng quản những chuyện của hoàng hậu, hoàng tử, do hoạn quan đảm đương.
Bách Lý Thuật trông vui vẻ như vừa được thăng quan, vừa nhìn thấy Lưu Khám y cười đứng dậy nói:
- Lưu lang tướng, ta chờ ngươi đã lâu.
- Bách Lý, ngươi thế nào…
- A, ta đây mới được phong làm Chiêm sự. Từ nay trở đi, chúng ta chính là cộng sự rồi. Mong Lưu lang tướng chiếu cố nhiều.
Bách Lý Thuật này tuy rằng cũng là một thái giám, nhưng mang lại cho Lưu Khám cảm giác coi như cũng không tệ.
Cùng hợp tác với người kia, nói vậy sẽ bớt lo hơn rất nhiều. Lưu Khám nghĩ tới đây, nói khách sáo hai câu, trình lên ngân ấn để chứng minh thân phận của mình. Mặc dù là người quen, nhưng thủ tục vẫn phải làm. Bách Lý Thuật đem phù tiết đã chuẩn bị sẵn để trên văn án giao cho Lưu Khám.
- Bách Lý, lúc ta tới cửa doanh, gặp một người…
- A, ngươi nói là công tử Anh sao!
Bách Lý Thuật tựa hồ cũng biết Lưu Khám muốn hỏi điều gì, cười nói:
- Vừa mới đi ra chính là công tử Anh, cũng giống như Lưu lang tướng, là một trong Bát đại lang trung, trước kia phụ trách trông coi nội doanh. Bởi vì chuyện ở Trữ La Sơn, cho nên bị đổi chỗ, trong lòng buồn bực.
Lưu lang tướng cũng đừng để ở trong lòng, gã bị điều tới Tiểu doanh hộ vệ… ngược lại không phải là nhằm vào ngươi…
Bách Lý Thuật, Triệu Cao đều xưng hô người này là công tử. Phải biết rằng, đây là nội doanh, người có thể được xưng hô là công tử… chẳng lẽ, là vương tộc?
- Ta mang ngươi đến trú doanh, chất nhi của ngươi được sắp xếp dưới trướng ngươi, lát nữa ta bảo người đưa gã tới đây.
Nhưng tùy tùng của ngươi không thể ở cùng ngươi, chỉ có thể đóng ở ngoại doanh, cái khác đều ổn thỏa… A, a, ngươi đoán không sai, công tử Anh đích thực là vương tộc, là chất tử của Bệ hạ. Ngươi không cần để ý đến sắc mặt của gã, Bệ hạ đã có an bài, sẽ không để ngươi tiếp xúc nhiều với gã đâu.
Chất nhi của Thủy Hoàng Đế?
Sau một lát sửng sốt, trong đầu Lưu Khám mơ hồ hiện ra một cái tên.
Chẳng lẽ là hắn ta?
← Hồi 190 | Hồi 192 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác