Truyện:Hình đồ - Hồi 194

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 194: Bình Nguyên Tân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Sau khi ở thành Sơn Giác bắn chết một con cá lớn, Thủy Hoàng Đế cảm thấy thật uể oải khó hiểu.

Đăng cơ năm mười ba tuổi chớp mắt đã ba mươi tám năm rồi… Thiếu niên hòa hoa phong nhã năm đó hôm nay đã là lão ông đầu hai thứ tóc. Từ lúc đăng cơ tới nay, mỗi ngày đều trăm phương ngàn kế, không có một khắc thả lỏng.

Lúc mới bắt đầu, toàn bộ căn cơ đều không có gì, luôn trong trạng thái đối mặt với sự hăm dọa của Lã Bất Vi, không dám có nửa điểm lơi lỏng; sau đó lại chính mẫu thân yêu thương của mình cấu kết với người khác, luôn luôn muốn giành lấy vương vị của mình. Bên ngoài có Lã Bất Vi và Công tử, bên trong là mẫu thân bức bách. Dưới hoàn cảnh như vậy, Thủy Hoàng Đế mỗi bước đi đều khó khăn, làm sao còn dám nghĩ đến cái khác?

Những đứa con của người khác, mười ba tuổi là những năm vui vẻ. Mà Thủy Hoàng Đế Doanh Chính lại phải đối mặt với cục diện hỗn loạn biến hóa quỷ quyệt. Đầu tiên là dùng kế diệt Công tử, sau đó là trừ Lã Bất Vi, Doanh Chính lúc này mới rốt cuộc chân chính trở thành chủ nhân của Đại Tần. Nhưng mà, ngay khi Doanh Chính có thể thở một hơi, uy hiếp của sáu nước Sơn Đông lại tới đánh thẳng vào mặt.

Hai năm đầu tự mình chấp chính, Doanh Chính càng cẩn cẩn thận thận, như đang đi trên miếng băng mỏng. Thiên tai, lũ lụt, tặc phỉ… hết thảy tai nạn hầu như đều chồng chất cùng đến một lúc. Khởi công xây dựng kênh rạch, tiếp thu “Gián trục khách thư”, trấn an nhân tâm, chỉnh đốn và sắp xếp binh mã. Từng bước từng bước, những gian khổ trong đó, chỉ có Doanh Chính rõ ràng. Phải mất mười bảy năm, ông rốt cuộc thống nhất được thiên hạ, trở thành một Thiên cổ nhất đế của Tam Hoàng.

Thế nhưng, lúc thống nhất rồi, lại nghênh đón một vòng khiêu chiến mới. Có lúc, Doanh Chính nghĩ rằng, trời sinh ra mình chính là để khắc phục trở ngại. Nhưng, lúc bắn chết con cá lớn kia, khi Doanh Chính nhìn thấy hình ảnh của mình mệt mỏi trong gương đồng, thật sự ông cũng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi. Cuối cùng ông hạ quyết tâm sắc lập Phù Tô làm Thái tử, cho nên bãi bỏ kế hoạch tiếp tục tuần thú, đi vòng trở về Hàm Dương.

An bài Mông Nghị chỉ là một tín hiệu. Nhìn hiện nay, các triều thần đối với quyết định này, trên cơ bản cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Giấc mộng trường sinh bất lão, đã không thể thực hiện. Kỳ thực, một khắc từ lúc Tần Thanh mất, Thủy Hoàng Đế cũng đã buông tha cho mộng tưởng này. Đợi sau khi giao triều chính cho Phù Tô, bản thân mình có thể nhẹ nhàng hơn một chút, suy nghĩ những việc trước đây chưa từng suy nghĩ qua.

Nghĩ tới đây, Doanh Chính nhắm mắt lại, yên lặng một lát lại mở ra, nhấc bút lông trên thư án.

Trước khi Phù Tô còn chưa hoàn toàn có thể nắm giữ tất cả, thì vẫn phải do ông tốn chút tâm tư rồi.

- Bệ hạ, Hàm Dương gửi tới tấu chương, đều đã xử lý xong.

Trong đại trướng, chỉ có Lý Tư làm bạn.

Y dùng chính chữ tiểu triện của Đại Tần viết xong một lượt, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, thần xin cáo lui trước.

- A, thong thả đã!

Thủy Hoàng Đế khoát tay áo, ý bảo Lý Tư đừng đi vội. Tấu chương trước mặt, là do Mông Điềm phái người đưa tới Hàm Dương, sau đó do Thái úy phủ và Thừa tướng phủ liên hợp phê chỉ thị, hỏa tốc sáu trăm dặm đưa tới Bình Nguyên Tân.

Tấu chương vẫn thường xuyên được đưa tới, Mông Điềm dùng chữ giản lược đem sự tình nói vô cùng rõ ràng.

Quận Ngũ Nguyên hiện nay cơ bản đã ổn định, còn nói việc hoàn thành xây dựng, tu sửa công trình Trường Thành giữa các quốc gia đang tiến vào giai đoạn cuối.

Các nơi như Ngũ Nguyên, Vân Trung, Thượng quận bởi vì mấy năm chiến sự, nhân khẩu rất thưa thớt.

Đối với trạng huống hiện nay, binh mã quân Tần đóng ở ba vùng này, phải cắt giảm một bộ phận, bằng không sẽ tạo thành áp lực lớn đối với Bắc Cương.

Ý của Mông Điềm là, hiện nay vùng Trung Nguyên binh lực bạc nhược, có thể nhân cơ hội này từ ba quận trên điều ra mười lăm vạn binh mã, đóng quân tại năm quận: Thái Nguyên, Thượng Đảng, Hằng Sơn, Cự Lộc, Hàm Đan. Chỉ cần mười lăm vạn nhân mã tiến vào chiếm giữ ba quận trên, thì Sơn Đông có thể được yên ổn.

Đồng thời binh mã Bắc Cương cũng giảm được ba mươi lăm vạn, đối với các quận Bắc Cương mà nói, cũng có tác dụng giảm bớt.

Thủy Hoàng Đế suy nghĩ một chút, ở phần tấu chương đó, phê một chữ “khả”. Sau đó khép lại tấu chương, duỗi lưng một cái.

- Triệu Cao, mang hai bình rượu lên đây!

Không bao lâu, Triệu Cao mang hai thương rượu Hoa Điêu lên, đặt trước mặt Thủy Hoàng Đế và Lý Tư.

- Lý Tư, ngươi cũng già rồi…

- A!

- Trẫm vẫn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, dáng của ngươi là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Thoáng cái đã hơn bao mươi năm, đầu ngươi cũng đầy tóc bạc, trẫm cũng hai thứ tóc.

Ngoại tôn của trẫm năm nay cũng đã mười tuổi rồi.

Lý Tư lúc đầu ngẩn ra, không nhịn được cũng sinh ra chút cảm khái, nhẹ nhàng gật đầu.

- Sau khi trẫm trở về, sẽ gọi Phù Tô trở về!

Lý Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thủy Hoàng Đế. Nếu là trước đây, Thủy Hoàng Đế sẽ không thương lượng cùng với y loại việc như thế này. Ban đầu, mình và các đại thần liên can cực lực phản đối Thủy Hoàng Đế để Phù Tô ra ngoài, nhưng Thủy Hoàng Đế không có thỏa hiệp. Hôm nay, thế nào lại bàn bạc lại?

- Tính đi tính lại, Đại công tử ở Bắc Cương rèn luyện cũng đã được ba năm.

Hiện nay Bắc Cương yên bình, tuy Đông Hồ thỉnh thoảng cũng có nổi loạn nhưng không đáng kể. Nước Nguyệt Thị cũng rất ngoan ngoãn, lần trước còn có ý đồ đưa công chúa Nguyệt Thị đến hòa thân, nghĩ ra cũng là một việc đảm lược. Gọi Đại công tử về Hàm Dương, ngược lại cũng không phải là vấn đề, thần đương nhiên là tán thành.

- Để Hồ Hợi đến Bắc Cương rèn luyện một chút đi!

- Việc này…

- Đứa con này càng ngày càng không nên thân, trước đó vài ngày trẫm nghe người ta nói, nó không thèm để ý hỏi han đến Thiết ưng duệ sĩ đã bảo vệ nó ở Trữ La Sơn.

Duệ sĩ đó vì nó mà mất một cánh tay, thế nhưng nó lại nghĩ Duệ sĩ đó làm mất mặt nó.

Đối nhân xử thế lạnh bạc như vậy, không phải là cách làm người. Trước đây, trẫm vẫn nghĩ nó còn nhỏ tuổi, ở lại bên người trẫm cũng tốt, không ngờ lại thành cái dạng này, trẫm thực sự đau lòng. Để cho nó đi rèn luyện tại Ngũ Nguyên một thời gian, nếu không thể thành tài, trẫm cũng chỉ có thể để nó buông tha.

Đây là việc Hoàng gia, Lý Tư cũng thật không dám nói gì.

Là người làm cha, mong muốn còn thành rồng, y cũng có thể lý giải được.

Thủy Hoàng Đế rất yêu thương Hồ Hợi, kỳ vọng đối với cậu cũng không sai, Chính là chuyện nà cũng không biết nói cái gì mới tốt…

Trong lòng Lý Tư lại thầm nói: “Nếu là Phù Tô trở về, mình còn có thể có được quyền thế trước đó nữa không? So ra, Phù Tô lại càng tín nhiệm huynh đệ họ Mông rồi… Nói không chừng, còn tín nhiệm hơn cả vị Bắc Quảng Võ quân kia, đến khi đó, mình sẽ như thế nào?”

Tranh giành danh lợi một đời, kết quả lại còn phải vì danh lợi này mà lo được lo mất.

Lý Tư không khỏi có chút cảm khái, thế cho nên Thủy Hoàng Đế nói cái gì, y cũng không nghe rõ.

- Lý Tư, ngươi và trẫm đã bao lâu không thức trắng đêm nói chuyện giống như ngày hôm nay rồi?

- A… cũng lâu rồi!

Lý Tư phục hồi lại tinh thần, cười đáp lại:

- Bệ hạ mỗi ngày bận rộn, vi thần không thể vì bệ hạ phân ưu, chung quy cũng không nên tới quấy rầy.

- Ha ha, chớ nói đến mặt đó, hôm nay quân thần chúng ta cùng ngủ chung, ngươi thấy thế nào?

Ngủ chung cùng Thủy Hoàng Đế, thức trắng đêm bàn luận?

Việc này trước đây cũng không phải là chưa từng có, nhưng từ khi Thủy Hoàng Đế bắt đầu chinh phạt sáu nước, thì không có như vậy nữa.

Trong lòng Lý Tư, trào lên cảm giác ấm áp.

Chút oán niệm với Thủy Hoàng Đế trước kia thoáng cái tan biến không còn sót lại chút gì. Cho dù tương lại đại công tử kế vị, làm cho ta mất quyền thế, hôm nay có thể nhận được ưu ái như vậy, cũng không còn chút tiếc nuối nào nữa rồi. Mà thôi mà thôi, mọi chuyện đã qua, cũng đã già rồi, cần gì phải quyến luyến quyền thế đâu?

Triệu Cao bưng tới hai bát canh thịt dê, trên mặt còn tản ra một vệt dầu mỡ màu xanh mượt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn.

Lý Tư lớn tuổi hơn, đối với món ăn béo ngậy này đã mất hứng thú từ lâu. Ngược lại Thủy Hoàng Đế nhìn qua là thấy đói bụng, ăn ngấu nghiến phần thịt dê trong bát canh đó đến sạch sẽ. Sau đó lại uống hết chỗ canh kia, lúc này cảm thấy mỹ mãn ngưng lại.

- Lý Tư, sao ngươi không ăn?

Thủy Hoàng Đế nhìn thấy Lý Tư không hề động đến bát canh thịt dê, kinh ngạc hỏi:

- Trẫm nhớ kỹ, năm đó ngươi còn ăn được ba bát cơ.

- Ha ha, thần thật sự đã già rồi!

Lý Tư cảm khái nói:

- Nếu là hồi trước, nhìn thấy món ăn ngon như vậy, sợ sớm đã không nhịn nổi. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy béo ngậy như vậy, đừng nói là ba bát, ngay cả một bát, sợ đều ăn không vào.

- Nào nào nào, quân thần chúng ta, chia ra mà ăn!

Lý Tư cười nhấc bát canh lên, đem chia cho Thủy Hoàng Đế một nửa.

Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến thanh âm của Triệu Cao:

- Bệ hạ, Tiểu công tử có việc cầu kiến!

- Hồ Hợi?

Thủy Hoàng Đế không khỏi có chút kinh ngạc: “Đã trễ thế này, Hồ Hợi còn tới làm cái gì? Hơn nữa nó có thể có chuyện gì? Lại muốn nói vào lúc này?”

Tuy rằng đối với Hồ Hợi rất bất mãn, nhưng dù sao cũng là đứa con mà ông yêu thương nhất.

Cho nên dù bất mãn, cũng không thể hiện rõ ràng. Thủy Hoàng Đế suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Để nó vào đi.

Hồ Hợi rụt rè đi và đại trướng, Triệu Cao đi theo phía sau cậu.

- Hồ Hợi, đã muộn thế này còn có việc gì không thể đợi đến ngày mai nói?

- A! Thần xin cáo lui trước!

Lý Tư nhìn thấy tình hình như thế vội vã đứng dậy cáo từ. Thế nhưng lại bị Thủy Hoàng Đế ngăn cản, bảo y ngồi xuống một bên.

Khuôn mặt Hồ Hợi tròn tròn nhỏ nhắn, lúc này đang bày ra vẻ bệnh trạng nhợt nhạt.

Sự sợ hãi đối với phụ thân, làm cho cậu từ một khắc kia đi vào đại trướng, thân thể đã run run, há miệng muốn nói, nhưng lại không dám mở miệng. Thủy Hoàng Đế ghét nhất là nhìn thấy người cái dạng này, đặc biệt người như vậy, lại là con ông, trong lòng không khỏi nổi giận.

- Có muốn nói gì nói mau, không có việc gì thì lui ra đi.

Triệu Cao đứng ở phía sau Hồ Hợi, nhẹ nhàng đẩy chân sau của Hồ Hợi một chút.

Hồ Hợi cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói:

- Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, người muốn nhi thần đến quận Ngũ Nguyên, không biết chuyện này có thật không?

Lúc đầu giọng nói rất rõ ràng, nhưng nói xong lời cuối cùng, thanh âm bất giác nhỏ dần đi.

Thủy Hoàng Đế híp mắt:

- Ngươi nghe ai nói?

Ánh mắt rất nhanh liền rơi vào Triệu Cao đang ở phía sau Hồ Hợi.

Hồ Hợi cắn răng một cái nói:

- Phụ hoàng, Người đừng hỏi nhi thần là nghe ai nói… Nhi thần muốn nói chính là, nhi thần không muốn đến Ngũ Nguyên.

A, thật to gan!

Lý Tư cũng không thể không hiếu kỳ quan sát Hồ Hợi. Mọi ngày nhìn không ra, tiểu tử này lại có gan lớn như vậy. Nhưng mà, nhìn thế nào cũng thấy Hồ Hợi này là người ngoài mạnh trong yếu. Sở dĩ có thể nói ra những lời này, nhất định là có người phía sau dạy gã. Về phần người dạy gã là ai…

Không cần đoán, Lý Tư đại khái cũng có thể nhìn ra. Thế nhưng Triệu Cao vì sao lại có can đảm xúi giục Hồ Hợi nói như thế?

Trong lòng Lý Tư đột nhiên sinh ra một điềm báo chẳng lành…

(Quyển 2 đã kết thúc. Tiếp theo là Hán Sở tranh hùng oanh oanh liệt liệt bắt đầu mở màn)

*****

Mí mắt Lưu Khám giật liên tục, làm cho lòng hắn khó có thể bình tĩnh.

Máy mắt báo có tai họa… sao lại máy mắt như vậy? Lưu Khám đi lại hai vòng trong quân trướng, gọi Lưu Tín giúp hắn thay khôi giáp, thuận tay nhấc lên Xích kỳ. Từ lúc hộ giá tới này, Xích kỳ này chưa có cơ hội xử dụng, nhưng Lưu Khám mỗi ngày đều lau dầu. Làm cho Xích kỳ vẫn duy trì độ sắc bén kinh người. Nói chung, hắn đi tuần thị sẽ không mang theo Xích kỳ này. Nhưng hôm nay mí mắt giật lợi hại, cho nên mang Xích kỳ theo.

Theo đạo lý mà nói, đến lúc này hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.

Nhưng ngày hôm nay không biết là làm sao, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cho nên Lưu Khám cũng không dám chủ quan, so với ngày xưa còn phải cẩn thận hơn.

Sau khi vào Bình Nguyên Tân, sự mệt mỏi do say rượu đã biến mất.

Bước đi của hắn đến giờ vẫn còn có chút bay bay, nhưng trên cơ bản là không có gì đáng ngại.

- Tín, ngươi cũng mang theo binh khí, cùng ta đi tuần thị.

- Vâng!

Đồ trang bị của Lưu Tín đơn giản hơn nhiều, một bộ áo giáp tê giác, một bộ cung, một bó tên. Trừ những thứ đó, còn có một con ngựa Đại Uyên màu đỏ thẫm. Lưu Tín đánh giá con ngựa, so với ngựa của Thiết ưng duệ sĩ khác thì mạnh hơn rất nhiều. Đây là của Doanh Quả tạ ơn cậu đã xuất thủ tại Trữ La Sơn, bảo người lựa chọn một con ngựa tốt từ doanh mã Lang trung. Tuy không nói là ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm nhưng cũng chạy nhanh như gió.

Cậu mang theo lang nha bổng móc vào yên ngựa, trên móc treo còn có một thanh kiếm bản to.

Lên ngựa, theo Lưu Khám đi tuần thị trong doanh.

Đêm nay, trăng sáng sao thưa, không một gợn mây. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu trong doanh, giống như phủ thêm một làn lụa trắng mỏng.

Các tiểu trướng đều rất yên tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng dị thường nào.

Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?

Lưu Khám kéo dây cương, dùng roi ngựa khẽ khẽ gõ vào giày, nghi hoặc nhìn khắp nơi xung quanh.

Xa xa, có thể thấy mờ mờ hành doanh đại trướng của Thủy Hoàng đế, biểu hiện Thủy Hoàng đế bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi. Đây chính là một Đế vương rất chăm chỉ! Mặc kệ hậu thế đánh giá thế nào, đều không thể che giấu được sự thực này. Có lẽ chính sự chăm chỉ của ông đã tạo nên một đế quốc Đại Tần huy hoàng.

- Tín, hôm nay ta tổng cảm thấy có chút không thích hợp. Giống như là sắp có chuyện không may.

Chúng ta cẩn thận dò xét một chút, đi nhiều thêm vài vòng. Ngươi và ta tối nay khổ cực một chút đi… Mẹ ơi, đi một chuyến thế này, chí ít làm cho người ta giảm thọ mất mười năm đấy.

Những lời nói bực tức này hắncũng chỉ có thể nói thầm với Lưu Tín.

Từ lúc bắt đầu đi theo giá, Lưu Khám vẫn thấp tha thấp thỏm.

Có câu gần vua như gần cọp, cũng không biết khi nào tỉnh lại, đầu đã không còn là của mình nữa. Kích thích! Lần du hí này thật là kích thích đến tận khi về nhà… cả ngày đều có cảm giác giống như là làm xiếc đi trên dây, thật không có chút nào an tâm. Lưu Khám nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài.

Mà Lưu Tín đi theo phía sau Lưu Khám, nhếch môi cười thô lỗ.

Giữa tháng sáu, là thời tiết cuối hạ. Gió buổi tối đã mang theo cảm giác mát rượi, rất sảng khoái.

Lưu Khám cưỡi ngựa tuần thị hai vòng, toàn thân ướt mồ hôi. Cảm giác suy yếu lúc trước trên cơ bản đã không còn. Nhưng là, dạ dày cảm thấy có chút đói…

Hai thúc cháu trở lại quân trướng, vừa mới chuẩn bị tìm chút gì để nhét đầy bao tử đột nhiên, mành trướng bị nhấc lên, Cáp Vô Lương từ bên ngoài đi vào.

- Quân hầu, Vô Lương có chuyện quan trọng bẩm báo.

Lưu Khám nhíu mày:

- Tiểu Cáp, đã muộn thế này rồi, còn có việc gì quan trọng vậy? Vừa lúc, ta vừa mới chuẩn bị ăn chút đồ, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.

- Quân hầu, đừng ăn nữa… Đêm nay khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn!

- Chuyện lớn gì?

- Có người... có người mưu đồ gây rối đối với Bệ hạ!

- A?

Lưu Khám giật mình há hốc miệng, nhìn Cáp Vô Lương. Rất nhanh, hắn phục hồi lại tinh thần, giữ chặt lấy vai Cáp Vô Lương:

- Tiểu Cáp, ngươi từ đâu mà biết được?

- Quân hầu còn nhớ Nhất Phẩm không?

Lưu Khám ngẩn ra, sau một lát nhẹ nhàng lắc đầu:

- Nhất Phẩm nào?

- Chính là Duệ sĩ mất một cánh tay ở Trữ La Sơn, Hoàng Nhất Phẩm!

- A, thật ra ta cũng có chút ấn tượng… Không phải y bị tiểu công tử vứt ở tiểu trướng không xem không hỏi sao? Ta còn cho y một đơn thuốc.

- Chính là y!

Cáp Vô Lương bị Lưu Khám bám chặt đau đến nhe răng nhếch miệng gã cốchịu đựng đau đớn trên vai, liên tục gật đầu:

- Quân hầu, ngươi có thể buông tay ra trước hay không?

Khí lực của Lưu Khám vô cùng kinh người.

Vì đang khẩn trương, trên tay không tự chủ sử dụng hơi nhiều khí lực. Tuy nói Cáp Vô Lương là Thiết ưng duệ sĩ, nhưng cũng không thừa nhận nổi lực đạo như vậy. Lúc này Lưu Khám mới phát giác ra, mình đã căng thẳng quá rồi liền ội vã thả tay ra, thấp giọng nói xin lỗi Cáp Vô Lương vài câu.

Cáp Vô Lương xoa nhẹ cánh tay mình, lúc này mới nói:

- May mà Quân hầu ngài hạ lệnh cho ngự y khám chữa bệnh cho Nhất Phẩm, lại viết ra cho một đơn thuốc dưỡng thân thể. Chỉ là ta thực sự nhịn không được, vì vậy mới nói việc này với tiểu công chúa. Sau khi tiểu công chúa biết, vô cùng tức giận, cũng ngày đó để người an trí thỏa đáng cho Nhất Phẩm. Nhất Phẩm đã mất một cánh tay, hiện nay đang ở trong doanh, làm một ít việc tạp dịch.

Doanh Quả thật ra cũng là một người có tình, không lãnh bạc giống như Hồ Hợi.

Lưu Khám gật đầu, nhưng lại có chút không chịu nổi nói:

- Tiểu Cáp, nói trọng điểm!

- Quân hầu, tình hình là như thế này. Trước đó vài ngày, Nhất Phẩm tìm ta nói một việc. Quân hầu còn nhớ cơn bão ở Lang Gia không?

Lưu Khám ngẩn ra:

- Đương nhiên là nhớ! Cơn bão đó rất mạnh, ta ở trên thuyền, cả đêm không thể ngủ được.

- Ngày đó Nhất Phẩm theo Bệ hạ lên bờ. Lúc y đến, ở tại một góc khuất của tiểu trướng trong hành doanh, tối hôm đó, y nghe được ở bên ngoài tiểu trướng có người nói chuyện, vì vậy mới đứng dậy nhìn ra ngoài nhìn thấy… Trung xa phủ Lang trung lệnh Triệu Cao mang theo hai Xa sĩ đứng im ở ngoài tiểu trướng chứng nửa canh giờ. Sau đó lại tới một nội thị, nhìn tư thế, tựa hồ là phụng mệnh của Triệu Cao đi ra ngoài. Vốn là Nhất Phẩm cũng không để ý.

Nhưng nào ngờ Triệu Cao vừa mới đi, hai Xa sĩ liền giết nội thị kia, sau đó mang thi thể của nội thị kia đi, vứt trong rừng. Lúc đó Nhất Phẩm cảm thấy không thích hợp, vì vậy liền đi theo. Ngươi cũng biết, mặc dù y không còn cánh tay, nhưng thân thủ vẫn còn. Hai tên Xa sĩ kia cũng không phát hiện ra y. Nhất Phẩm đợi hai Xa sĩ đi rồi mới chạy đến kiểm tra một chút, phát hiện nội thị kia vẫn còn thở.

Nhưng là chỉ kịp nói với Nhất Phẩm ba chữ “cCông tử Anh”…

Từ ngày đó Nhất Phẩm bắt đầu để tâm, về sau y lại phát hiện, Triệu Cao và công tử Anh tiếp xúc rất nhiều lần. Biểu hiện tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng liên tưởng đến chuyện đêm hôm đó, Nhất Phẩm cảm thấy rất đáng khả nghi. Đặc biệt sau đó, công tử Anh lại thủ hộ đại trướng.

Sau khi tế tự ở Phù Sơn xong, Thủy Hoàng đế để công tử Anh phụ trách thủ vệ đại trướng.

Lưu Khám khi đó cũng nghe nói đến nhiệm vụ này, chính là cũng không cảm thấy có chỗ nào cổ quái. Nhưng ngày hôm nay nghe Cáp Vô Lương nói như thế, nghĩ lại, tựa hồ thật là có chút không thích hợp. Theo đạo lý mà nói, việc ở đại trướng liên quan đến an toàn của Thủy Hoàng đế, Ưng lang tướng há có thể tùy ý thay đổi? Thủ vệ thay đổi thành Doanh Anh, thời gian mất hơn mười ngày, lại từ thủ hộ tiểu doanh, thoáng cái bắt đầu thủ hộ hành doanh đại trướng.

Thủ hộ Thủy Hoàng đế, cũng không phải là trò đùa đâu!

Lưu Khám nhíu mày, ngón tay khe khẽ gõ và hộ giáp.

*****

Cáp Vô Lương nói tiếp:

- Nói đến cũng rất kỳ quái, công tử Anh từ khi đảm đương thủ hộ đại trướng, lại không liên lạc gì với Triệu Cao nữa. Lúc đó Nhất Phẩm cũng thấy, có thể y còn nghĩ nhiều hơn. Thế nhưng mấy ngày trước, cũng chính là buổi tối ngày Bệ hạ thiết đại yến ở huyện Trứ với bách quan. Y lại phát hiện Triệu Cao và công tử Anh len lén gặp nhau nói chuyện. Chiều tối hôm nay, sau khi Hành doanh đại trướng được điều động, Nhất Phẩm phát hiện những người thường lui tới không giống nhau. Vì vậy y vừa tới cho ta biết, còn tự mình thì quay lại theo dõi. Nhất Phẩm nói, y không dám khẳng định có thể hay không gặp chuyện không may, nhưng nếu gặp chuyện không may, khẳng định là Bệ hạ đang gặp bất lợi.

Triệu Cao giết Thủy Hoàng đế?

Vừa nghe, Lưu Khám cảm giác không quá có khả năng. Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ. Tựa hồ trong đó…

Không phải là hắn không nghe thấy phong thanh gì, Thủy Hoàng đế cố tình để Hồ Hợi đi Ngũ Nguyên rèn luyện, việc này đồng nghĩa với đem Hồ Hợi đi lưu đày. Ngay cả Hồ Hợi còn bị lưu đày, vậy Triệu Cao há có thể có kết cục tốt hay sao? Điểm này, từ việc Thủy Hoàng đế bãi đi Phù tỳ sự của Triệu Cao là có thể nhìn ra. Xem ra, Triệu Cao không cam lòng như vậy. Về phần Hồ Hợi, càng giống như là một đứa trẻ bị làm hư.

Ngược lại, công tử Anh này, thế nào lại lẫn vào đây chứ? Lưu Khám cúi đầu không nói, mà vẻ mặt Cáp Vô Lương đầy lo nghĩ.

- Quân hầu, làm sao bây giờ?

- Tín, chuẩn bị ngựa!

Lưu Khám nói xong, một tay nắm lấy cánh tay của Cáp Vô Lương:

- Tiểu Cáp, chúng ta đi gặp tiểu công chúa. Chỉ sợ nàng mới có khả năng ngăn cản.

Lúc này Thủy Hoàng đế phẫn nộ không gì sánh được. Lý Tư có thể nhìn ra được sự tình, ông sao lại không nhìn ra. Chỉ là, ông cũng không biết, Triệu Cao này sao lại có gan như vậy, dám xui khiến Hồ Hợi đến đây gây rối. Hai mắt dài nhỏ của ông híp lại, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng Triệu Cao. Ông đã hoàn toàn thất vọng đối với Hồ Hợi rồi, chỉ là muốn nhìn một chút, Triệu Cao có thể làm ra cái trò gì.

- Ngươi không muốn đến Ngũ Nguyên? Vậy ngươi muốn làm cái gì?

Thủy Hoàng đế không nhìn Hồ Hợi, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Cao. Cũng không biết Hồ Hợi lấy dũng khí từ đâu, cố gắng lớn giọng nói:

- Phụ hoàng, nhi thần muốn làm Hoàng đế, Hoàng đế giống như phụ hoàng.

Thủy Hoàng đế ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hồ Hợi. Một lát sau, ông á khẩu không cười nổi:

- Chỉ bằng ngươi? Vậy ngươi định thống trị giang sơn của trẫm như thế nào?

- Việc này…

Hồ Hợi á khẩu không trả lời được. Triệu Cao đứng ra nói:

- Bệ hạ, việc làm Hoàng đế có thể từ từ học. Năm đó Bệ hạ đăng cơ, chẳng phải cũng học từng chút một sao? Tiểu công tử còn nhỏ tuổi, chờ sau khi y trưởng thành, tự nhiên là có thể biết nên làm Hoàng đế như thế nào rồi.

- Triệu Cao, ngươi thật to gan!

Thủy Hoàng đế còn chưa bao giờ tức giận tím mặt như hôm nay:

- Vậy có phải hay không là do ngươi đã giáo dục y làm Hoàng đế như thế nào?

- Đây là bổn phận của lão nô. Lão nô nghĩa bất dung từ.

- Triệu Cao, trẫm thấy là hôm nay ngươi sống không nhịn được nữa rồi…

- Chỉ cần Bệ hạ chết, là lão nô có thể sống rất tốt!

Triệu Cao bày ra tư thái cường ngạnh hơn bình thường. Thủy Hoàng đế nói một câu, lão đáp trả lại một câu. Thừa lúc Thủy Hoàng đế đang trong cơn giận dữ, một thanh đoản kiếm từ trong tay áo rơi vào tay lão.

Vừa nói xong hai chữ “rất tốt”, Triệu Cao liền vươn thân đánh về phía Thủy Hoàng đế.

Động tác này, đừng nói là ngoài ý muốn của Thủy Hoàng đế, ngay cả Lý Tư đứng một bên cũng chết lặng. Tên này bị nước vào đầu sao? Đây chính là Hành doanh, lão ám sát Thủy Hoàng đế ở đây, cứ cho là thành công, cũng đừng nghĩ đến còn mạng sống! Thủy Hoàng đế xuất ra ngay Định Tần kiếm.

Đúng lúc này, chỉ nghe ngoài trướng truyền đến một tiếng quát trầm:

- Triệu Cao, dám làm bị thương Bệ hạ.

Một bóng người nhanh như gió tiến vào trong trướng. Ánh kiếm chợt lóe, chỉ nghe Triệu Cao hét lên một tiếng đau đớn, vai bị thiết kiếm xuyên qua, ngã xuống, nửa người Triệu Cao nhuộm đỏ máu.

Là công tử Anh!

Công tử Anh mang theo hai gã duệ sĩ, chạy ào vào đại trướng. Không đợi Thủy Hoàng đế mở miệng, hai gã duệ sĩ tiến lên, đè chặt Triệu Cao lại.

Thủy Hoàng đế tức giận, ngực phập phồng mãnh liệt. Ông đứng lên, nâng kiếm đi tới bên cạnh Triệu Cao, trên miệng phát ra một nụ cười nhạt. Hồ Hợi lúc này đang bị dọa cho choáng váng, quỳ gối tại bên cạnh Triệu Cao, nói không nên lời…

- Lão cẩu, trước đây trẫm đã thật là nhìn lầm người!

Thủy Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi cho là khoảng thời gian này ngươi nhảy nhót những gì, trẫm có thể không biết sao? Ha, Doanh Anh là chất tử của trẫm, nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong mắt trẫm. Vốn ta muốn nhìn xem lão cẩu nhà ngươi có thể làm ra cái trò hay gì, nhưng hôm nay, thật làm cho trẫm thất vọng… Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của ngươi, cũng vọng tưởng dạy nhi tử của trẫm làm thế nào thành Hoàng đế hay sao? Ha, nếu thực sự ngươi thành công rồi, trăm năm giang sơn của nước Tần cũng xong rồi!

Lý Tư giật mình nhìn một màn trước mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thì ra, Thủy Hoàng đế đã sớm có cảnh giác rồi…

Theo đạo lý mà nói, lúc này y hẳn là phải cảm thấy an tâm, cũng không biết vì sao, sau khi Triệu Cao bị chế trụ, trong lòng Lý Tư lại càng bất an hơn.

- Doanh Anh, ngươi lại bán đứng ta!

Doanh Anh cười lạnh một tiếng:

- Doanh Anh là con cháu Doanh thị, há có thể hợp mưu với ngươi?

Triệu Cao liều mạng giãy dụa, gầm nhẹ nói:

- Doanh Anh, ta cho dù chết, cũng không buông tha ngươi!

- Vậy để trẫm nhìn, sau khi ngươi chết, còn có thể làm được cái gì?

Thủy Hoàng đế nói, giơ cao Định Tần kiếm trong tay.

Không đúng, không đúng!

Lý Tư quan sát ở một bên, đột nhiên cả người phát lạnh: Tất cả dường như vừa khớp rồi. Sự vừa khớp này cảm giác thật cổ quái.

Triệu Cao cấu kết với Doanh Anh, nhưng Doanh Anh lại bẩm báo với Thủy Hoàng đế. Vì vậy, lúc Triệu Cao dường như chuẩn bị ám sát Bệ hạ, Doanh Anh liền xuất hiện.

Trong mắt Lý Tư toát ra vẻ hoảng loạn.

Cũng đúng lúc này, hai duệ sĩ nguyên bản đang chế trụ Triệu Cao, đột nhiên buông lỏng Triệu Cao, thoáng một cái lướt qua, mỗi người một bên, một người chế trụ Thủy Hoàng đế. Cùng lúc đó, thanh đoản kiếm Doanh Anh đang cầm chỉ vào Triệu Cao bỗng nhiên hướng về phía Thủy Hoàng đế.

Biến hóa bất thình lình làm Thủy Hoàng đế trở tay không kịp.

Vừa muốn gọi một tiếng, đoản kiếm của Doanh Anh dã đâm vào ngực ông, một tay bưng kín miệng Thủy Hoàng đế

Doanh Anh rút ra đoản kiếm, hung hăng đâm thêm một kiếm nữa.

- Bệ hạ, còn nhớ cha ta đã chết như thế nào không?

Doanh Anh hạ giọng:

- Nếu không có Triệu Cao nói cho ta biết, ta vẫn còn tưởng rằng đó là một việc ngoài ý muốn… Bệ hạ, ngươi tự cho là thông minh, tự cho là mọi chuyện đều trong vòng khống chế của ngươi, nhưng tại một khắc ta biết được chân tướng, mạng của ngươi cũng đã không có!

Đoản kiếm sắc bén, nhiều lần nữa găm vào trong ngực Thủy Hoàng đế, trên trán xuất hiện một đóa huyết hoa sáng lạn.

Thủy Hoàng đế mở to mắt nhìn, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Đã thấy Triệu Cao đứng lên, đầu tiên là nâng Hồ Hợi dậy, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ tự cho là chuyện của Công tử thần không biết quỷ không hay, sẽ không nghĩ đến năm đó lão nô cũng làm Tốt sử Thượng thư, tấu chương qua lại, đều đi qua tay lão nô tiêu hủy… Năm đó, lão nô cũng vô ý thấy tấu chương của Bệ hạ với Quốc úy, cũng là ma xui quỷ khiến đã giữ lại, vẫn đều mang bên người. Vốn tưởng rằng, đời này cũng không dùng tới. Nhưng không nghĩ tới… Bệ hạ, không phải là lão nô vô tình, mà do Bệ hạ khắc bạc quả ân, làm cho lão nô không thể không làm thế.

Nói xong, Triệu Cao quay đầu, nhìn về phía Lý Tư:

- Thừa tướng, vốn là Bệ hạ muốn giữ ngươi ở lại chỗ này để xem náo nhiệt… hôm nay ngươi xem xong náo nhiệt này, ngươi muốn đi theo con đường nào, cũng có thể rõ ràng rồi. Bệ hạ quyết ý lập Đại công tử kế vị, mà sự tín nhiệm của Đại công tử đối với nhị Mông sợ là đã vượt qua sự tín nhiệm đối với ngươi. Thừa tướng đã cao tuổi, nhưng nhị Mông vẫn đang sung sức. Thừa tướng tinh thông hình luật, khéo chính sự, nhị Mông đồng thời cũng tinh thông như vậy, đặc biệt Mông Điềm lại khéo quân sự. nếu thừa tướng muốn cùng nhị Mông tranh phong, chỉ sợ là vạn vạn không thể.

Cục diện như vậy, Thừa tướng chuẩn bị lựa chọn như thế nào đây?

Lúc này Doanh Anh đã buông Thủy Hoàng đế ra. Hai tên Thiết ưng duệ sĩ cũng đã buông lỏng cánh tay của Thủy Hoàng đế.

Thiên cổ nhất đế đang nằm trong vũng máu, không còn một tiếng động, chỉ là đôi mắt kia, vẫn chằm chằm nhìn Lý Tư, như muốn biết đáp án của Lý Tư.

Triệu Cao nhận thanh kiếm vẫn còn dính máu trong tay Doanh Anh, dùng tay áo nhẹ nhàng chà lau.

Lý Tư chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không tự chủ được nuốt một miếng nước bọt, hơi khàn giọng nói:

- Phủ lệnh, mặc dù ngươi giết Bệ hạ, vậy thì thế nào? Trong tay ngươi không có Phù tỳ, không điều động được binh mã. Tuy có công tử Anh giúp đỡ, thế nhưng có ai có thể phục tùng ngươi?

- Ha ha, cái này Thừa tướng không cần lo lắng. Mặc dù Bệ hạ đã bãi Phù tỳ sự của ta, thế nhưng ta đối với Bệ hạ, hiểu rất rõ. Hổ phù, khẳng định Bệ hạ luôn mang theo người, không có khả năng đưa cho người khác chưởng quản.

Bên này đang nói, bên kia Doanh Anh đã lấy ra một cái hộp đen từ thư án, lấy ra hổ phù.

- Về phần ngọc tỷ… Bệ hạ tự cho là đã an bài rất xảo diệu, đem ngọc tỷ để trên người công chúa. Không biết, trong khoảng thời gian này Bệ hạ nhiều lần triệu kiến công chúa, chẳng lẽ chỉ là vì thân tình? Ta hầu hạ Bệ hạ hơn mười năm, đối với tính tình của Bệ hạ coi như cũng hiểu rõ. Hôm nay nếu đã quyết hành động, như vậy bất kể như thế nào cũng không có khả năng xảy ra sơ xuất. Được rồi, Thừa tướng, nên nói ta đều đã nói, hiện tại ta muốn nghe ngươi chuẩn bị lựa chọn như thế nào? Muốn làm bạn với Bệ hạ, hay là thuần phục Tiểu công tử?

Lý Tư nhìn thi thể của Thủy Hoàng đế, lại nhìn thanh đoản kiếm đầy máu trong tay Triệu Cao.

Hồi lâu, y nhẹ nhẹ thở dài một hơi, tiến lên một bước, phủ phục trước Hồ Hợi đang tái nhợt cả mặt:

- Thần Lý Tư, bái kiến Bệ hạ!

Trong nháy mắt, từ trong hai mắt của Thủy Hoàng đế chảy ra hai hàng huyết lệ.

*****

Đêm, đã rất khuya rồi!

Lưu Khám mang theo Cáp Vô Lương đi thẳng đến tiểu doanh của Doanh Quả. Thế nhưng đến ngoài tiểu doanh lại bị người ngăn cản lại. Người ngăn cản Lưu Khám không ngờ chính là năm tên Thiết ưng duệ sĩ dưới trướng Lưu Khám.

- Quân hầu, Tiểu công chúa đã ngủ rồi, nếu có việc gì, không ngại để ngày mai lại nói.

Nói rất có lý, Lưu Khám chỉ là một ngoại thần, giữa đêm hôm khuya khoắt đến cầu kiến Doanh Quả, hiển nhiên là vô lý. Nhưng nhìn qua hướng trong doanh, vẫn còn ánh đèn, loáng thoáng vẫn có thể thấy bóng người, tựa hồ Doanh Quả cũng chưa nghỉ ngơi. Hơn nữa hôm nay, chuyện tình Lưu Khám muốn cầu kiến Doanh Quả, vô cùng quan trọng, không thể không gặp.

- Ta có chuyện quan trọng bẩm báo Tiểu công chúa, các ngươi tránh ra, đừng cản đường ta.

- Quân hầu, không phải là chúng ta muốn ngăn cản Quân hầu, Tiểu công chúa có phân phó, mặc kệ là có chuyện gì, đều không thể làm phiền nàng nghỉ ngơi… mong Quân hầu thông cảm cho sự khó xử của chúng ta, đừng làm khó tiểu tướng. Đợi sáng sớm mai, tiểu tướng sẽ bẩm báo với Tiểu công chúa trước tiên.

Trong lòng Lưu Khám, cảm thấy có chút kỳ quặc! Hắn quan sát năm tên Thiết ưng duệ sĩ từ đầu đến chân, mắt hổ đảo qua đảo lại trên năm người đó.

Cáp Vô Lương đột nhiên hỏi:

- Ta nhớ kỹ tối nay tựa hồ không phải là năm người các ngươi trực đi… huynh đệ Lý gia đâu? Tối nay vốn phải là bọn họ trực mới đúng.

Bởi Lưu Khám say rượu hai ngày không tỉnh, vì vậy việc an bài thủ vệ, đều do chiêm sự Bách Lý Thuật an bài thay. Cáp Vô Lương vừa hỏi, sắc mặt năm Thiết ưng duệ sĩ thay đổi. Người dẫn đầu hơi mỉm cười:

- Vốn là huynh đệ Lý thị luân phiên túc trực, nhưng không khéo lúc chiều tối, thân thể hắn không khỏe, vì vậy do đội chúng ta thủ hộ thay. Nếu Quân hầu không tin, có thể tra hỏi.

- Thân thể không khỏe? Chẳng lẽ năm người cùng nhau không khỏe?

Cáp Vô Lương còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Lưu Khám ngăn cản lại.

- Người ăn phải ngũ cốc tạp lương, khó tránh khỏi khó chịu một chút. Cũng là bình thường, các huynh đệ hữu ái, nên giúp đỡ chiếu ứng, cũng không có vấn đề gì.

Vừa nói chuyện, Lưu Khám vừa chuyển thân.

Cáp Vô Lương cố tình mở miệng, lại thấy Lưu Khám đưa ánh mắt ra hiệu. Trong lòng gã lộp bộp một chút liền hiểu được vấn đề trong đó, nhẹ tay đặt lên chuôi kiếm, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Đúng lúc này, chỉ nghe Lưu Khám đột nhiên nói:

- A, mọi việc đều làm thỏa đáng rồi chứ?

Vừa nói, hắn vừa xoay người, nhìn về phía sau năm tên Thiết ưng duệ sĩ, tựa hồ là có người đi tới. Năm tên Thiết ưng duệ sĩ ngẩn ra, vô thức quay đầu nhìn về phía sau, thế nhưng phía sau không một bóng người, lập tức chỉ biết sự tình không ổn.

Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, Lưu Khám bỗng nhiên xuất thủ, bàn tay xòe ra, chế trụ đầu của hai Thiết ưng duệ sĩ. Hắn thân cao tay dài, cự ly lại gần, lại thêm đột nhiên xuất thủ, nhanh như chớp nắm đầu của hai tên đập vào nhau, đồng thời thân thể mượn lực bay lên cao, một chân hung hăng bổ vào đầu một tên Thiết ưng duệ sĩ khác. Khí lực của Lưu Khám chính là kinh người. Khổ luyện mười năm, một chân này nếu vận đủ khí xuống, có thể làm cho một ống tre đứt đoạn. Thiết ưng duệ sĩ đó không kịp kêu một tiếng, bị một cước của Lưu Khám đá lăn, chết ngay tại chỗ. Lúc chân đầu tiên bổ ra, Lưu Khám trên không trung gập người, quỳ gối hung hăng đánh vào mặt một tên Thiết ưng duệ sĩ khác. Một chiêu này làm cho khuôn mặt của Thiết ưng duệ sĩ kia huyết nhục mơ hồ.

Năm tên Thiết ưng duệ sĩ thì bốn tên bị Lưu Khám giải quyết trong chớp mắt. Còn lại một tên lúc này mới phản ứng lại, rút ra bảo kiếm, nhưng đúng lúc này, kiếm của Cáp Vô Lương đã xuyên qua yết hầu gã, máu tươi theo kiếm chảy ra, Thiết ưng duệ sĩ đó tròn mắt nhìn, muốn nói cũng chỉ há được mồm, không phát ra tiếng..

Khi thân thể Lưu Khám rơi xuống đất, hai tay nhấn lên mặt đất một cái, bay lên không. Lúc thân hình đứng vững, hắn rút ra phương chùy, cũng không để ý năm tên Thiết ưng duệ sĩ còn sống hay không, xẹt nhanh như sao băng xông vào tiểu doanh. Cáp Vô Lương thu lại bảo kiếm, không nói hai lời, kéo năm cỗ thi thể sang một chỗ tối của tiểu trướng. Lúc này, Lưu Khám đã đi vào tiểu trướng, đứng ở một bên tiểu trướng, thăm dò qua mặt quan tiều bên trong tiểu trướng.

Theo quy củ, đêm đã khuya, trong tiểu doanh không còn ai.

Ở ngoài cửa tiểu trướng có hai cỗ thi thể cung nữ, trong tiểu trướng, đèn mỡ bò vẫn cháy, ngọn lửa dài hơn một ngón tay, vẫn sáng rọi.

Doanh Quả đang ngồi ở bên trong, một Nội thị áo đen đang dùng kiếm chỉ vào nàng, còn hai gã nội thị khác đang đi qua đi lại lục tung mọi thứ.

- Tiểu công chúa, người hà tất phải như vậy

Nội thị áo đen nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần ngài giao ra ngọc tỷ, tất cả mọi người đều dễ nói chuyện. Xưa nay Tiểu công tử kính trọng ngài, quyết không có khả năng bạc đãi ngài a.

Doanh Quả mím môi, một câu cũng không nói.

- Tiểu công chúa, ngài đây là đang ép lão nô a…

Nội thị áo đen đó tựa hồ có chút không nhịn được rồi, ngẩng đầu gằn giọng hỏi:

- Thế nào, có tìm được hay không?

- Không có!

Nội thị áo đen cắn răng một cái, mũi kiếm vung lên, đặt tại trên mặt Doanh Quả:

- Tiểu công chúa, lão nô đây là kính trọng ngài, mới đối với ngài khách khí. Nếu ngài còn bộ dạng chết cũng không nói, vậy lão nô xin lỗi ngài rồi… Đem ngài giao cho Tiểu công tử, để xem ngài có giao ra hay không?

Doanh Quả giống như không nghe thấy, nhắm hai mắt lại.

- Ngài đây là đang ép ta…

Nội thị áo đen vừa nói xong liền chuẩn bị động thủ giáo huấn Doanh Quả, nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ ngoài tiểu trướng truyền đến, một mũi tên phóng tới, cắm vào giữa cổ gã. Cùng lúc đó, bàn tay Lưu Khám như gió, không đợi hai gã nội thị phản ứng lại, vung lên phương chùy nện chính giữa đầu một tên nội thị, khiến đầu gã vỡ toan, máu tươi chảy tràn ra đất.

- A…

Còn lại một gã nội thị, vừa định kêu, đã thấy Doanh Quả nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, bỗng nhiên đứng bật dậy, hung hăng đâm vào ngực tên nội thị này.

- Tiểu công chúa, xin thứ cho thần cứu giá chậm trễ!

Cáp Vô Lương tay cẩm đoản cung, chạy ào tiến vào tiểu trướng.

Lúc này Doanh Quả cũng nhìn rõ hai người Lưu Khám, không khỏi thở ra một hơi, trên mặt toát ra vẻ lo lắng, cấp thiết nói:

- Tiểu Cáp, Lưu Quân hầu, nhanh đi theo ta cứu phụ hoàng… tên Hồ Hợi nghịch tử này, cấu kết với Triệu Cao, muốn hại tính mệnh phụ hoàng.

Đến lúc này, sự tình đã rất rõ ràng rồi.

Chỉ là Lưu Khám không rõ, nội thị áo đen nghe theo mệnh lệnh của Triệu Cao hay Hồ Hợi cũng thôi đi, vì sao ngay cả Thiết ưng duệ sĩ cũng một kích phản chiến vậy?

- Đó là người của Doanh Anh!

Doanh Quả nhặt lên bảo kiếm sau đó từ phía trước tọa tháp, lấy ra một bọc lụa đen nhỏ:

- Doanh Anh đóng ở nội cung, đã có hơn hai năm, khó bảo đảm sẽ không mua chuộc một ít tâm phúc. Đáng trách phụ hoàng coi trọng y như vậy, vậy mà y lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, thật đáng chết!

- Có cần triệu tập nhân mã?

- Tiểu Cáp, nhanh đi bẩm báo Thừa tướng, xin y triệu tập nhân mã, tiêu diệt phản tặc. Quân hầu cùng ta đi cứu giá trước, tuyệt không để nghịch tặc thực hiện được…

- Vậy có cần trước tiên điểm một ít Nội doanh duệ sĩ?

- Không còn kịp nữa rồi, hơn nữa Nội doanh duệ sĩ này lại có bao nhiêu người là người của Doanh Anh? Nếu là kinh động tới, chẳng phải lại càng thêm hỗn loạn!

Doanh Quả vừa nói vừa mang theo Cáp Vô Lương và Lưu Khám lao ra khỏi tiểu doanh. Lưu Tín đã dẫn ngựa tới, mấy người xoay thân lên ngựa, đang muốn đi tới phía đại trướng. đã thấy một người vội vã chạy tới, thoáng cái ngăn cản trước mặt Doanh Quả:

- Tiểu công chúa muốn đi đâu?

- Nhất Phẩm, sao ngươi lại đến đây?

- Vừa nãy ta thấy bọn Triệu Cao và Tiểu công tử vào đại trướng, lúc đó Doanh Anh cũng mang theo người tiến vào.

Chốc lát sau, Doanh Anh và Thừa tướng đi ra, ra đến bên ngoài doanh thì đi về hướng lều lớn Trung quý quân. Ta đến gần đó không được, nhưng nhìn tình hình, chỉ sợ là Bệ hạ lành ít dữ nhiều… Ta lo lắng các ngươi tự chui đầu vào lưới, vì vậy tới ngăn cản. Tiểu công chúa, tuyệt đối không thể đi qua đó.

- Phụ thân…

Đầu Doanh Quả “ong”một tiếng, trống rỗng.

Mà Lưu Khám sắc mặt xanh mét.

Vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi mưu đồ bí mật ở Sa Khâu cung, cũng không ngờ Thủy Hoàng Đế hiển hách, không phải bị bệnh chết, mà chết trong tay nhi tử và thần tử của mình.

Đáng sợ nhất chính là, Thừa tướng Lý Tư hình như cũng là đồng mưu.

Như vậy chẳng phải nói, lịch sử quay một vòng, lại về lại chính điểm cũ sao?

Duy nhất khác biệt chính là, Thủy Hoàng Đế vốn bị bệnh mà chết ở Sa Khâu cung, nhưng hiện nay lại chết ở Bình Nguyên Tân!

Xa xa, hướng đại doanh của Trung úy quân truyền đến một hồi tù và trầm thấp, rất rõ ràng, Trung úy quân đang điều động…

Nếu như đợi Trung úy quân điều động xong, đám người Lưu Khám có chạy đằng trời. Mọi ánh mắt không tự chủ đều rơi vào trên người Doanh Quả.

Mà Doanh Quả lúc này lại lặng thinh.

- Trung úy quân sao lại đơn giản như vậy bị điều động đi sao?

- Phù tỳ phụ hoàng mang theo bên mình, HHổ phù ngay tại bên người ông… Trung úy quân nhận phù, không nhận người. Hổ phù xuất ra, tự nhiên sẽ nghe lệnh mà hành động.

Doanh Quả cắn răng, bỗng nhiên quay ngựa.

- Chúng ta rời khỏi đây!

- Rời đi? Đi đâu?

- Thừa dịp Trung úy quân chưa vây kín hành doanh, chúng ta nhanh chóng đi thôi.

Doanh Quả nói xong, lấy ra một thanh Hổ phù bằng đồng:

- Dựa vào Hổ phù này, bây giờ chúng ta còn có thể đi ra ngoài. Nếu để Trung úy quân điều động xong, có còn nhận Hổ phù này nữa hay không cũng không biết được. Chúng ta rời khỏi đây trước, chỉ cần ngọc tỷ còn ở trong tay ta, tặc tử mơ tưởng thực hiện được!

*****

Doanh Quả từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, mang theo đám người Lưu Khám phóng ngựa thẳng đường bay nhanh.

Lúc này, trong hành doanh còn hoàn toàn không hiểu đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Doanh Quả cầm Hổ phù thanh đồng trong tay, chạy như bay mà qua, cũng không có một người đứng ra ngăn cản.

- Tiểu công chúa, chúng ta đi đâu?

- Qua sông lớn… chúng ta đi Ngũ Nguyên!

Doanh Quả nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ở Ngũ Nguyên có hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Đại Tần ta, Mông Điềm và đại ca đều ở đó. Chỉ cần chúng ra đưa ngọc tỷ đến trong tay đại ca, là đại ca có thể cầm Tỳ xuất binh, đem đám nghịch tặc đó, một lưới bắt hết.

Chính là nên làm như vậy!

Đám người Lưu Khám thúc ngựa đi tới cửa sau hành doanh, thủ hộ ở chỗ này lại chính là đám người Tiết Âu đã theo Lưu Khám trước kia.

Bởi vì thân phận của bọn họ, không có cách nào đi vào trong doanh cùng Lưu Khám, vì vậy Lý Tư đã an bào đám người Tiết Âu ở cửa sau của doanh, làm thủ vệ quan.

Thấy đám người Lưu Khám muốn đi ra ngoài, Tiết Âu không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Vừa bảo người mở cửa doanh, y tiến lại đang muốn hỏi, lại nghe Lưu Khám trầm giọng quát:

- Tiết Âu, mang theo người, đi cùng với ta!

Không rõ ràng lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Âu không hề nghĩ ngợi, lập tức lên tiếng đáp ứng, triệu tập hai mươi người thân tùy đều lên ngựa, theo đám người Lưu Khám, giơ roi thúc ngựa, hiên ngang đi.

Xa xa, đại kỳ của Trung úy quân đang nhanh chóng tới gần.

Triệu Cao và Hồ Hợi đang ở trong đại trướng, đứng ngồi không yên.

Thi hài của Thủy Hoàng Đế đã được hai tên thân tùy của Triệu Cao an trí thỏa đáng, đem đặt ở góc đại trướng, hô hấp của Hồ Hợi vẫn còn rất gấp gáp, hiển nhiên những chuyện vừa xảy ra, làm cho cậu nghĩ mà sợ. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn về phía thi thể Thủy Hoàng Đế đang bị vải đen phủ lên. Thời gian dần qua, căng thẳng và hoảng sợ trong lòng cậu cũng dần lắng xuống, cuối cùng là vô cùng thoải mái.

Kỳ thực, làm nhi tử của Thủy Hoàng Đế rất khổ cực!

Đối với Thủy Hoàng Đế, Hồ Hợi chỉ là sợ hãi chứ không có thân tình phụ tử.

Trên thực tế, từ thời Xuân thu Chiến quốc tới nay, Lễ nhạc tan vỡ, người hành thích vua, giêt cha nhiêu vô số kể. Có câu “Kẻ ăn trộm một cái móc thì bị xử tử, còn kẻ lật đổ cả một quốc gia thì lại trở thành chư hầu”

Từ xưa đến nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, sử sách thường do người thắng viết, thị phi, ưu khuyết, thực sự có thể rút ra kết luận?

Trong gia đình vương tộc, thân tình đạm mạc. Mặc dù Hồ Hợi được Thủy Hoàng Đế yêu thương, nói ra cũng chỉ là tương đối. Hồ Hợi rất thông minh, thế nhưng trước mặt Thủy Hoàng Đế không hề cảm nhận được sự ấm áp, chí ít ở trong mắt cậu, tình yêu mà phụ thân cho cậu thực sự là quá ít.

Một đời người, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Hồ Hợi không giống Thủy Hoàng Đế cầu trường sinh bất lão, tính tình cậu trẻ con, càng thích tự do không ràng buộc, thỏa thích hưởng lạc.

Mà những điều này, lúc Thủy Hoàng Đế vẫn còn trên đời, Hồ Hợi không thể tùy tâm sở dục. Vì vậy, dù trong lòng hoảng sợ sầu lo, Hồ Hợi cũng đồng thời xung động muốn cất tiếng cười to, chậm rãi tiêu sái đi tới bên người Thủy Hoàng Đế, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười.

- Đã chết rồi sao?

Cậu nhịn không được thấp giọng hỏi một câu.

Ý tứ chính là: Lão già ông vì sao lại chết muộn như thế?

Triệu Cao đứng một bên xem, , trên mặt lộ ra một nét cười nhàn nhạt…

- Hiện nay Bệ hạ băng hà, sự tình chưa chấm dứt. Trước tiên phải chọn người làm Chủ tước trung úy, còn những quyết định khác, không phải chí thân của Bệ hạ, không thể đảm đương.

Ý tứ chính là nói, lão tử ngươi tuy rằng đã chết, thế nhưng sự tình còn chưa kết thúc.

Đặc biệt Trung úy quân, ngươi phải nắm vững trong tay. Chủ tước Trung úy tiền nhiệm, chỉ trung với cha ngươi, mà hiện tại, ngươi phải tìm một người tín nhiệm để tiếp nhận.

Triệu Cao không đề xuất người nào, đem vấn đề vứt cho Hồ Hợi.

Doanh Hồ Hợi chỉ là một đứa trẻ, lại càng không có tài trí mưu lược kiệt xuất của Thủy Hoàng Đế, có thể đưa ra được chủ ý gì?

- Phủ lệnh có chọn được người nào?

- Công tử Anh trung thành tận tâm với Bệ hạ, có thể làm Chủ tước Trung úy.

Triệu Cao lập tức đẩy Doanh Anh ra, thế nhưng Hồ Hợi không hài lòng, trái lại lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Doanh Anh ca ca nhãn thần quá lợi hại, trẫm không thích lắm. Hôm nay y có thể phản bội phụ hoàng, ngày khác lại không phản trẫm sao? Trung úy quân giao cho y, trẫm lo lắng.

Nói đến đây, Hồ Hợi đột nhiên vỗ tay một cái.

- Phủ lệnh, trẫm nhớ là ngươi có một huynh đệ đang làm việc trong Ttrung úy quân?

- A, Bệ hạ là nói đến Triệu Thành?

- Chính là y… Để cho y tiếp chưởng chức Chủ tước trung úy đi, trẫm tin ngươi… Còn Doanh Anh ca ca, Phủ lệnh xem cấp cho y một chức quan đi.

- Lão nô, tuân chỉ!

Hai người qua loa bàn bạc đã loại trừ Doanh Anh ra ngoài.

Lúc này, một gã Xa sĩ vội vã chạy vào đại trướng, thấp giọng nói bên tai Triệu Cao hai câu, sắc mặt Triệu Cao lập tức thay đổi.

Lão quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Hợi, chỉ thấy Hồ Hợi đang cầm bút chu sa của Thủy Hoàng Đế chơi đùa.

- Bệ hạ, bên ngoài có chút việc nhỏ, cần lão nô đi xử lý, lão nô xin cáo lui một chút.

Đối với Doanh Hồ Hợi mà nói, hôm nay Triệu Cao đã trở thành tâm phúc của cậu, lại nghe lão muốn đi ra ngoài, cậu nhất thời cảm thấy khẩn trương:

- Phủ lệnh, ngươi muốn đi đâu?

- Chỉ ở bên ngoài trướng, chốc lát liền quay lại ngay.

- Vậy… đi nhanh về nhanh!

Triệu Cao mang theo tên Xa sĩ kia rời khỏi đại trướng. Nụ cười trên mặt lão đột nhiên biến mất, trở lại chính là một vẻ âm ngoan:

- Sao lại thất bại?

- Ti hạ vừa phụng mệnh đi kiểm tra, nhưng lại phát hiện trong tiểu trướng của Tiểu công chúa là ba tử thi, đều là người của Phủ lệnh.

Ti hạ đã sai người xóa hết vết tích, chỉ là Tiểu công chúa… có người nhìn thấy Tiểu công chúa cùng đi với Bắc Bắc Quảng võ quân từ cửa sau hành doanh rời đi rồi.

Triệu Cao gật đầu, ý bảo tên Xa sĩ kia lui xuống.

Xa xa, Doanh Anh mang theo Lý Tư trở về, lại bị Triệu Cao đột nhiên ngăn lại.

- Cái gì?

Doanh Anh trợn tròn hai mắt:

- Tiểu công chúa chạy rồi? Không phải ta đã an bài người hiệp trợ sao? Sao lại để nàng ta trốn thoát rồi?

- Có người thấy nàng và con trai Lưu thị rời khỏi hành doanh. Người của ngươi, còn có người của ta, đều tìm được rồi, nhưng đều chết hết.

- Vậy ngọc tỷ đâu?

- Ngọc tỷ… không tìm được!

Hai người Doanh Anh, Triệu Cao không khỏi có chút rối loạn trong lòng. Hai người nhìn về phía Lý Tư, Triệu Cao hỏi:

- Thừa tướng có chủ ý gì không?

Lý Tư cười khổ nói:

- Ta thì có thể có chủ ý gì? Không có ngọc tỷ, thì không cách nào giả mạo chỉ dụ. Việc Bệ hạ đăng cơ, chính là danh bất chính, ngôn bất thuận rồi.

Đến lúc đó, không xuất ra được chiếu lệnh đến Hàm Dương.

Thậm chí còn có khả năng sẽ khiến cho quan viên các nơi khởi binh tiến đến Hàm Dương. Tóm lại một câu, không có ngọc tỷ, Lý Tư cũng bất lực.

- Tiểu tiện nhân kia sẽ đi đâu chứ?

Doanh Anh đột nhiên hung dữ nhìn Lý Tư nói:

- Thừa tướng, hiện tại chúng ta cùng hội cùng thuyền, ai cũng không thoát thân được. Ngươi vừa cùng ta điều động Trung úy quân, có rất nhiều người đã nhìn thấy. Nếu ta và Phủ lệnh gặp chuyện không may, ngươi cũng không sống được.

- Anh công tử, ý của ngươi là gì?

Lý Tư nhất thời thay đổi sắc mặt. Y sợ chết, thế nhưng tuyệt không để một cái vãn bối như Doanh Anh ở đây uy hiếp. Y có thể đầu nhập vào Hồ Hợi, nhưng không có nghĩa là Doanh Anh có thể làm càn trước mặt y. Tốt xấu y cũng làm quan nhiều năm, cũng vì Đại Tần lập được công lao hãn mã, cũng có chút uy nghiêm. Lý Tư vừa đổi sắc mặt, một cỗ quan uy tự nhiên sinh ra, Doanh Anh còn muốn nói hơn nữa, lại bị Triệu Cao ngăn cản.

- Thừa tướng hà tất phải nổi giận, công tử Anh cũng là nhất thời nóng ruột thôi…

Nhưng công tử Anh nói cũng không sai, chuyện này nếu không giải quyết thích đáng, chúng ta đều không chết tử tế. Đến lúc đó, liên lụy đến người nhà của ngài… cứ cho là chúng ta không nói gì, những người khác lại sẽ nghĩ như thế nào. Kế hoạch hiện tại, ba người chúng ta cần đồng tâm hiệp lực mới phải.

Nhìn thấy biểu tình của Lý Tư thả lỏng, Triệu Cao vội vã rèn sắt khi còn nóng.

- Lão Tần Nhân ai mà chẳng biết, người nào chẳng hiểu Thừa tướng túc trí đa mưu, là lương đống tài của nước Tần ta. Nếu Bệ hạ không có Thừa tướng, chỉ sợ cũng không có thành tựu ngày hôm nay.

Tiểu công chúa đã chạy mất, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp cứu vãn. Hiện tại chính là lúc Thừa tướng lập công, đợi đến ngày Bệ hạ đăng cơ, Thừa tướng cũng có công. Đến lúc đó, phong hầu bái tướng cũng dễ như trở bàn tay. Nói không chừng Bệ hạ vui vẻ, còn có thể còn cho người một vương vị đi.

Nếu nói trước đó Lý Tư đầu nhập vào Hồ Hợi là do Triệu Cao đe dọa.

Nhưng trải qua suy nghĩ, y đã có một chút thay đổi…

Không sai, nếu Phù Tô đăng cơ, Lý Tư y cũng sẽ không có chỗ tốt nào, cứ cho là việc hôm nay không bị truy cứu, cũng khó thoát khỏi số về hưu.

Dù sao y cũng đã lớn tuổi rồi!

Mà bên người Phù Tô, văn có Mông Nghị, võ có Mông Điềm, Lưu Khám.

Đại thần trong triều đa phần là thân cận với Phù Tô, mình thì ngày càng già đi, làm sao có thể cùng lớp trẻ này tranh phong? Ngược lại, Hồ Hợi còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, ở trong triều càng không có căn cơ. Triệu Cao tinh thông hình luật không phải là giả, nhưng không hiểu được làm thế nào để thống trị quốc gia, Doanh Anh… lại càng không đủ năng lực để làm.

Nếu mình đầu phục Hồ Hợi, đến lúc đó Hồ Hợi muốn tọa ổn giang sơn, cũng chỉ có thể dựa vào Lý Tư y rồi!

Lời nói này của Triệu Cao, cố nhiên là có ý thổi phồng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, phong vương bái tướng, tay cầm đại quyền, tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

Tâm tư này vừa nổi lên, Lý Tư đã bị dao động rồi.

- Tiểu công chúa rời đi, tất nhiên là sẽ đến chỗ Đại công tử.

Đại công tử ở Bắc Cương nhiều năm, rất có uy vọng trong quân, lại có Mông Điềm là trợ thủ, thế lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu y có được Ngọc tỷ, là có thể danh chính ngôn thuận xuất binh đến Hàm Dương. Đến lúc đó, đám người chúng ta đều sẽ trở thành loạn thần tặc tử… Cho nên, nếu Bệ hạ đăng cơ, nhất định phải cướp đoạt ngọc tỷ trong tay Đại công tử.

- Ừ, ngươi và ta đều cùng nghĩ tới điều này. Chỉ là, Ngũ Nguyên là địa bàn của Đại công tử, hiện nay Bệ hạ đột nhiên băng hà, chúng ta không có Ngọc tỷ, cũng không dễ chiếu cáo thiên hạ, công khai chặn lại đám người Tiểu công chúa. Nếu đợi đến khi đám người Tiểu công chúa gặp được Đại công tử thì đã chậm rồi.

Giở âm mưu quỷ kế, Triệu Cao so ra cũng không kém Lý Tư.

Nhưng việc này liên quan đến quân quốc đại sự, lão chỉ là một hoạn quan, thật đúng là có chút nghĩ không ra.

Lý Tư chần chừ một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái:

- Có rồi!

- Thừa tướng, là kế gì?

Lý Tư kéo Triệu Cao và Doanh Anh tới gần, nói một hồi, làm cho hai người Triệu Cao tức khắc lộ nét tươi cười.

Doanh Anh nhẹ giọng nói:

- Thừa tướng, người này có thể nói được sao?

- Người này vô cùng có dã tâm, lại rất bất mãn đối với Mông Điềm, chỉ là vì Đại công tử ở đó, gã không tiện phát tác với Mông Điềm. Có lẽ trong lòng gã cũng hận cảĐại công tử. Nghĩ dù sao gã cũng là danh môn, so với Mông Điềm còn cao hơn một bậc, nhưng hiện nay lại ở dưới Mông Điềm.

Lúc này chỉ cần Bệ hạ phái một người tâm phúc thông minh, khéo ăn nói đến cho gã nhiều lợi lộc, gã tất nhiên sẽ đầu nhập vào.

Chỉ cần gã đồng ý xuât thủ, đại sự có thể thành. Dù là Tiểu công chúa có đến được Ngũ Nguyên, chỉ là Ngọc tỷ đổi qua một tay, lại trở về chỗ cũ mà thôi.

- Không hổ là Thừa tướng Đại Tần …

Triệu Cao vỗ tay tán thưởng:

- Bệ hạ không dùng Thừa tướng, thật là đáng tiếc rồi. Y như lão nô thấy, Hữu Thừa tướng Phùng Khứ Tật còn thua Thừa tướng rất nhiều.

Lý Tư hé miệng, cười ngạo nghễ.

Nhưng đột nhiên, y thu hồi dáng tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Quan trọng nhất là, , hiện tại Bệ hạ không thể lập tức quay về Hàm Dương. Việc cấp bách là phải giấu tin tức người chết, yên ổn nhân tâm. Theo ta thấy, có thể mời Bệ hạ đi tuần thú Hà Bắc. Tìm một người ngồi trong xa trượng, chỉ nói với bên ngoài là thân thể Bệ hạ có bệnh nhẹ, không thích hợp gặp người. Kể từ đó, có thể tiếp tục giấu giếm; nếu Tiểu công chúa thông báo tin người chết ra ngoài, khi xa trượng đến, lời đồn của Tiểu công chúa tự tan vỡ… Chỉ là, việc Bệ hạ đi tuần thú phương Bắc, phải nhờ Phủ lệnh phí tâm rồi.

Triệu Cao gật đầu:

- Việc này cũng không khó, lão nô sẽ khuyên bảo Bệ hạ.

Chỉ là dọc theo đường đi, Thừa tướng ngươi còn phải tốn nhiều tâm tư. Lão nô sẽ phối hợp với Thừa tướng, những chuyện bên ngoài, toàn bộ đều giao phó cho Thừa tướng rồi.

Lý Tư mỉm cười gật đầu đồng ý.

Nhưng y lại không phát hiện, trong nháy mắt lúc Triệu Cao xoay người, trong mắt lão toát ra một luồng âm u bén nhọn…

Hồi (1-267)


<