← Hồi 344 | Hồi 346 → |
Ngay sau khi Sở vương đăng cơ người kế vị Hoàng Phủ Hằng đã ở Lạc kinh đăng cơ tuyên chỉ thiên hạ phụ hoàng băng hà hắn là người kế vị cần phải có sự nghiệp thống nhất đất nước.
Hắn tuy tiên đế cũng hiệu là anh tông phong mẫu thân Dương thị là hoàng thái hậu tôn Kính An hoàng thái hậu thành thái hoàng thái hậu. Phong Trương Tấn Tiết làm Trung Thư lệnh lại bộ thượng thư, phong thái tử phi thành hoàng hậu, Chu Cẩn trước kia là binh bộ thượng thư thành hộ bộ thượng thư, lễ bộ thị lang Tô Hàn Xương thành lễ bộ thượng thư, phong Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Lương Vương, Sở châu đại đô đốc.
Đồng thời Hoàng Phủ Hằng hạ chỉ đại xá thiên hạ, hiệu triệu anh hào thiên hạ hiệu lực vì mình.
Ở bờ bắc Trường Giang nhiều đội thuyền rộng lớn, ở trên sông tuần tra, Hoàng Phủ Vô Tấn ở trên đầu thuyền ngắm bờ bắc đại giang bờ bắc.
Ngày hôm qua hắn đã chính thức nhận được ý chỉ của Hoàng Phủ Hằng cũng nhận được tin Sở vương đăng cơ điều này khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh, lưỡng đế cùng tồn tại, kết quả này hắn không ngờ được hắn tuyệt đối không nghĩ ra Mã Nguyên Trinh chính là dũng sĩ thứ sáu trong Tấn An lục dũng sĩ, cuối cùng yểm hộ mình làm hắn thở dài không thôi.
Lưỡng đế cùng tồn tại khiến cho thế cục Đại Ninh vương triều được cải biến, đồng nghĩa chiến tranh cũng sắp xảy ra, cơ hội cũng xuất hiện trước mặt hắn, thời cuộc khó phân hắn nên nghiêng về bên nào đây?
Hoàng Phủ Vô Tấn cũng biết Hoàng Phủ Hằng không phải chân chính tín nhiệm hắn chẳng qua là thuân nước giong thuyền, thừa nhận địa vị của hắn ở Sở Châu mà thôi, để tránh hai mặt thụ địch, Hoàng Phủ Hằng hiện tại đang gặp áp lực khá lớn, thế lực của hắn tập trung chủ yếu ở Dự Châu trong tay có mười vạn quân trực thuộc Lạc Kinh và hai mươi vạn quân đội Dự Châu, mà Tây phương Hoàng Phủ Điềm, Đông phương Tề vương Bắc phương Triệu vương nếu như hắn không mua chuộc mình thì bốn phía sẽ phải thụ địch.
Mà tây đế Hoàng Phủ Điềm tình thế cũng không khá hơn bao nhiêu hiện tại ở trên đất Ung châu của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn đại quân, cũng hai mặt thụ địch sau lưng là quân Tây Lương chính diện là quân Dự Châu cũng may hắn ở Quan Trung là niơ hiểm yếu nhất thời không trở ngại.
Hoàng Phủ Vô Tấn không khỏi nghĩ tới chính mình dường như thực lực của hắn mạnh nhất nhưng mà cũng không ổn định, cũng không biết bao nhiêu người trung tâm với hắn, quân đội trung tâm là trung tâm với triều đình, dùng đại nghĩa và danh phận của mình chưa đủ.
Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài, hắn lại trở về phòng nhỏ trên thuyền, Chu Tích cùng vói Giang yêm đang ở trước địa đồ thương lượng với nhau điều gì đó, Trương Nhan Niên vẫn y nguyên nghiên cứu trên đó.
- Điện hạ quyết định rồi sao?
Thấy Hoàng Phủ Vô Tấn trở về ba người đều đồng thời hỏi, bọn họ vừa rồi thương nghị quân tình quyết định bước tiếp theo, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn nói suy nghĩ của mình một chút.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười không trực tiếp trả lời bọn họ, hắn đi tới trước địa đồ Trương Nhan Niên đã dùng ba loại màu sắc khác nhau mà đánh dấu, hoàng ky dán tại Giang Đô cướp lấy binh của Hoàng Phủ Anh Tuấn, lục kỳ dán tại Kinh Châu ý là trước hết cướp lấy Kinh Tương, mà hồng kỳ dán tại Quảng Châu ý là cướp lấy toàn bộ phía nam Trường Giang.
Ba nước cờ này đều có thể đi Vô Tấn cười hỏi:
- Các ngươi cho rằng Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Điềm có thể đấu với nhau không?
Ba người nhìn nhau Giang Yêm cười nói:
- Vừa rồi chúng ta đã thảo luận vấn đề này.
- À nói nghe xem mọt chút, để xem kiến thức anh hùng giống nhau hay không.
Vô Tấn ngồi xuống, bàn chân rất tự nhiên mà đặt lên, đây là một động tác vô ý thức, loại động tác này thể hiện hắn địa vị cao hơn bọn họ, biểu hiện quyền uy chúa công của mình, lúc trước hắn mới vào Tấn An hội ai cũng không thực sự cho hắn là thiếu chủ nhưng sau đó quyền thế của hắn gia tăng từng ngày thực lực mạnh mẽ, hắn đã trở thành chủ nhân Tấn An hội chính thức.
Với việc mình ẩn nhẫn bốn mươi năm nay, bất kể Giang Yêm hay là Chu Tín đều nguyện ý để Vô Tấn mạnh mẽ như vậy có như vậy Vô Tấn mới có thể lãnh đạo bọn họ tranh giành thiên hạ chứ không phải như hài đồng, lúc nào cũng sợ hãi.
Giang Yêm mỉm cười:
- Chúng ta cho rằng hai bọn họ không rảnh đểu nội chiến với nhau bọn họ trước hết sẽ củng cố quyền lực của mình đó là điều quan trọng nhất.
Chu Tín cũng cười hỏi:
- Điện hạ cho rằng thế nào?
Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước địa đồ lấy là cờ màu xanh xuống rồi nói:
- Hoàng Phủ Hằng chỉ có một mình Dự Châu địa vực của hắn quá hẹp, bước kế tiếp nhất định là lấy Kinh Châu ta tạm thời không muốn trở mặt với hắn cho nên Kinh Châu không để ý tới, Hoàng Phủ Điềm cũng chỉ có mình Ung châu nhân khẩu lương thực không đủ Thân Quốc Cữu sẽ tính kế xuôi nam tới Thục châu, như vậy bọn họ sẽ không đấu tranh với nhau mà dành thời gian củng cố chính quyền của mình.
Hoàng Phủ Vô Tấn lại đem hồng kỳ Quảng Châu lấy ra:
- Lĩnh Nam vắng vẻ nóng bức, nhân khẩu cũng không nhiều, ý nghĩa chiến lược không lớn, chúng ta tốn thời gian vào nó cũng không có ích gì sau này thiên hạ đại định phái một viên đại tướng là đủ để thu phục cho nên ta tạm thời không cân nhắc tới nó.
- Ý của điện hạ là chúng ta trước hết lấy Giang Đô?
Chu Tín hỏi.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Ta cần có một cây cầu để tới Giang Bắc hơn nữa Giang Đô còn là nơi sản xuất muối, ý nghĩa kinh tế vô cùng quan trọng cho nên phải chiếm được nó đem Hoàng Phủ Anh Tuấn đuổi tới Bành thành quận.
Ba người đồng loạt ngạc nhiên:
- Điện hạ có ý là không diệt trừ Hoàng Phủ Anh Tuấn sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười hỏi lại:
- Diệt Hoàng Phủ Anh Tuấn đối với ta dễ như trở bàn tay nhưng giữ hắn mới có lợi, các ngươi có biết tại sao không?
- Hòa hoãn chi địa!
Trương Nhan Niên cất tiếng, vừa rồi hắn đã nghĩ tới thế lực của Tề vương, nếu như không giữ lại một phần quân đội của Hoàng Phủ Anh Tuấn thì Tề vương một khi xuôi nam bọn họ sẽ trở tay không kịp, cho nên Vô Tấn quyết định đuổi Hoàng Phủ Anh Tuấn tới Bành thành quận.
- Điện hạ muốn giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn để hắn ngăn cản Tề vương lại sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Đúng thế, ta đem Hạ Bi và Bành Thành quận giao cho hắn, nhưng Thuật Dương quận ta phải nắm giữ, Hải Châu cảng nơi đó rất trọng yếu với ta.
Đúng lúc vương triều Đại Ninh cao thấp đều chú ý tới Lạc kinh và Ung kinh thàn Quảng Lăng quận ở phía Đông Nam đã lặng yên xảy ra chiến tranh.
*****
Trời còn chưa sáng một chiếc chiến thuyền do Hoàng Phủ Anh Tuấn thiết lập đã ngăn đón ở sông, từ từ đi tới Giang Đô, cùng lúc đó một vạn bộ binh tinh nhuệ Sở châu cũng xuất phát, hướng về phía đại doanh Giang Đô.
Đại doanh Giang Đô cũng không phải là một tòa quân doanh mà là do nhiều đại doanh tập hợp mà thành tổng cộng có bốn tòa quân doanh, chiếm diện tích năm dặm, Hoàng Phủ Anh Tuấn động viên ba vạn dân phu trong một tháng đã tu kiến xong, dựa theo ý nghĩ của hắn, Bành Thành Hạ Bi Thuật Dương Quảng Lăng bốn chi quân đội tám vạn người trú đóng ở nơi này, mỗi chi chiếm một tòa quân doanh thì hắn đã có thực lực hùng hậu.
Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, cho dù ba chi quân đội đáp ứng hắn xuôi nam tề tựu tai Giang Đô nhưng mà dù sao thời gian hắn đảm nhiệm Hoài Nam tổng binh cũng là quá ngắn, chưa lập được uy vọng trong họ trái lại, hắn nam công Giang Ninh phủ thất bại, nhất là đối với quân Thuật Dương bán đứng khiến cho quân uy của hắn bị mất hết, trong quân cao thấp đều tràn ngập khinh bỉ với hắn, nghĩ hắn chẳng qua chỉ là hoàng tộc quần áo là lượt, không hề có tác phong đại tướng.
Tuy hắn gặp tao ngộ thảm bại bị quân lính khinh bỉ tuy nhiên cũng không ít người hiểu rằng nhân sinh không phải trận nào cũng thắng, thắng bai là chuyện bình thường của binh gia, nếu như bại trận thì hắn vẫn còn có thể vãn hồi mấu chốt là hắn đối với Thuật Dương quân lại bán đứng biết rõ toàn quân sẽ bị dị mà còn cho Thuật Dương quân xuôi nam, ngay cả người mình cũng bán đứng vậy hắn có tư cách gì mà làm thông soái, nhân phẩm của hắn ở trong quân đội thấp kém và đáng khinh như thế, vậy mà hắn còn tự cho rằng mình thông minh, giả vờ giả vịt để ứng phó với hoàng đế.
Quân lệnh của hắn đã không còn tác dụng, những quan binh kia tuy ngoài mặt khiêm tốn nghe lệnh nhưng thực tế lại không chấp hành. ví dụ như hắn mệnh cho quân Giang Đô đi tới biển vận muối nhưng sau đó không tiến vào muối kho ở Giang Đô mà lại tiến vào đại doanh Giang Đô quân.
Ở trong đại doanh Giang Đô mấy đô úy đang mưu đồ bán muối phát tài.
Giang Đô quân cũng gọi là Quảng Lăng quân vốn chỉ có năm tòa quân phủ, một vạn người nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức từng hạ chỉ, đem binh lực Chung Ly quận và mấy quận khác nhập vào Giang Đô khiến cho quân Giang Đô mở rộng ra ba vạn người, lập ba tướng quân thống soái là Hoàng Phủ Anh Tuấn.
Ba gã tướng quân một gã tên là Tân Bình một gã tên là Trác Kế Kiệt một gã tên là Triệu Bân quê quán khác nhau nhưng đều có điểm chung làm gian xảo tham tài.
Giờ phút này trong quân doanh ngoại trừ bọn họ ra còn có một thương nhân là Lý Tiễn ở Giang Ninh, Lý Tiễn cùng với Giang Đô quân đã liên hệ với nhau từ lâu, Giang Đô quân đội chủ yếu vì muốn kiếm thêm tiền nhờ bán muối mà Lý Tiễn lại là thương nhân buôn muối lớn nhất, kiều thê mỹ thiếp của bọn họ thậm chí cũng từ chỗ Lý Tiễn mà tới.
Lần này Lý Tiễn được Hoàng Phủ Vô Tấn ra lệnh trên danh nghĩa mua bán muối kỳ thực là thu phục bọn họ.
- Ba vị tướng quân, ta không nói chơi dựa theo quy củ, các ngươi ra giá, bạc ta sẽ để ở trong tài khoản tiền trang Tề Đại Phúc của các vị, ngân phiếu sẽ mang tới nhưng có một chuyện các vị giao muối trước cho ta.
Ba vị tướng quân nhìn nhau, Tân Bình cười nói:
- Lý huynh còn sợ chúng ta không cho huynh muối sao? Đương nhiên sẽ giống như lúc trước chúng ta sẽ phái tào thuyền đưa huynh tới kho hàng trên bến tàu một hạt muối cũng không thiếu.
Lý Tiễn nhướn mày:
- Các vị có lẽ không biết, khi ta đi tới đây đã nhìn thấy Sở châu quân tập kết quy mô nhìn dáng vẻ của bọn họ thì muốn lập tức tiến công Giang Đô, cho nên ta muốn các ngươi trước hết hãy dời muối tới nơi an toàn.
Ba tướng quân đều chấn động Tân Bình vội hiỏ:
- Huynh nói thật chứ?
- Aizz, ta còn có thể lừa các vị sao, chúng ta vài chục năm đã có giao tình, ta ở Sở châu cũng biết mấy quan lớn, cùng các ngươi quan hệ như nhau bọn họ tiết lộ tin tức cho ta, Hoàng Phủ Vô Tấn đã hạ lệnh tiến công Giang Đô hơn nữa nói cho các ngươi biết, hắn là con rể của Tề gia, nghe nói Tề gia đang đối chiếu tài khoản có thể phong bế một số tài khoản của một số người, cho nên ta thấy các ngươi mauc hóng đi lấy bạc lưu lại đường lui cho mình.
Lý Tiễn nói đúng nhược điểm của bọn họ ba người này ở trong Tề Đại Phúc tiền trang còn hơi chục vạn lượng bạc, đều là do bọn họ tham ô quân lương buôn bán muối lậu tích trữ mà thành, so với tính mạng của bọn họ còn quan trọng hơn.
Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc này cũng không ở trong quân doanh hắn ở Giang Đô trong một tòa nhà rộng lớn từ sau khi bị thương bởi thủy quân Giang Ninh hắn vẫn một mực ở đây dưỡng thương.
Kỳ thật thương thế của hắn cũng chẳng nghiêm trọng, chỉ bị một khối đá vụn đánh trúng vai, không tổn thương đến xương cốt băng bó một chút là có thể bình thường thậm chí ngay cả một vết thương nhẹ còn chưa đáng nói tới.
Nhưng pháo kích sắc bén của Sở Châu thủy quân lại khiến cho Hoàng Phủ Anh Tuấn sợ hãi, hắn nằm mơ cũng nhìn thấy màn khủng bố kia, phòng ốc sụp xuống huyết nhục bay tứ tán, chiến mã của hắn thì bị tạc thành hai nửa, cho dù trước kia hắn cũng đã từng nhìn thấy oanh thiên lôi, nhưng thủy quân bên ngoài mấy trăm bước phóng ra từng quả pháo thật sự khiến cho hắn phải kinh hồn táng đảm.
Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, hắn vừa rồi đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng hắn bơi ở Trường Giang không mảnh vải che thân, đại hỏa trên mặt sông thiêu đốt, mấy trăm con cá mập xung quanh vây hắn, khi thì biến thành chiến thuyền Sở Châu khi biến thành cá mập miệng tràn đầy máu, hắn sợ tới mức mồ hôi đầm đìa cuống quít ngồi dậy, vai lại càng cảm thấy đau đớn, lúc này thê tử của hắn mang tới một chén thuốc tới, thê tử của Hoàng Phủ Anh Tuấn là con của hình bộ thượng thư Bạch MInh Khải, tên là Bạch Miêu Nhi nàng năm nay mười bảy tuổi, người giống như tên gầy gò ốm yếu, giống như là một con mèo nhỏ, từ lúc hai tuổi nàng đã đính hôn với Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc đó đã mười tuổi.
Hoàng Phủ Anh Tuấn một mực không thích thê tử gầy gò ốm yếu này ở trên giường giống như là hài đồng vậy căn bản không cho hắn bất kỳ cảm giác nào, sở dĩ hắn lấy nàng một phần là vì tước vị Hạ quốc công tiếp theo cũng là vì quyền thế của hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải.
Mà bây giờ nhạc phụ Bạch Minh Khải lại là nỗi lo lớn nhất của hắn hắn muốn đầu nhập vào đông đế Hoàng Phủ Hằng nhưng Bạch Minh Khải lại chính là hình bộ thượng thư Ung Kinh, mà Bạch Miêu Nhi lại là con gái duy nhất của y.
Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng phiền muộn, sự chán ghét với thê tử càng thêm dày đặc.
← Hồi 344 | Hồi 346 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác