Truyện:Hoàng tộc - Hồi 355

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 355: Tiết lộ bí mật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Tô Tốn trong lòng rõ ràng, bố trí quan viên ở Sở Châu không phải là do triều đình định đoạt mà là do Vô Tấn, kỳ thật Vô Tấn đối với Thích Phái cũng không thích hắn biết rằng người này lãnh đạm với mình không phải là vì ngông nghênh mà là tại trước kia bọn họ quan hệ không tốt, tuy nhiên Tô Tốn đã có nhiệt tâm cho y mặt mũi là được, hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:

- Triều đình đúng là có quy định, như vậy đi con đề bạt cho hắn làm chủ bộ huyện thường ở Giang Ninh.

Tô Tốn nheo con mắt lại, vuốt râu thầm đắc ý, Vô Tấn cho y mặt mũi điều này khiến cho lòng của y rất thoải mái.

Tô Tốn là người vô cùng sĩ diện, Vô Tấn là Lương vương, là ngự đệ của hoàng đế, ngay cả hoàng thượng đều chính miệng nói cho y biết, Đại Ninh thiên hạ hắn và Lương vương chung chi, còn thân hơn cả ruộng thịt điều này khiến cho Tô Tốn cảm thấy rất vinh quang, cho nên y mới đáp ứng đi Sở châu lần này.

Y vừa rồi thăm dò Vô Tấn một chút không ngờ Vô Tấn trực tiếp đề bạt Thích Phái loại tôn sùng này khiến cho Tô Tốn có cảm giác lâng lâng, y nhẹ nhàng ho khan tiến lên cười nói:

- Vô Tấn lần này ta phụng mệnh của hoàng thượng đi sứ Sở châu, chủ yếu là đốc thúc thuế ngân cùng với lương thực, ngươi xem chuyện này, tranh thủ cho ta một chút, để lại một nửa thuế ngân cho quân đội rồi vận chuyển lên trên, được không?

Tô Hàn Trinh ở bên cạnh thầm kêu khổ, phụ thân đúng là con mọt sách, loại sự tình này làm sao có thể nói thẳng ra, một chút căn cứ không có Vô Tấn làm sao có thể đáp ứng.

Phụ thân nếu có số liệu tỷ mỷ có bao nhiêu thuế ngân, có bao nhiêu lương thực quân đội Sở châu cần bao nhiêu sau đó còn lại bao nhiêu như vậy Vô Tấn mới có chút nhượng bộ, phụ thân cho rằng Vô Tấn nể mặt mũi mình đề bạt Thích Phái thì nhất định sẽ đáp ứng vận chuyển thuế ngân quá ngây thơ rồi.

Tô Hàn Trinh không thể làm gì, phụ thân lời đã ra tới miệng, quả nhiên Vô Tấn lộ vẻ khó xử nói:

- Tổ phụ có lẽ không biết, ta không chỉ có gánh nặng ba mươi vạn quân đội Sở châu mà còn có gánh ngặng hai mươi vạn quân Tây Lương, áp lực quá lớn, năm mươi vạn quân vẻn vẹn nguyên đất Sở Châu còn khó nuôi sống, mà hoàng thượng chiếm Kinh Châu còn muốn lên bắc chiếm Tấn Châu, có được quận huyện gấp ba Sở Châu nói thật con còn định nhờ tổ phụ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu để hoàng thượng cho con chút tiền bạc.

Hoàng Phủ Vô Tấn có ý rất rõ ràng, một lượng bạc cũng không cho, hơn nữa còn muốn Hoàng Phủ Hằng cấp bạc cho hắn, điều này khiến cho Tô Tốn nghe xong phải trợn mắt há hốc mồm, sau nửa ngày mới nói:

- Vô Tấn một mình ngươi tư dưỡng năm mươi vạn quân ở Sở Châu, có phải nhiều lắm không?

Nghe đến câu này Tô Hàn Trinh không nhịn được hắn nói với phụ thân:

- Phụ thân có chỗ không biết, Tề vương đối với tình hình ở Sở châu luôn nhìn chằm chằm, Sở châu là đất trọng địa, nhân khẩu và tiền bạc rất nhiều, chỉ cần quân đội Sở Châu ít hơn hai mươi vạn Tề vương nhất định cho quân đánh tới, lúc đó sinh linh đồ thán, cho nên Sở châu bảo trì ba mươi vạn quân đội là đúng.

- Không không ý ta nói là Vô Tấn tại sao phải có quân đội?

Câu nói này quá cứng rắn, quá rõ ràng Tô Hàn Trinh đành phải thay phụ thân giải thích:

- Vô Tấn ý của tổ phụ là tiền bạc cứ nộp cho triều đình sau đó quân đội Sở châu và quân đội Tây Lương sẽ do triều đình thống nhất phân phối, đây chủ yếu là để tài quyền của triều đình thống nhất, nếu như ngươi trự tiếp dùng thì không đúng, đối với thanh danh của ngươi bất lợi, ngươi nói đi.

Tô Hàn Trinh dù sao cũng là tâm phúc của Hoàng Phủ Hằng hắn cũng không muốn làm tổn thương lợi ích của Vô Tấn, cũng không hi vọng Vô Tấn cùng với Hoàng Phủ Hằng đối địch với nhau, như vậy hắn rất khó làm người, cho nên hắn hi vọng Hoàng Phủ Vô Tấn có thể biểu hiện đủ vẻ.

Tô Tốn gật đầu:

- Ta chính là có ý này, Vô Tấn ngươi nếu như được hoàng thượng bổ nhiệm làm Sở Châu đại đô đốc thì nên phục tùng hoàng thượng, không nên độc lập thái quá, như vậy sẽ cho người ta cảm giác ngươi có dã tâm đoạt đích thanh danh bất lợi.

Vô Tấn thầm suy nghĩ: Xem ra thân phận Lương Vương của ta lại là một chướng ngại, phải tìm cơ hội công khai chân tướng.

Vô Tấn cũng rất coi trọng Tô Tốn tuy hắn cổ hủ nhưng ở trong đám văn nhân hưởng địa vị cao thượng, nếu như hắn chịu ra mặt ủng hộ mình thì cũng rất dễ dàng được đám sĩ phu ủng hộ lần này Vô Tấn tới Đông Hải quận chính là muốn ngả bài vơi Tô Hàn Trinh mong được sự ủng hộ của y, dù sao Tô gia cũng cân nhắc tới lợi ích của Tô Hạm cho dù biết thân phận của mình bọn họ cũng sẽ giữ bí mật.

Nghĩ tới đây Vô Tấn đứng dậy đóng cửa, ở trong phòng Tô thị phụ tử nhìn nhau không rõ hắn có ý gì.

Vô Tấn khẽ mỉm cười:

- Con trước hết muốn hỏi tổ phụ bốn mươi năm trước vào Tấn An chi biến, tổ phụ nhập sĩ đúng không?

Tô Tốn nhíu mày suy nghĩ một chút:

- Một năm trước chính là lúc ta thi trúng trạng nguyên.

Y nhướn mày:

- Vô Tấn ngươi nói chuyện này làm gì?

Vô Tấn khoát tay chặn lại:

- Chuyện này trọng đại tổ phụ nghe con nói hết, vậy tổ phụ nhất định đã bái kiến Tấn An hoàng đế đúng không

- Ta đã thấy y, là một đế vương rất nhân từ, ta nhớ lúc thi đình hoàng đế hỏi ta, dân và quân ai quan trọng hơn? Aizzz đáng tiếc cuối cùng chết trong tay thân đệ.

Tô Tốn thở dài, y đối với Vĩnh Yên hoàng đế rất không thích, thí huynh đoạt vị, bội nghĩa nhân luân, kết quả con cháu cũng noi theo, tranh đoạt ngôi vị, cuối cùng Đại Ninh phân liệt hình thành thế cục lưỡng đế như ngày hôm nay, coi như là báo ứng.

- Vô Tấn ngươi hỏi tới Tấn An chi biến làm gì?

Vô Tấn thở dài khẽ thấp giọng với bọn họ:

- Con cũng không giấu diếm tổ phụ và nhị thúc nữa, con thật ra là cháu ruột của Tấn An hoàng đế.

Tô gia phụ tử đồng thời ngây dại cả buổi bọn họ chấn kinh rồi, Vô Tấn từ trong túi da lấy ra quốc tỷ của Tấn An hoàng đế, đặt lên trên bàn nhỏ giao cho bọn họ:

- Mọi người nhìn cái này sẽ hiểu.

Tô Tốn run rẩy từ từ cầm quốc tỷ lên, sau nửa ngày y mới thở dài một hơi:

- Ta biết năm đó quyển sách mà Quách thượng thư chép lại là thực, Thiên Phượng thái tử không chết, Vô Tấn Thiên Phượng thái tử là phụ thân của ngươi sao?

- Đúng thế, ông ấy là cha của con, cho nên con chỉ có hai đường, một là trở về vị trí cũ hai là bị diệt tộc, kể cả Cửu Thiên và con của nàng cũng vậy, nếu như là con trai thì sẽ là đích chắt trai của Tấn An hoàng đế, nếu như con trở về vị trí cũ nó chính là thái tử thống trị Đại Ninh vương triều tương lai trở thành đế vương Đại Ninh vương triều, là trọng ngoại tôn của tổ phụ.

*****

Tô Tốn cười khổ một tiếng:

- Nếu như ta sớm biết như vậy sẽ không đem Hạm nhi gả cho ngươi, là ta để cho nó ngồi xuống miệng núi lửa rồi.

- Tổ phụ cho rằng con không nên trở về vị trí cũ, khôi phục xã tắc của Tấn An hoàng đế một lần nữa sao?

- Ta không biết nữa, Vô Tấn tin tức quá đột ngột ngươi để ta suy nghĩ một lúc, để ta suy nghĩ một lúc.

Tô Tốn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y đứng lên nói:

- Ta về trước nghỉ ngơi.

Hắn lầm bầm nói một câu rồi từ từ đứng dậy lúc này Tô Hàn Trinh khẽ vỗ vai của Vô Tấn, thành khẩn mà nói:

- Vô Tấn ta ủng hộ ngươi, cha ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.

Hoàng Phủ Vô Tấn lên xe ngựa từ từ tới Bát Tiên kiều trước, lúc này trời đã gần tới hoàng hôn, mặt trời phía trên cao chiếu vào Bát Tiên kiều, lộ ra một màu vàng kim óng ánh mỹ lệ, mang theo một phần thịnh vượng may mắn.

Ở đầu bắc của Bát Tiên kiều, quán rượu Tấn Phúc Ký sinh ý vô cùng náo nhiệt, ở bên trong tràn ngập khách ăn cơm thỉnh thoảng lại truyền tới thanh âm chào hỏi khánh khứa của La tú tài, lúc này hắn đã là nhị chưởng quỹ của tòa tửu lâu này thanh âm vẫn như lúc trước, biết ăn biết nói khiến cho khách nhân tình nguyện trở thành khách quen thuộc nơi này.

Vô Tấn cũng cười cười hắn không trực tiếp tiến vào tửu lâu mà đi một vòng quanh Bát Tiên kiều, ở phía đối diện Bát Tiên kiều là một nhà sách dẫn chú mục của mọi người, ở phía trên là một tấm biển có ghi ba chữ triện: Lậu Thất trai.

Đây là cửa hàng sách của cữu cữu Tô Hạm, Nghiêm Ngọc Thư, đồng thời ở bên cạnh đó cũng có một cửa hàng, điêu khắc đàn tỳ bà chính là cửa hàng nhạc khí của cữu cữu Kinh Nương, Trần Cẩm Đoạn.

Lúc này hồ dân ngõ hẻm đã không còn quạnh quẽ nữa thần tài miếu được sửa chữa rất tốt, ngõ hẻm hồ dân trở thành đường tắt để dân chúng đi tới Bát Tiên kiều, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Vô Tấn dạo chơi trước tiệm sách chỉ thấy ở bên trong cũng không lạnh tanh như là thư viện phố cũng có mười người đang đọc sách hay mua sách, Nghiêm Ngọc Thư không thấy đâu chỉ có một tiểu nhị tiến tới, thấy Vô Tấn thì liền cười nói:

- Khánh nhân muốn mua sách gì?

- Ta tùy tiện xem xét.

- Khách nhân xin tùy ý.

Tiểu nhị không quan tâm hắn, Vô Tấn đi trong tiệm sách một vòng không khỏi khẽ nhíu mày, chỗ này cùng với chỗ lúc trước đều giống nhau sách tài chính kinh tế một quyển cũng không có, diễn nghĩa thông tục cũng không có, ngay cả bản Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung trước kia hắn và Cửu Thiên viết cũng không thấy bóng dáng đâu cả khó trách ở đây thủy chung không có sinh ý, xem ra không phải vấn đề phố khẩu mà là do quan niệm của Nghiêm Ngọc Thư.

- Tiểu nhị Nghiêm thúc ở đâu?

Vô Tấn quay đầu lại hỏi.

- Khách nhân biết Nghiêm đông chủ?

Tiểu nhị vội vàng cười:

- Nghiêm đông chủ đi Dư Hàng quận đọc sách rồi ít bữa nữa sẽ về.

Vô Tấn biết rõ, đọc sách thường sẽ có tổ chức như xã đoàn người tham dự tới cả nghìn, các nơi đều có, trên cơ bản là văn hóa sản nghiệp liên minh của Đại Ninh vương triều.

- Ở đây dường như sinh ý không được tốt lắm.

Tiểu nhị thở dài nói:

- Đúng là không tốt òn không bằng tiệm sách bên thư viện phố dù sao nơi này cũng là thương nhân, Nghiêm đông chủ chuẩn bị xây một quán tra phở đây gọi là Tấn Phúc Ký trà quán, do Hoàng Phủ đông chủ đầu tư về sau sẽ có tiên sinh chuyên môn đến giảng sách, Nghiêm đông chủ nói, tiên sinh tới đây giảng những câu chuyện trung hiếu nhân nghĩa nói không chừng những thương nhân kia sẽ tới đây nghe.

Vô Tấn gật đầu đọc sách không bằng nghe sách chuyện này đúng là không tệ, hắn đi một vòng mua một quyển Sở Châu Phong Tục Lược Khảo rồi rời đi.

Hắn cũng không vội vàng về tiền trang mà dứt khoát đi dạo quanh ngõ hẻm hồ dân một phen lúc đi ngang cửa hàng nhạc khí Vô Tấn dừng bước nhìn qua, chỉ thấy Cẩm Đoạn nhạc khí sinh ý rất tốt, không chỉ bán nhạc khí mà còn nhận sửa chữa, dạy đàn sinh ý rất rộng nhưng hắn không thấy bóng dáng của Trần Cẩm Đoạn đâu đoán chừng đang bận rộn phía sau, mà cữu mẫu và biểu muội của Kinh Nương cũng đã đi tới Giang Ninh thăm nàng rồi.

Vô Tấn cũng không đi vào kỳ thật tất cả mọi người đều tốt là an ủi lớn nhất với hắn, không gặp cũng không quan hệ gì.

Bỗng nhiên Vô Tấn phát hiện ra Phượng Vũ và Tô Y hai người đang cầm những đồng tiền vào trong đỉnh cầu phúc. Ở xung quanh một đám tiểu nương cũng hứng thú với trò chơi này.

Vô Tấn thấy bọn họ không phát hiện ra mình thì nổi lên sự tinh nghịch từ từ bước tới bỗng nhiên vỗ vai của Phượng Vũ hai cái rồi cười nói:

- Có cầu được tài nguyện gì không?

Phượng Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng sau khi phát hiện ra là Vô Tấn thì hờn dỗi giơ tay đánh một cái:

- Huynh cái đồ bại hoại này muốn hù chết muội sao?

- Vô Tấn ca ca.

Tô Y như con chim sẻ nhảy qua mặt mũi tràn ngập vẻ vui mừng:

- Tề nhị tỷ tỷ ném tiền với muội, cả ba lần muội đều thắng.

- Ha ha các ngươi còn không mau trở về, tổ phụ sẽ tức giận.

Tô Y mất hứng nói:

- Muội mỗi lần nhìn thấy huynh huynh đều trốn đi.

- Về sau còn nhiều cơ hội, tỷ tỷ đang ở Giang Ninh chờ muội đó, có muốn đi không?

- Đương nhiên là muốn.

Tô Y cười cười rồi tách ra, đúng lúc này Tề Phượng Vũ cũng không nhịn được mà lắc đầu tiểu nương này ngây thơ rực rỡ, mình lớn như vậy rồi mà chưa từng được như vây, chưa bao giờ được ngây thơ khoát hoạt như thế.

Nàng tiến tới giữ chặt tay Tô Y rồi cười nói:

- Mau trở về thôi, nếu không tổ phụ muội sẽ tức giận cũng không cho muội ở Giang Ninh phủ nữa.

Tô Y nghĩ tới việc này liền gật đầu đồng ý.

- Được rồi bây giờ ta trở về Tề nhị tỷ tỷ phải đồng ý lúc trở về dẫn muội cùng đi phải cho muội ngồi trên thuyền lớn của mọi người.

- Yên tâm đi ta nhất định sẽ làm.

Tô Y bất đắc dĩ áo biệt với Vô Tấn lên xe ngựa rồi quay về nhà.

Đưa mắt nhìn theo Tô Y, Phượng Vũ kéo tay nhõng nhẽo cười với Vô Tấn:

- Huynh đã đáp ứng ta mời ta ăn cơm rồi đó.

Vô Tấn giơ một ngón tay chỉ về phía xa xa:

- Ta muốn mời nàng tới tiệm mì kia ăn, nàng muốn không?

Phượng Vũ sáng ngời hai mắt:

- Muội muốn đi.

Vô Tấn quay đầu phân phó cho đám thân binh, một gã quản sự tiền trang chạy tới, nhìn thấy Vô Tấn y vội vàng nói:

- Cô gia tiền trang có hai mươi mấy khách nhân là tới tìm cô gia, nghe nói từ hải ngoại tới bọn họ họ Trần trong đó có một lão gia tử cụt chân.

Vô Tấn ngây ngẩn cả người dĩ nhiên là Trần Chí Đạc tới tìm hắn rồi hắn quay đầu nói với Tề Phượng Vũ:

- Là Phượng Hoàng hội đến tìm ta, cũng là ông ngoại của ta, nàng cùng ta tới gặp họ.

Hồi (1-411)


<