← Hồi 378 | Hồi 380 → |
Cuối cùng trách nhiệm do hắn gánh chịu, mà Lý Di đại bại ở Huỳnh Dương làm cho toàn bộ trận tuyến tan tác lại không có miễn chức, còn y nguyên đảm nhiệm thủ thành chủ tướng, cho dù cuối cùng bỏ mình, cũng có thể ghi tên sử sách, mà Dương Thịnh hắn lại để tiếng xấu muôn đời. Dương Thịnh đã già, đối với thăng quan phát tài hứng thú không lớn rồi, ở vào tuổi của hắn, là rất để ý thanh danh cùng đánh giá của đời sau. Trong lòng của hắn vì thế mà tràn đầy cừu hận đối với Trương Tấn Tiết. Hắn biết Trương Tấn Tiết ở trước mặt Hoàng thượng chửi bới mình, làm cho mình gánh chịu tất cả trách nhiệm, để Lý Di thoát khỏi liên quan.
Mà hôm trước lại phát sinh một đại sự, muội phu của hắn, trước là Hộ bộ Thị Lang Hàn Thái bị tịch thu gia sản. Hàn Thái cố nhiên là bởi vì có tang vật mà bị miễn chức, nhưng sự tình đã cách ba năm, tội lỗi quá khứ của hắn đã trừ, nhưng khuya ngày hôm trước, cái thứ nhất bị xét đúng là quý phủ của hắn, Hàn Thái vừa tức vừa hận, té xỉu tại chỗ.
Cho dù Dương Thịnh có thể ẩn nhẫn đối với việc Hàn Thái bị kê biên tài sản, hắn lại không thể dễ dàng tha thứ chuyện phủ Hàn Thái nằm trong đầu danh sách, cái này rõ ràng là nhằm vào Dương Thịnh hắn.
Dương Thịnh đem tất cả cừu hận để trong lòng, hắn đang chờ cơ hội, hiện tại Trương Tấn Tiết thân thuộc với vua, còn không thể động hắn.
Dương Thịnh đi vào trà lâu, Lô Ký trà lâu là trà lâu tốt nhất ở Lạc kinh, có lá trà tốt nhất, điểm tâm cũng làm rất ngon, tất nhiên giá cả rất cao, bình thường người có thân phận mới có thể tới nơi này uống trà.
Tiểu nhị thấy hắn, vội vàng nhiệt tình mời đón:
- Là Dương tướng quốc, nghe nói lão nhân gia ngã bệnh, không biết thân thể đã khỏe chưa?
Không biết tại sao, tiểu nhị ân cần thăm hỏi lại làm Dương Thịnh nghe rất ngượng nghịu tai, hắn hừ một tiếng, không vui nói:
- Vị trí của ta còn không?
Tiểu nhị có chút khó xử, hướng chưởng quầy nhìn thoáng qua, chưởng quầy lập tức an bài người chạy đi lên lầu. Dương Thịnh càng thêm tức giận, bởi vì mình bị miễn chức, ngay cả chỗ ngồi của hắn mấy năm qua cũng bị người chiếm, trong lòng của hắn tức giận vạn phần, đem tiểu nhị đẩy ra, đi nhanh lên lầu, đi đến đầu bậc thang lầu hai, chỉ thấy vị trí gần cửa sổ của hắn, một gã tiểu nhị đang khuyên bảo khách uống trà ly khai, mà tên trà khách kia cũng rất ngạo mạn, chỉ đáp một lời, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, căn bản không thèm nhìn.
Mấy lão trà khách bên cạnh đang nghị luận:
- Đó là Mã Hồng Vận, hắn là đông chủ của tiệm châu báu, nghe nói đã hiến một vạn lượng bạc làm quân phí, được Trương Tương Quốc phong Thượng Trụ quốc, cái tên này, bắt đầu tiểu nhân đắc chí rồi.
- Ngươi có lầm hay không, Trương Tương Quốc có thể phong hắn làm Thượng Trụ quốc sao?
Ngươi xác định không phải Hoàng Thượng?
- Là Trương Tương Quốc phong đấy, năm ngàn lượng bạc phong Đặc Tiến, tám ngàn lượng bạc phong Trụ quốc, một vạn lượng phong Thượng Trụ quốc, Hoàng Thượng không phải uỷ quyền cho Trương Tương Quốc rồi sao?
- Các ngươi có nghe nói không, sự tình Trương Tương Quốc tư tham quốc khố, hiện ở bên ngoài đồn thổi rất nhiều.
- Aii! Chiến tranh mà! Tổng là có người sẽ phát tài, nếu không nhi tử của người ta ở Sở Châu cùng Kinh Châu, hắn ở chỗ này làm cái gì? Không có lợi, hắn sẽ lưu lại sao?
Vốn Dương Thịnh vì chuyện vị trí mà vạn phần căm tức, nhưng nghe thấy những nghị luận này của mấy trà khách, con mắt Dương Thịnh lập tức sáng ngời. Trương Tấn Tiết cũng dám tư phong huân quan, còn tham ô quốc khố, hắn cũng bất chấp uống trà rồi, quay người ra khỏi quán trà hồi phủ.
Trở lại trong phủ, hắn vừa vào cửa lập tức phân phó quản gia:
- Bảo tất cả hạ nhân, lên phố nghe ngóng tin đồn trong kinh thành, thu thập tất cả thuyết pháp về Trương Tấn Tiết cho ta, tất cả mọi người lập tức đi!
Ánh mặt trời ôn hòa của mùa thu chiếu vào hoàng cung, tin tức quân Ung Châu cùng quân Tề trước sau rút quân cũng đồng dạng truyền đến tai Hoàng Phủ Hằng, Hoàng đế tự giam mình ở trong thâm cung gần nửa tháng nay, cũng rốt cục giống như con gấu từ trong ngủ đông thức tỉnh, từ trong thâm cung đi ra.
Hắn không có đi lên thành thăm hỏi tướng sĩ anh dũng thủ thành, mà là đi vào Hoàng thành, thị sát tình huống trái tàng, trái tàng là quốc khố của Đại Ninh vương triều, tất cả kim ngân châu báu cùng những thứ quý hiếm đều được cất vào đó. Sau khi Hoàng Phủ Hằng bị hơn mười gia tộc quyền quý hướng hắn khóc lóc kể lể tao ngộ bị tịch thu gia sản, hắn mới quyết định đi dò xét tình huống kho ngân.
"Ầm ầm!"
- Trong tiếng mở lớn, cửa sắt của kho ngân chậm rãi đẩy ra, quan viên kho ngân cũng lờ đi việc giải thích tình huống bên trong. Hoàng Phủ Hằng đi vào quốc khố cự đại này, hắn đầu tiên chứng kiến chính là một nhà kho có rất nhiều giá gỗ cực lớn, trong trí nhớ của hắn, trên những giá gỗ này chất đầy tơ lụa, nhưng bây giờ, hắn chỉ nhìn thấy giá gỗ trống rỗng, một thớt tơ lụa cũng không có.
- Hàng trên giá gỗ đâu?
Hoàng Phủ Hằng nhíu mày, quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào Tổng quản thủ khố:
- Là bị các ngươi tư tham sao?
Tổng quản thủ khố sợ tới mức quỳ xuống, không ngớt lời nói:
- Bệ hạ, cho chúng thần lá gan lớn như trời, cũng không dám tham đồ vật trong quốc khố, là Trương Tướng Quốc cầm lấy đi bán, một bộ phận tiền là trả quân lương, một bộ phận dùng để khen thưởng binh sĩ.
Hoàng Phủ Hằng cũng đoán là có chuyện như vậy, hắn không có lên tiếng, chắp tay sau lưng tiếp tục hướng ngân kho đi đến. Khi hắn đi đến kho ngân cực lớn lúc trước, lửa giận trong mắt hắn rốt cục bị đốt lên, kho ngân có thể dung nạp mười triệu lượng bạc đã trống trơn, ngay cả hòm gỗ đựng bạc cũng không có, kho ngân to như vậy mà chỉ còn vài mảnh gỗ vụn.
- Ngươi nói cho trẫm, trong quốc khố còn lại cái gì?
Hoàng Phủ Hằng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng Tổng quản thủ khố, gằn tiếng mà hỏi.
Tổng quản thủ khố sợ tới mức toàn thân phát run, hắn cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn:
- Trừ chút ít khí cụ bằng đồng, thì không còn thứ gì, đều bị Trương Tương Quốc dùng kim bài của bệ hạ lấy đi, để trả quân phí.
- Quân phí, lại là quân phí!
Hoàng Phủ Hằng rốt cục thất thố mà nhảy dựng lên:
- Kê biên tài sản quyền quý tôn thất trả quân phí, đem tiền tài trong quốc khố của trẫm chuyển không cũng là trả quân phí, rốt cuộc trả bao nhiêu quân phí? Trong nửa tháng, hao tổn mất sáu trăm vạn lượng bạc, đến cùng có bao nhiêu quân đội, năm mươi vạn, hay là một trăm vạn?
Hắn giận không kiềm được, thét ra lệnh nói:
- Người đâu, đi truyền Trương Tấn Tiết tới gặp trẫm!
*****
Không bao lâu, Trương Tấn Tiết vội vàng từ đông thành chạy đến, Ung châu cùng Tề châu rút quân, đại lượng dân chúng muốn ra khỏi thành, hắn đang suất lĩnh quân đội chuyển gỗ đá phòng thủ cửa thành, loay hoay đầu đầy mồ hôi, nhưng trong lòng của hắn cao hứng dị thường, có một cảm giác thành tựu lớn lao.
Nghe nói Hoàng Thượng ở trong thủ khố triệu kiến hắn, hắn liền biết vì cái gì rồi, bất quá hắn cũng không lo lắng, hắn có thể nói rõ, hắn không e ngại những lời đồn đãi kia, hắn không có tư tham một lượng bạc, trái lại hắn còn xuất ra mấy ngàn lượng bạc mua gạo nấu cháo, cho những đứa trẻ lang thang không nhà để về kia sống qua ngày.
Hoàng Phủ Hằng an vị ở cửa lớn thủ khố, lưng tựa vào ghế dựa, hơn trăm tên thị vệ hộ vệ chung quanh, hắn hiện tại không giống Hoàng đế, trái lại giống như một huyện lệnh đang chuẩn bị thẩm tra một đại án.
Trương Tấn Tiết tiến lên khom người thi lễ:
- Thần Trương Tấn Tiết, tham kiến bệ hạ!
- Trương Tướng Quốc khổ cực, ban ghế ngồi!
Hoàng Phủ Hằng cũng không có làm vẻ mặt tức giận, mà thản nhiên nói:
- Kim bài của Trẫm còn sử dụng nữa không?
- Quân địch đã lui, không cần dùng nữa.
Trương Tấn Tiết đem kim bài trình lên, một gã thị vệ chuyển cho Hoàng Phủ Hằng, Hoàng Phủ Hằng nhìn nhìn kim bài của mình, cười nói:
- Ngươi xác định Ung Tề hai quân sẽ không trở lại?
- Thần cho rằng sẽ không trở lại, thần nhận được tin tức, Tây Lương quân quy mô tiến công Quan Trung, quân Ung Châu bị ép rút quân, quân Tề phía sau cũng bắt đầu rút quân, chỉ dựa vào bọn họ, khó có thể ở trong thời gian ngắn phá được Lạc kinh, thần nghe nói Sở Châu đã công chiếm Tề châu, tiên phong đã đến Đông quận, Hoàng Phủ Chung hẳn là đi về hướng Đông ứng phó Sở Quân rồi.
- Bảo vệ được Lạc kinh, tướng quốc công cao cái thế ah!
Trương Tấn Tiết là lão thành tinh, hắn biết rõ công cao cái thế còn có một từ đồng nghĩa, gọi là " công cao chấn chủ", đây là điều kiêng kị nhất, hắn vội vàng giải thích nói:
- Thần chỉ là một quan văn, đâu có thể chỉ huy quân đội, đây đều là các tướng sĩ phục vụ quên mình, là hồng phúc của bệ hạ, thần không có công lao gì.
- Tướng quốc quá khiêm tốn.
Hoàng Phủ Hằng trầm ngâm thoáng một chút lại hỏi:
- Trẫm dù sao cũng là quân chủ, đối với chi tiêu của quốc khố muốn hiểu rõ, Trương Tướng Quốc bỏ chút thời gian viết cho trẫm một tấu chương! Trẫm ngày mai muốn nhìn một chút.
Trương Tấn Tiết ngầm thở dài, quân địch rút lui, đầu tiên nghĩ đến không phải là an ủi tướng sĩ, khôi phục triều cương, mà quan tâm mình dùng của hắn bao nhiêu tiền, quân chủ như vậy, thật sự là khó hầu hạ!
Trong phủ của Dương Thịnh, quản gia đang hướng Dương Thịnh báo cáo tin tức dò xét:
- Lão gia, trên đường xác thực có rất nhiều thuyết pháp về Trương Tấn Tiết, nói hắn tư tham quốc khố, bán đứng chức quan, trung gian kiếm tiền lời bỏ túi riêng, còn nói hắn trên thực tế đã đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng không phải vì Hoàng Thượng thủ Lạc kinh, mà đang vi Hoàng Phủ Vô Tấn thủ Lạc kinh, còn có nói hắn xét nhà, thực tế là mượn cơ hội đả kích quyền quý phản đối Hoàng Phủ Vô Tấn...
Dương Thịnh híp mắt nghe quản gia báo cáo, trong lòng của hắn rất hiểu, tin tức nào đối với hắn hữu dụng, hắn rõ ràng hơn ai hết.
- Lão quản gia, ta nghe nói, ngươi cùng quản gia của Huỳnh Dương Quận vương phủ quan hệ rất tốt, đúng không!
- Đúng, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giao tình rất tốt.
- Vậy tốt, xế chiều hôm nay ngươi đi tìm bằng hữu cũ tâm sự, đem những tin tức này nói cho hắn biết.
- Vâng! Ta hiểu được.
Quản gia thi lễ đi ra, Dương Thịnh vuốt râu âm hiểm nở nụ cười, lão quận Vương Hoàng Phủ Giới cũng bị xét nhà, những tin tức này hắn cảm thấy rất hứng thú.
Huỳnh Dương Quận Vương Hoàng Phủ Giới năm nay ngoài sáu mươi tuổi, là một trong những Hoàng tộc không nhiều lắm ở lại Lạc kinh, thời Vĩnh Yên hoàng đế, hắn đã từng phong quang nhất thời, từng giữ chức Thái Thường Tự Khanh, nhưng ở thời Hoàng Phủ Huyền Đức thì không được trọng dụng, không có nhập sĩ, hắn trời sinh tính tham tài, thích chiếm đất đai. Vài chục năm nay, đất đai hắn chiếm hơn ba nghìn khoảnh, là thổ hào nổi danh Lạc kinh.
Khuya ngày hôm trước xét nhà, hắn tổn thất thảm nhất, không chỉ có bốn kho lương thực gần năm mươi vạn thạch bị sung quân, còn từ trong hầm ngầm bị tịch thu hai mươi vạn lượng bạc, khiến cho hắn phẫn hận dị thường.
Đêm qua, sau khi quản gia của hắn nói cho hắn biết đồn đãi ở bên ngoài, sáng sớm hắn liền tới tìm Hoàng Phủ Hằng cáo trạng.
- Bệ hạ, bên ngoài đã nói rất xôn xao, lão thần cảm thấy rất có đạo lý, hai đứa con trai của Trương Tấn Tiết đều ở phía nam, thứ tử Trương Dung là thủ hạ của Hoàng Phủ Vô Tấn, nghe nói vợ hắn đã ở Giang Ninh phủ, hắn lại một mình ở kinh thành, mọi người nói hắn kỳ thật đã đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn, chỉ là phụng mệnh Hoàng Phủ Vô Tấn bảo vệ kinh thành mà thôi, lại lợi dụng kim bài của bệ hạ, mua quan bán quan, tư tham quốc khố, bệ hạ đừng tưởng là hắn trung tâm, hắn làm hết thảy đều vì Hoàng Phủ Vô Tấn.
Mặt Hoàng Phủ Hằng âm trầm, hắn đã nhìn tấu chương báo cáo quân phí của Trương Tấn Tiết ghi cho hắn, chi tiêu bên trong làm cho hắn cảm thấy dị thường khiếp sợ. Một sĩ binh, một ngày năm lượng bạc, chết trận trợ cấp một trăm lượng bạc. những chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, khó trách quốc khố của mình bị hao phí hầu như không còn, khó trách hắn còn muốn xét nhà, ngay cả Hoàng tộc cũng không buông tha, là ai cho hắn làm như vậy?
Hoàng Phủ Hằng cũng không định truy cứu Trương Tấn Tiết tội hao phí quốc khố, cho dù trong lòng của hắn căm tức cực kỳ, nhưng dù sao cũng là hắn đưa kim bài, hơn nữa Trương Tấn Tiết cũng thay hắn giữ vững Lạc kinh. Nhưng bên ngoài đồn đãi lại khiến cho hắn cảnh giác, hắn cũng cho rằng có đạo lý. Trương Tấn Tiết sở dĩ không ly khai, rất có thể là hắn đã đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn, chủ động thủ thành, là vì muốn đem đại quân của Hoàng Phủ Chung kéo lại Lạc kinh, không cách nào phản hồi Tề Châu. Cho nên Hoàng Phủ Vô Tấn mới có thể ở Tề Châu thong dong đắc thủ, đem những chi tiết này liên hệ cùng một chỗ, Trương Tấn Tiết vô cùng khả nghi.
Hoàng Phủ Hằng lại nghĩ tới, Trương Tấn Tiết cũng không phải là tâm phúc của mình, thời điểm tất cả quan viên, thậm chí kể cả tâm phúc của mình đều đào tẩu, nhưng hắn lại ở lại, xác thực vô cùng khác thường.
Tâm nghi kỵ của Hoàng Phủ Hằng rất nặng, một khi hắn nhận định sự tình gì, ai cũng khuyên hắn không được. Lúc còn làm Thái tử, tâm nghi kỵ của Hoàng Phủ Hằng còn có chút thu liễm, nhưng sau khi hắn đăng cơ, lòng nghi kỵ của hắn càng ngày càng nặng, cảm thấy tất cả mọi người đều không thể tin được. Lúc này, Hoàng Phủ Hằng đã không muốn nghe tiếp, hắn an ủi Hoàng Phủ Giới vài câu, cho hắn lui xuống.
← Hồi 378 | Hồi 380 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác