← Hồi 406 | Hồi 408 → |
Đội kỵ binh đi qua một cái cầu nhỏ, ở bên cạnh cầu nhỏ có một trạm dịch, cũng có phòng trọ, đảm bảo thông suốt, đám quan sai nghe nói có quân đội tới liền chuẩn bị đồ nhắm và rượu nghênh đón.
Ở phía xa xa chủ tướng Trần Kiện đã tới, Dịch Thừa liền tới nghênh đón:
- Tướng quân đây là trạm dịch đã chuẩn bị rượu và thức ăn, mời tướng quân.
Hai gã tùy tùng xách rổ qua, trong đó là năm mươi cái bánh bao trắng và thịt bò nướng, còn có hai bầu rượu.
Trần Kiện ôm quyền thi lễ hạ lệnh cho thân binh nhận lấy rồi hỏi Dịch Thừa;
- Hai ngày hôm nay có gì dị thường không?
- Có một chút xế chiều hôm nay có hai mươi người đào ngũ, cướp đi một số bạc ở trạm dịch nghe nói là bọn họ trốn về Phùng Dực quận, nghe nói là Sở quân đã theo Phùng Dực quận tiến về Quan Trung.
Trần Kiện gật đầu quả nhiên đúng như mình đoán, Sở quân đã tiến vào Quan Trung Thân Tể không chịu nói nhưng hắn có thể giấu được mình sao?
Hắn lại hỏi:
- Vậy bên Phong kho có động tĩnh gì không?
- Nghe nói Phong kho phòng ngự sâm nghiêm, những đào binh kia muốn trộm lương thực, còn bị bắn chết mấy người.
- Đa tạ rồi.
Trần Kiện buông lỏng tâm tình hắn hét lớn:
- Toàn quân tăng tốc độ tiến tới Phong kho rồi nghỉ ngơi.
Hai vạn kỵ binh hăng hái tiến về phía Phong kho, Dịch Thừa nhìn bọn họ đi ra, trong mắt hiện ra một vẻ vui mừng lạnh lùng.
Qua dịch trạm không bao lâu đã thấy núi đồi trầm thấp chỗ cao nhất cũng vài chục trượng, những núi đồi này chiếm diện tích rất rộng, kéo dài tới hơn mười dặm.
Núi đồi bao phủ rừng rậm, lá cây tàn lụi khắp nơi đều lộ ra vẻ đìu hiu, gió lạnh xuyên quan rừng phát ra từng thanh âm kinh hãi tuy nhiên hai vạn thiết kỵ không có tâm tư bọn họ tăng thêm tốc độ.
Mà lúc này nguy hiểm lặng lẽ tới, một chi ba vạn kỵ binh đã từ bốn phương tám hướng đi tới gần quân Ung châu, bọn họ phục ở trong rừng rậm, chờ tín hiệu chém giết.
Trên mười chiếc thuyền gỗ xuất hiện những họng pháo tối om, nhắm về phía kỵ binh bên ngoài tám mươi bước loại pháo này cũng không phải là đạn pháo đơn viên mà là xạ kích liên hoàn, một khẩu pháo có thể bắn ra mấy trăm viên đạn sắt cùng một lúc, là vũ khí sắc bén nhất đối phó với kỵ binh.
Đội vận ngân của Sở quân dùng loại pháo này trên thảo nguyên khiến cho người Mông Ngột bị đả kích tràm trọng hôm nay là lần nội chiến đầu tiên pháo khong nhiều lắm cũng chỉ có mười hai khẩu, Sở quân hiển nhiên cũng không muốn dùng pháo này để giết tổn thương người quá nhiều chỉ để đối phương kinh hãi.
Hai van thiết kỵ Ung quân đã có phân nửa tiến vào đường núi rừng rồi còn có mấy nghìn người dưới ánh trăng cuối cùng cũng gia tăng tốc độ, đúng lúc này giáo úy trên thuyền hạ lệnh xạ kích.
Hơn mười ánh lửa trong bóng đêm thắp sáng phát ra kíp nổi, tiếng pháo rung trời, mười luồng khói trắng bay lên trên không trung, mấy nghìn viên thiết hoàn bắn ra, như gió bão đánh về phía Ung kinh kỵ binh.
Kỳ thật ánh lửa trùng thiên kỵ binh đã xuất hiện dị thường nhưng chưa đợi bọn họ có phản ứng, dày đặc thiết hoàn đã bắn tới, trong một thoáng mấy trăm kỵ binh người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời xanh.
Âm thanh pháo kích truyền tới trước đội ngũ khiến cho bọn họ rối loạn, mỗi người đều dừng bước lại sợ hãi nhìn về phía sau, Trần Kiện cũng ghìm chặt chiến mã, trong lòng hắn bỗng nhiên ý thức được, mình đã trúng mai phục, Sở quân tiến tới nhanh như vậy sao?
Hắn nhanh chóng nhìn bốn phía, pháo chính là tín hiệu xuất kích, rừng rậm tràn ngập tiếng kêu, dày đặc kỵ binh Sở quân từ bốn phương tám hướng tràn ra, quân Ung Kinh lập tức đại loạn, Trần Kiện rút đao hô to:
- Không được rối loạn ổn định trận tuyến.
Lúc này ở phía sau vang lên từng tiếng nổ mạnh, hậu quân đầu tiên đã hỏng chết tổn thương thành từng đống chiến mã sợ hãi bỏ trốn về bốn phương tám hướng.
Ở phía sau hỗn loạn khiến cho toàn bộ Ung quân kỵ binh đại loạn ngoại trừ một số nghe lệnh cùng với Sở quân đánh nhau thì những binh lính khác đều rối loạn đội ngũ của bọn họ bị Sở quân trùng kích khiến cho thất lạc, đầu đuôi khó phân biệt, càng ngày càng có nhiều binh sĩ rời khỏi chiến trường.
Sở quân kỵ binh mỗi người đội nón màu trắng trong đêm tối dễ cho người khác chú ý, bọn họ khí thế dũng mãnh, ba vạn kỵ binh Sở quân xé rách kỵ binh Ung quân thành bốn khối, từ trong rừng rậm chém giết, có chiến thuật có phương pháp. Ở trên quan đạo mũi tên như mưa, tiếng kêu rung trời.
Thời gian dần trôi qua Ung quân chết và tổn thương ngày càng thảm trọng, dưới sự trùng kích mãnh liệt của Sở quân, trung quân dần trở nên tan tác, Ung quân kỵ binh chạy trốn về bốn phương tám hướng, nhưng đường phía Tây đã bị Sở quân phá hỏng, bại quân chỉ có thể tiến về phía đông và phía bắc người đầu hàng vô số kể.
Chủ tướng Trần Kiện thấy đại thế đã mất hắn dẫn mấy trăm thân binh chạy trốn về phía đông lại bị mấy nghìn Sở quân vây quanh bọc đánh, cả nghìn mũi tên phát ra cùng lúc, mấy trăm thân binh chết tổn thương phân nửa, chủ tướng Trần Kiện cũng bị bắn trúng chết thảm rơi xuống ngựa.
Một trận chiến này, Sở quân đánh lén Ung quân, hai vạn kỵ binh chết và tổn thương hơn bốn nghìn người, tù binh gần vạn người, còn lại quân đội tứ tán chạy trốn, Sở quân sau khi thu thập chiến trường mới trở lại Phong kho, đối với đại quân Ung châu chuẩn bị nghênh đón.
Giữa trưa ngày kế tiếp, đại quân Thân Tể còn chưa tới nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn đã dẫn mười lăm quân chủ lực tới Phong kho.
Lúc này Phong kho bận rộn một mảng, các binh sĩ gia tướng gia cố tường vây, đào móc chiến hào, cho dù đại quân Thân Tể tiến công vào Phong kho là khả năng không lớn nhưng Sở quân vẫn tỉ mỉ chuẩn bị.
Lúc này tưởng Tử Thông đem huynh trưởng Tưởng Hiếu Thông của mình tới mà nói:
- Điện hạ đây chính là huynh trưởng Tưởng Hiếu Thông.
Tưởng Hiếu Thông tiến tới quỳ xuống, hướng về phía Hoàng Phủ Vô Tấn mà hành lễ:
- Phong kho thủ Tưởng Hiếu Thông tham kiến điện hạ.
Tưởng Tử Thông năm nay mới hơn ba mươi tuổi, Hoàng Phủ Vô Tấn gọi hắn là huynh trưởng cũng không sai biệt lắm, không ngờ Tưởng Hiếu Thông tới năm mươi tuổi rồi, khiến cho hắn phải giật mình.
- Tướng quân mời đứng lên.
Hoàng Phủ Vô Tấn đỡ hắn dậy rồi nói:
- Tướng quân có thể biết đại cục quay đầu lại cho thấy bản sắc anh hùng, ta nắm lấy Phong kho đây là vì Đại Ninh vương triều, tương lai ta tuyệt đối sẽ phong thưởng cho tướng quân.
Tưởng Hiếu Thông lúc mười lăm tuổi mới có đệ đệ là Tưởng Tử Thông, hắn năm nay năm mươi tuổi so với huynh đệ thì sành sỏi hơn nhiều, tiểu đệ của hắn binh bại đầu hàng, mà hắn chưa chiến đã hàng động cơ bất đồng quan trọng là hắn đã nhìn ra Thân Tể thua là điều chắc chắn đại cục thiên hạ đã định. Cho nên chưa đợi tiểu đệ mình khuyên hắn đã sửa màu cờ mà đầu hàng.
*****
Tưởng Hiếu Thông biết rõ Hoàng Phủ Vô Tấn tương lai sẽ là hoàng đế cho nên cơ hội này hắn không bỏ qua.
Hắn vội vàng nói:
- Điện hạ vi thần đối với chuyện đánh Thân Tể có đề nghị.
Hoàng Phủ Vô Tấn hơi hứng thú liền cười nói:
- Tướng quân mời nói.
- Điện hạ Thân Tể ở Phong huyện tàn sát hoàng tộc do thân binh của hắn gây nên, trong quân đại đa số tướng sĩ không biết chân tướng, hơn nữa Thân Tể đã cùng với Ung kinh quyết liệt mọi người cũng không biết, nếu như điện hạ có thể đem tin tức này truyền khắp trong quân của hắn thì sẽ làm dao động quân tâm thậm chí là đào binh.
Hoàng Phủ Vô Tấn trầm tư một lát:
- Thế nhưng mà làm sao có thể đưa những tin tức này vào trong quân của hắn.
Tưởng Hiếu Thông đắc ý nở ra nụ cười:
- Điện hạ vi thần biết rõ, trong quân của Thân Tể hiện tại lương thảo không còn nhiều lắm, tối đa chỉ có thể duy trì hai ba ngày, hắn hiện tại chậm chạp không đến tất nhiên là yềm phái binh đi các nơi cướp bóc lương thực, điện hạ có thể để cho đám quân đội đó mang tin tức trở về.
Hoàng Phủ Vô Tấn khẽ gật đầu:
- Không tệ đúng là một biện pháp tốt.
Hắn lập tức nói với Trương Nhan Niên:
- Phái ra quân đội chặn binh của Thân Tể chuyện này giao cho ngươi làm.
Đại quân Thân Tể sở dĩ chậm chạp hành quân là vì hắn đã nhận được tin tức Trần Kiện bị phục kích, tin tức này quả thực khiến cho hắn phải chấn động đồng thời hắn cũng nhận được tin tình báo chuẩn xác, Sở quân tiến vào Ung Kinh có tới hai mươi vạn người.
Điều này khiến cho hắn không thể không cẩn thân, không chịu chia lìa chỉ sợ Sở quân bị đánh bại, nhưng lúc này trong quân lương thảo cũng tiêu hao không còn bao nhiêu, chỉ còn lại lương thực hai ngày, bất đắc dĩ Thân Tể đành phải phái ra mấy chục chi quân đội cướp bóc ở vùng gần đó.
Mà đại quân của hắn thì đóng ở bên ngoài Phong thành, lúc này Phong huyện trên cơ bản đã là một tòa thành khong, nôi thành cư dân đều trốn ở bên ngoài, Thân Tể phái người đi tới tất cả các gia hộ tìm lương thực nhưng đoạt được cũng không có bao nhiêu khiến cho hắn rất thất vọng, trong cơn giận dữ hắn cho một mồi lửa đốt cháy Phong huyện thành.
Lửa cháy hừng hực nuốt sống Phong huyện htanfh, tính cả mấy lão nhân không kịp trốn chạy táng thân trong biển lửa, cuồn cuộn bay thẳng lên chân trời mấy chục dặm cách đó cũng có thể nhìn thấy được.
Hoàng Phủ Vô Tấn đứng ở trên một đài cao nhìn khói dày đặc ở phía trước đó chính là khói do Phong huyện thành bị đốt hủy mà bốc lên, trong lòng hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thân Tể.
Cho dù trong tay của Thân Tể có mười vạn quân đội nhưng trong mắt Hoàng Phủ Vô Tấn đó đã không còn là uy hiếp nữa, xa xa cách đó vài trăm dặm thành Ung kinh mới chính là mục tiêu lớn nhất của hắn.
- Điện hạ.
Trương Nhan Niên xuất hiện ở đằng sau của hắn.
- Phụ thân ngươi có tin tức chưa?
Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười hỏi.
- Đã có tin tức quân Tây Lương chia làm hai đường một đường tiến tới phía Tây Ung kinh chuẩn bị chặn đường Thân Tể một đường khác suất mười vạn kỵ binh do tự cha suất lĩnh đã vượt qua vị sông, ở bốn mươi dặm bên ngoài chờ lệnh.
- Chờ một chút.
Hoàng Phủ Vô Tấn khẽ cười nói, hắn không vội tiến công Thân Tể, hắn giống như một con mèo vờn chuột để con chuột dần kiệt sức sau đó mới nuốt chửng nó.
Ánh mắt của hắn lướt qua đám khói dày đặc kia, lại nhìn về phía thành Ung Kinh, lúc này hắn tràn ngập chờ mong với Ung kinh.
Sau khi xác định quân của Thân Tể đã đi, thành Ung Kinh một lần nữa được mở để cho dân chúng chạy trốn khắp nơi vào thành, nhưng Thân thái hậu cũng hạ nghiêm lệnh chỉ cho vào thành chứ không cho ra khỏi thành.
Mười mấy vạn dân chúng các nơi níu nhau chạy vào mang theo lương thực và gia sản ít ỏi, trong đó dân chạy nạn đến từ Phong huyện có tới năm vạn người, xe trâu xe ngựa tiếng ngươi chửi bậy vang lên liên tiếp, biển người tạo ra một mảng hỗn loạn.
Phụ trách tiếp nhận dân chạy nạn là Bạch Minh Khải hắn mang theo hơn mười quan viên và hơn một trăm tên nha dịch mà hoang mang vô cùng, tiếng hô đã khản cả giọng, ngoại trừ quan phủ còn có một gã đô úy suất lĩnh một nghìn kỵ binh làm nhiệm vụ duy trì trật tự, phàm dân chúng náo loạn đều bị bắt đi giam dữ.
Bởi vì dân chúng quá nhiều quan phủ cũng động viên thương gia tham gia cứu trợ.
Sở Phượng trà trang cũng tham gia, bọn họ lập một cái rạp to cấp phát cháo và lương thực vô cùng bắt mắt.
Nhìn mấy dân chúng ăn cháo phía trước Dư Vĩnh Khánh và Đàm Cử cũng chờ đợi một người đặc thù.
Lúc này vài tên nam tử rách rưới tiến tới:
- Xin hỏi Dư chưởng quỹ có ở đây không?
Nam tử cầm đầu hỏi.
Dư Vĩnh Khánh và Đàm Cử nhìn nhau, hắn hỏi:
- Ta là Dư chưởng quỹ ngươi hỏi ta có chuyện gì.
Nam tử cầm đầu tiến tới phía trước đem một cái ngân bài thò ra, Dư Vĩnh Khánh gật đầu liền mang hắn vào trong lều sau.
Hắn đem ngân bài đưa cho nam tử nhìn qua, nam tử kia không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc hắn chắp tay nói:
- Tại hạ là Lý Hổ Chí là đô úy của doanh thứ nhất Sở quân, phụng mệnh điện hạ vào thành.
Lúc này Đàm Cử đã tiến tới:
- Hắn là ai?
Dư Vĩnh Khánh mỉm cười giới thiệu cho nam tử:
- Vị này chính là Đàm tiên sinh, hai người làm quen đi.
Nam tử lập tức hành lễ;
- Tại hạ Lý Hổ chí điện hạ mệnh cho tai hạ tất cả nghe lệnh của Đàm tiên sinh.
Đàm Cử mỉm cười:
- Tổng cộng tới bao nhiêu huynh đệ?
- Bẩm tiên sinh tổng cộng là năm trăm huynh đệ trong đó có một trăm tinh nhệu chia nhau vào thành đều hóa trang thành dân chúng bình thường, chạm mặt nhau ở cửa Tây.
Đàm Cử gật đầu với Dư Vĩnh Khánh:
- Vậy thì tốt bây giờ chúng ta đi?
Dư Vĩnh Khánh mang theo mấy huynh đệ theo Lý Hổ Chí tiến tới chợ phía tây không xa, trước cổng chính là một quảng trường chiếm diện tích khá lớn, lúc này ở đó người qua lại đã tấp nập, đều là dân chúng chạy nạn vào kinh đoán chừng trên vạn người.
- Ở nơi nào?
Lý Hổ Chí liếc nhìn huynh đệ đang ngồi xổm trong góc.
Dư Vĩnh Khánh đi tới, ở trong góc có chừng ba bốn trăm người còn chưa tới đông đủ, bọn họ thấy Lý Hổ Chí tới liền lục tục đứng lên.
- Những người khác đâu rồi/
Lý Hổ Chí hỏi.
- Tất cả mọi người đang đến chắc bị binh lính hỏi vài câu, cho nên hơi trấm.
- Có bị sao không?
Dư Vĩnh Khánh bận tâm hỏi.
- Không sao bọn họ chỉ mang theo một số vật tùy thân nếu như có binh khí hoặc khôi giáp sẽ bị tạm giam, mà chúng ta đều không mang.
← Hồi 406 | Hồi 408 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác