← Hồi 217 | Hồi 219 → |
Diễn xuất của gánh hát khiến dân cư trong thôn nhỏ hô to vui mừng, tiếng vỗ tay và sự ủng hộ, không ngừng, mỗi một quái nhân đều có tuyệt chiêu của mình, thấy dân chúng hoa mắt, càng xem hứng trí càng cao, đợi đến khi lão nhân tự xưng đã hai trăm tuổi kia, từ chỗ ngồi đứng lên, khi lão nhân bước lên trước một bước, khán giả không kìm nổi ngừng thở, trừng mắt nhìn.
Động tác của Vân Đỉnh rất chậm, có lẽ trông anh ta quá già rồi, nên mỗi động tác nếu quá nhanh cũng có thể sẽ làm gẫy một cái xương..... Vân Đỉnh chậm rãi cởi chiếc áo choàng của mình ra, chỉ mặc một chiếc quần, lộ ra tấm thân già nua.
Những vết sẹo lưu lại trên cơ thể, giăng khắp nơi, khắp cơ thể, dữ dằn mà khủng khiếp, dân cư trong trấn đều có chút kinh hãi. Cùng đó, đồ hóa trang của gánh hát tổng cộng cũng đến sáu thùng gỗ, mỗi thùng đếu rất to, có thể hạ một con trâu.
Thùng lớn vây quanh Vân Đỉnh, một hộp nhỏ màu đỏ của Tiểu Chu Nho, đưa lên phía trước, nhưng trên mặt nó vẫn là một bộ dạng sợ hãi, thân hình lảo đảo, mấy lần suýt nữa ngã, thật không dễ để mang cái hộp lên, tiểu Chu nho vội vàng té chạy, càng làm đoàn người được một trận cười vang. Vân Đỉnh không nhìn người khác, ánh mắt của anh ta chỉ đặt vào Tạ Tư Trạc, tiểu Chu Nho buồn cười vô cùng, lão phật sống ngóng chờ Tạ Tư Trạc có thể bị trêu đùa vui vẻ, đáng tiếc, búp bê sứ không có biểu hiện gì.
Anh ta cũng không hiểu, bản thân tại sao lại chú ý tới búp bê sứ như vậy, có lẽ là sự lạnh lùng của nàng, rất giống với băng tuyết kết tinh trên núi tuyết trong cao nguyên? Nhưng núi tuyết không có tâm tình, búp bê sứ thì có. Vân Đỉnh thở dài một hơi, không hề muốn suy nghĩ, giơ tay mở chiếc hộp đỏ.
Nói cũng lạ, chiếc hộp nhỏ mới vừa mở ra, còn không đợi Vân Đỉnh đưa ra cái đồ vật trong đó, sáu thùng lớn vây quanh ông ta, phát ra một tiếng nổ vang, chợt tất cả thùng gỗ lớn đều run rẩy điên cuồng, nhảy lên, dường như ác linh bị ấn bên trong đột nhiên kinh hãi.
Vân Đỉnh liên tục lấy ra từ trong hộp gỗ gỗ lim màu đỏ những con côn trùng cổ quái soi nhờ ngọn lửa xem xét kỹ lưỡng, rất nhanh đã nhìn rõ, những thứ bị niêm phong bên trong hộp gỗ đỏ, rõ ràng là những con ong chúa có trứng lớn nhỏ, cỏ cây Nam Lý phồn thịnh, mật ong là một trong những đặc sản, trong nước ở đâu cũng có thể thấy người nuôi ong, trong trấn này tuy không có ong nông, cũng rất quen thuộc với ong chúa, nhưng chưa ai từng nhìn thấy một con ong chúa lớn như vậy, đáng sợ hơn là màu sắc của nó, đều không phải là hai màu đen vàng giao nhau, mà là cả thân đỏ thẫm, bộ dạng vừa đáng ghét vừa đáng sợ.
Không đợi người bên cạnh hô lên kinh hãi thì động tác của Vân Đỉnh đột nhiên càng nhanh hơn, trong một hơi thở, liền treo luôn mười một con ong chúa đỏ thẫm trên người, sau đó duỗi chân, nội công phun ra nuốt vào một lượng lớn vừa đủ khống chế, đánh văng một cái cái nắp của thùng gỗ trên mặt đất, lập tức những tiếng ong ong vang lên mãnh liệt, một cơn gió xoáy từ trong thùng phi thằng lên.
Những con ong lớn không thể dùng mấy ngón tay để đếm được hết, phảng phất như có yêu ma bay lên trời cao, cảnh tượng rất đồ sộ, có thể các khán giả còn đang ủng hộ đều bị dọa đến trợn mắt há mồm nhưng khủng bố là ong không bay tán loạn, cũng không để ý tới người bên cạnh mình, từ trong không trung lao xuống, chỉ hướng về một mình Vân Đỉnh.
Hơn mười " yêu phong màu đỏ" lượn lờ xung quanh Vân Đỉnh, không có con nào tụt lại phía sau mà chỉ hướng về người ngoài, bọn chúng chỉ để ý tới ong chúa của mình, trên người Vân Đỉnh tầng tầng nằm úp sấp, treo mình xung quanh ong chúa. Sau thời gian uống một chén trà, " yêu phong, mất tích không thấy nữa, Vân Đỉnh cũng không nhìn thấy ai, chỉ còn sót lại một hình người bằng sáp ong cao lớn. Tất cả những con ong đỏ trong sáu thùng gỗ lớn, cũng đủ chất cả một gian nhà, bây giờ tất cả đều đặt trên người Vân Đỉnh, bây giờ khắp cả người anh ta, ong đã vây kín điều đó nghĩ cũng có thể biết được.
Một lát sau, cuối cùng có người quay lại, không kìm lòng nổi liền vỗ tay, những người khác cũng đều bừng tỉnh, đảo mắt nhìn bầu trời đêm vang dội. Mà lúc này, gánh hát đêm tiếng la đập vang hơn, các nghệ nhân trong gánh hát đều đi về phía quần chúng, trên mặt mang theo nụ cười liên mồm nói " tạ ơn ban thưởng". Diễn xuất đêm nay đến đây chấm dứt.
Nói chung, lúc như vậy các thị vệ đều hơi thả lỏng, chính là thời cơ tốt để thích khách ra tay, Bạch tiên sinh bí ẩn đánh ra một tay, ra hiệu đồng bọn cẩn thận đề phòng, đồng thời lấy râ được lượng bạc vụn, ném vào chiếc chậu đồng mà tiểu Chu Nho đang giơ lên cao, thuận miệng cười hỏi:
- Giờ là tan sao? Vẫn chưa đủ...lão nhân đó làm thế nào.... không phải vẫn bị ong mật vây xung quanh sao?
Tiểu Chu Nho cười hì hì trả lời:
- Lão nhân ấy tự có cách, đợi sau khi đoàn người tản hết, anh ta run lên, cơ thể run lên, đàn ong lập tức tán ra rơi xuống, cảnh tượng này cũng rất hay.
Trưởng gánh hát cũng ở gần đó, tiếp lời cười nói:
- Khách quan nếu có chút hứng thú, không ngại lưu lại xem lão nhân rũ ong, nhưng nhất định phải lùi lại cách ba mươi trượng, đừng nói ngài, chúng tôi cũng vậy, tính tình những con ong vừa bị rũ xuống, lúc đó dễ đả thương, điều này cũng khó trách, ong con rất khó để tìm thấy ong chúa.
Thao thao bất tuyệt, những lời của chủ gánh hát vừa nói được một nửa, không ngờ, anh ta vốn đang ở trên sân khấu, lẽ ra trước khi tan cuộc Vân Đỉnh cũng chưa hề cử động mới đúng, rồi đột nhiên lão nhân nhảy ra, nhảy vào đám người Tạ Tư Trạc.
Chủ gánh hát giật mình, thất thanh hô:
- Ngươi làm gì vậy?
Thương đội là thật, gánh hát là thật, chỉ là trong đội ngũ có nội ứng của Vân Đỉnh, cho nên mới có thể dẫn tới bệnh nặng vậy, đi vào nơi hoang dã bị lạc đường nên mới vào được trấn này, nhưng tất cả mọi việc này đều là kế hoạch ngầm của bọn họ, bao gồm cả thủ lĩnh và tuyệt đại đa số những ngườikhác trong đoàn đều không biết tình hình.
Chủ gánh hát kinh sợ ngây người, dân chúng trong trấn cũng bị dọa ngây người, nhưng nhiều người trong đám người đó rất giỏi cảnh giác, động tác nhanh chóng đồng thời ra tay đánh về phía cường địch.
Bất kể cả Bạch tiên sinh, Cố Chiêu Quân hay A Lý Hán, khi động thủ, trong lòng cũng dâng lên sự kinh hãi; kẻ thù ra tay, trước sau không giống như trong tưởng tượng đi đối phó với hai vị công chúa giả, mà đánh về phía Tạ Tư Trạc; càng đáng sợ hơn, lúc này đang tiến lên, không phải là một lão nhân hai trăm tuổi, mà là một tháp ong khổng lồ.... đám ong đỏ trên người lão nhân, cũng nặng tới mấy trăm cân? Luôn cậy mạnh mà kiêu ngạo, A Lý Hán tự nghĩ, nếu đổi lại là mình, chắc hẳn sẽ không bị đè thế kia, nhưng chạy nhảy sẽ phải cố hết sức, có thể lão nhân kia lúc này tốc độ xung phong rất lớn, tuyệt đối không hơn một vị đại tông sư.
Thân hình Vân Đỉnh vẫn duy trì rất ổn, vẫn chưa chấn động để rơi xuống cả đàn ong, chỉ là vì tốc độ quá nhanh, có vài con ong nhất thời khó có thể nắm chắc mà bị té rớt, do đó, phía sau Vân Đỉnh, vẫn tỏa ra những làn khói hồng mờ ảo.
Kế hoạch của phật sống vốn dĩ không phải như vậy.
Kế hoạch lúc đầu, biểu diễn với ong đỏ. Sau khi ong xông ra khỏi thùng ong.... sẽ xua đi đàn ong làm cho hiện trường đại loạn, nhân cơ hội đó sẽ bắt người, nhưng búp bê sứ kia.... từ đầu đến cuối vẫn cái bộ dạng hờ hững, im lặng xem biểu diễn, chưa từng chân chính cười một lần, nhưng ít nhất nàng chưa rời khỏi đó, nàng vẫn muốn xem. Vân Đỉnh biết mình là người biểu diến cuối cùng, vì Ta Tư Trạc ở lại, cho nên anh ta quyết định diễn đầy đủ cho xong.
Diễn xong mới lại bắt người.
Vân Đỉnh vội vàng tấn công như sấm chớp. Bạch tiên sinh hợp lại tất cả mọi khí lực, lại tuyệt vọng cảm thấy, bất luận vồ lên như thế nào cũng phải ứng phó đàn ong lớn đó, chỉ đơn thuần dựa vào thân pháp của bản thân căn bản không có cách nào ngăn chặn đối phương trước khi thích khách giết tiểu thư! Bạch tiên sinh cũng vậy, Cố Chiêu Quân, A Lý Hán cũng không ngoại lệ, còn về những cao thủ khác đang mai phục trong đám đông thì khỏi cần phải nói nữa. Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng chấn động, trong màn đêm bỗng bùng lên một chuỗi ánh sáng mặt trời sáng lạn........ , Trần Phản giương cung lên bắn, chỉ một kích của đại tông sư đã đánh tả tơi.
Tống Dương dẫn La Quan rời khỏi phong ấp, trước khi đi cố ý bảo Tiểu Cửu đi chăm sóc Trần Phản, ngoài ra, Tống Dương cũng tạm thời có thể trả lại linh dược hồi phục chiến lực của Trần Phản, để lại cho Tiểu Cửu đề phòng khi Cố Chiêu Quân lập kế hoạch đối phó với thích khách thì sẽ thông báo cho Tiểu Cửu.... đưa thuốc cho đại tông sư, xin lão gia chuẩn bị ra tay. Trần Phản trí nhớ lẫn rồi, nhưng đối với người bên cạnh lại càng thân thiết hơn, lúc này liền gật đầu đồng ý uống thuốc để hồi phục khí lực, lúc này liền đẩy cung về phía trước.
Ánh sáng rực rỡ, tên như điện, " tháp ong, không trốn được...Vân Đỉnh bị vô số ong vây quanh, chui vào tai mắt mũi miệng, dường như có mắt trời hộ thân, như trước có thể hiểu rõ được nguy cơ đột kích, nhảy dựng lên rồi tránh mũi tên thẳng tới mình, khoảnh khắc đó, thân người anh ta khẽ rung lên run rẩy, run rẩy.
Vẫn là âm thanh "vù vù" lạ đó vô số xích ong đỏ giống như một chùm máu, ầm ẩm mở ra.
Gánh nặng đã mất đi, thân pháp của Vân Đỉnh nâng cao dần, lại có đàn ong yểm trợ, thân thể linh hoạt cứu vãn, tránh được mũi tên của Trân Phản. Nhưng vừa thoáng cái, Bạch tiên sinh đã bổ nhào tới gần đó, hai cú đấm như sấm đánh ngang tai.
Một lần tấn công trực diện, ngoài hai điều bất ngờ đó..... Bạch tiên sinh không sợ ong mật, trong mắt người bình thường, ong mật đại diện cho gai độc, triết nhân, sự đau nhức, bình thường không trốn tránh được, nhưng đối với nhưng tay võ công giỏi hoàn toàn không phải là chướng ngại, chỉ là một loài sâu cánh dài mà thôi, tay áo run lên vì một cơn gió thổi quét qua, trong giây lát có thể bị xua tan, cho nên khi Vân Đỉnh bắt đầu biểu diễn đùa nghịch với ong mật, các cao thủ trong đám đông không lo việc này, cho đến khi Vân Đỉnh rũ đàn ong, Bạch tiên sinh mới phát giác, những con ong màu đỏ này, không ngờ lại có bản lĩnh " xé gió".
Những con ong Vân Dỉnh mang theo là dị chủng trên cao nguyên, cánh có kết cấu lạ thường, đường bay cổ quái, cho dù trong cơn cuồng phong cũng có thể duy trì được tốc độ, duy trì được phương hướng, nếu không phải vậy, chúng cũng sẽ không được cao thủ như Vân Đỉnh chọn để giúp đỡ, những người giỏi trong nhà đều lấy chân lực để chặn trận gió, đối với côn trùng hình như không có bất cứ ảnh hưởng gì.... Bạch tiên sinh rất bất ngờ.
Nhưng vì sự sơ sẩy lúc trước, khiến Tiểu Cơ nhà mình bị rơi vào vòng nguy hiểm, con chó Tạ Môn tự cào nát mặt mình để chuộc tội, tận mắt thấy chính mình khó có thể xua tan được đàn ong đang tản mạt, lại thấy Vân Đỉnh sắp đứng lên, dưới tình trạng gấp rút này Bạch tiên sinh lựa chon phương thức tấn công cuối cùng.
Bạch tiên sinh không hề để ý tới sự xâm nhập của đàn ong, ác hổ độc ác vồ tới........ Đây là sự ngoài dự liệu của Vân Đỉnh.
Vân Đỉnh ra tay, đón lấy hai cú đấm của Bạch tiên sinh, trong hai giao kích, một thứ bùng lên là một loại âm thanh cổ quái như dùng trùy đập vào gỗ mục. Sau tiếng kích đó cao thấp lập phán, Bạch tiên sinh thất thanh kêu lên thảm thiết, cơ thể to lớn quay cuồng rồi văng ra, mà Vân Đỉnh vẫn không dừng.... lại dương tay đón lấy chiêu của Cố Chiêu Quân và A Lý Hán.
Nhưng miễn cưỡng võ sĩ chữ ất thiên can, làm sao có thể kháng cự lại được Vân Đỉnh trên Đại tông sư? Bạch tiên sinh lăn trên mặt đất, chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức như bị nứt ra, lại không có chút sức lực nào mà ngóc đầu dậy, càng không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng ít nhất lão vẫn còn sống. Vân Đỉnh ra tay vẫn có tình, hai người cách xa nhau, phật sống nếu muốn giết người, Bạch tiên sinh sớm đã trở thành một bãi thịt nát.
Vân Đỉnh chỉ là muốn bắt Tạ Tư Trạc, không muốn làm tổn hại đến tính mạng người khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta chọn ong đỏ...... Trên cao nguyên côn trùng còn có một loại ong quỷ màu đen, cũng có thể "xé gió", bay lượn, cơ thể nhỏ nhưng độc tính lớn, người bình thường bị châm phải ba đến năm nốt sẽ chết, mà ong đỏ nhìn thì dọa người, nhân đau buốt, nhưng nọc ong thực ra rất nhạt, búp bê bị chúng châm đầy người, nhiều nhất cũng chỉ là đau rồi khóc, không ảnh hưởng tới tính mạng.
Biến cố đột ngột, sự tình vượt xa sự tính toán, Bạch tiên sinh sốt ruột, Cố Chiêu Quân và A Lý Hán làm sao không kinh sợ chứ, hai người học theo, tất cả đều không để ý tới sự tập kích của đàn ong, sóng vai xung phong tiến lên.
Khi Bạch tiên sinh bay lên, Cố, A Lý liên đón lấy Vân Đỉnh; khi Bạch tiên sinh rơi xuống, hai người họ cũng đồng thời bay lên....... vẫn là khoảng cách quá xa, vẫn là Vân Đỉnh xuống tay có tình, vẫn là sau khi ngã xuống đất khó có thể cử động........ Ánh mặt trời chói chang lại một lần nữa xua tan đi màn đêm! Trần Phản lại ra tay lần nữa, lần này chỉ là một mũi tên, mà Đại tông sư cũng động đậy rồi, phi thẳng tới chỗ đàn ong đột nhập, nhằm về phía Tạ Tư Trạc, tìm cách cứu viện búp bê.
Ba trăm vệ binh Hồi Hột bắt đầu hô quát thúc ngựa; rừng rậm gần hai mươi trượng không ngớt lay động, Sơn Khê Tú khó khắn lắm mới giết ra...... Trần Phản chỉ cần đoạt lại Tạ Tư Trạc ra khỏi sự bao vây của đàn ong và hội hợp với các chiến sĩ, bản lĩnh của Vân Đỉnh cao gấp mấy lần, cũng không có cơ hội đuổi theo.
Tâm tư của Trần Phản là như vậy, Vân Đỉnh sao không biết thời gian cấp bách chứ, thân hình bùng lên mãnh liệt. Mũi tên không kịp bắt người, " Huyền cơ công chúa, tình thế lúc này bắt buộc người ta không thể dừng lại giữa không trung hay rơi xuống, chỉ là cố sức né ..... Mũi tên nhọn xuyên qua bên sườn Phật sống, ánh mặt trời lẫn trong đêm biến mất.
Trần Phản cười lạnh, lão ta biết mũi tên này của mình, cuối cùng cũng có uy lực thế nào, mũi tên nhọn xuyên thân hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng lực lượng hùng hồn bám trên mũi tên còn đáng sợ hơn, một khi sức lực nhập vào sẽ nổ tan, cho dù là đá lớn cũng phải vỡ tung. Nhưng Vân Đỉnh không ngờ chỉ rên lên mấy tiếng, thân hình chưa hề dừng lại, lao lên phía trước Trần Phản, giơ tay nắm lấy Tạ Tư Trạc.
Chỉ có Ta Tư Trạc mới có thể nhìn rõ, thất khiếu của Vân Đỉnh đều chảy ra dòng máu, một mũi tên mãn lực của đại tông sư, không phải tiêu đi dễ dàng như vậy, Phật sống Vân Đỉnh bị thương không nhẹ.
Bắt người, chung quy khiến thân pháp chậm lại, trong giây lát Trần Phản liền giết đến, khoảng cách quá gần không thể dùng tên được, đại tông sư đánh thẳng vào đầu Vân Đỉnh, quát mắng trong miệng:
- Lui xuống.
Không ngờ đầu của Phật sống càng rắn chắc hơn so với đậu hủ mà Trần Phản từng nhìn thấy, Vân Đỉnh không dám chậm chễ một tay túm lấy búp bê sứ, thân hình xoay chuyển đón lấy, một âm thanh muộn màng vang lên chiến đoàn tách ra, Trần Phản té ngã về phía sau, rơi xuống đất, hai chân đứng không nổi... Sắc mặt già nua vô cùng, lảo đảo lùi về phía sau.
Vân Đỉnh dựa vào thế vồ phía trước, trong miệng phát ra một thứ âm thanh sắc nhọn vang dội, xích ong nghe thấy âm thanh, ông một tiếng rồi khuếch tán ra, diện tích của đàn ong bao trùm rộng đến mười lần, bay loạn trên các tán cây vần vũ.
Cho dù bị đại Tông Sư bắn một phát, Vân Đỉnh vẫn chịu được một vài đao như trước. Một người dốc toàn lực, , một người lại lưu tình, sức của Trần Phản vì vậy mà đánh vào kinh mạch, khiến Vân Đỉnh bị thương rất nặng.
Từ "tháp ong" khó mà lập tức tới tận đây, trước sau vẫn chỉ một hai hơi thở, tránh tên, run rẩy ong, liền đả thương ba vị tông sư chữ ất, trúng tên, bắt người, bức lui đại tông sư, động tác biến hóa mau lẹ, mỗi một trận đều phát ra thạch hỏa ánh sáng, đến cuối cùng Vân Đỉnh vẫn là bắt được Tạ Tư Trạc, thân pháp hoàn toàn phát động mở ra.
Không phải Cố, Bach chuẩn bị không kỹ, mời Giáp đỉnh tông sư tới trấn thủ, có ba vị cao thủ tương trợ, lại xem diễn trong dân còn sắp xếp gần trăm vị cao thủ tinh nhuệ Cố môn, Tạ môn và Hồng vệ, vũ lực như vậy, cho dù không thể đánh chết Vân Đỉnh, cũng có thể bắt được anh ta, chỉ cần một lát, những người mai phục trong núi xông ra, đến khi đó bản lĩnh của Vân Đỉnh cũng đừng hòng sống sót. Về Thạch Lão Đầu trong phong ấp, sức lực tuy lớn, nhưng phản ứng hơi chậm, lão Cố chưa từng để họ tham dự một ván, mà sai họ tới bảo vệ phía bắc phong ấp của Thường Xuân Hầu, ở đó còn có rất nhiều vàng bạc châu báu, không thể mọi người cung đến bắt thích khách, khiến hầu phủ không bố trí phòng vệ.
Nhưng ai cũng không đoán được, Vân Đỉnh có tâm phúc.... Tất cả các cao thủ trong phong ấp đều bị anh ta nhìn rõ, trong lòng sớm đã có đề phòng, điều cần nhất là đàn ong đó, không ngờ không bị gió thổi tan, các cao thủ trong đám người đang mai phục kia, những tiếng ong ong vang lên trước mắt, ngay cả đông nam tây bắc cũng không phân biệt được, làm sao nghĩ tới bao vây cường địch? Không có một thân bản lĩnh, lại chỉ có thể giãy dụa giữa đàn ong. Cũng chỉ có Trần Phản, Cố Chiêu Quân và vài vị tông sư, dựa vào sức mạnh miễn cưỡng xung phong.
Đàn ong trong ngoài chiến trường điên cuồng gặp người là đốt, mọi người đại loạn, chạy trốn khắp nơi. Mà các cao thủ tông sư phía trước xảy ra rất nhiều bất ngờ, căn bản không đợi Sơn Khê Tú, Hồi Hột hộ vệ kết thành trận thế, Vân Đỉnh đã bắt Tạ Tư Trạc chạy ra khỏi vòng vây, chạy về hướng đông nam.
Sức mạnh của người đứng đầu Trung thổ, tốc độ nhảy khi dùng toàn sức vượt xa tuấn mã, chớp ánh mắt thân hình hai người liền lẫn vào màn đêm.
Vân Đỉnh một tay túm lấy bả vai Tạ tư Trạc, vừa thoát khỏi nguy hiểm, tay kia sờ vào túi, lấy ra một viên thuốc, bóp nát, nhẹ nhàng thoa lên trên trán và hai má của tạ Tư Trạc.
Chỗ mà Phật sống bôi thuốc, đều là chỗ mà Búp bê sứ bị ong đốt phải, vốn rất đau, nhưng theo sự xoa bóp thành thục của Vân Đỉnh, một làn hương thơm ngát thoảng qua, đau đớn lập tức không còn.
Tạ Tư Trạc không mắng, đương nhiên cũng không cảm ơn, trong cái nắm tay bình tĩnh nói:
- Ngươi bắt nhầm người rồi.
Ánh mắt tuyệt đối không nhìn nhầm, Vân Đỉnh sẽ không thả người, chỉ là thở một hơi:
- Xin lỗi ngươi.
Tiếp tục lại chạy như điên trốn đi, chỉ cần chạy khỏi ấp mười dặm, sẽ có người tiếp ứng, khi đó là có thể báo cáo được kết quả của công việc rồi.
Võ trang phong ấp tuy tinh nhuệ, nhưng mượn sự yểm hộ của đàn ong, bản thân đã xông ra khỏi vòng bao vây, bọn họ không đuổi được. Điều quan trọng nhất là, mấy cao thủ của đối phương đều bị đánh tan, trong thời gian ngắn, vị Đại tông sư kia đã không còn sức để chiến đấu, nơi đây không ai có thể ngăn chặn được mình..... Nghe nói, trong phong ấp còn có một chiếc xe ngựa rất lợi hại, tuy nhiên không có liên quan, điều đáng sợ của nó là ở chỗ " ngoài dự liệu", trước tiên phải phòng bị thì sẽ không xảy ra chuyện gì.... Vân Đỉnh hiểu rõ, bản thân đã thắng.
Sau thời gian uống một tách trà, Vân Đỉnh thoải mái hơn, thậm chí còn định giảm tốc độ, sẽ điều trị vết thương của mình trước, lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã.
Trong đội ngũ có võ sĩ, bước chân thoải mái, đội hình cũng không chỉnh tề, hiển nhiên là không phải đội tinh binh muốn chặn đường, chỉ có điều trong lúc vô tình gặp mặt, Vân Đỉnh cũng không làm gì quá, đối phương có mấy chục người, cho dù là muốn ngăn cản mình, số lượng bằng bọn họ cũng không có biện pháp gi ngăn chặn. Vân Đỉnh thầm nghĩ cái vòng tròn lớn nhất đã qua rồi, tránh khỏi bọn họ là tốt rồi.
Đối phương không ngờ ứng phó rất nhanh, Vân Đỉnh vừa mới chuyển phương hướng, ba người trong đoàn xe loáng qua, tốc độ cực nhanh vọt tới.
Một hòa thượng xinh đẹp, khi nhảy lên chiếc áo trắng tung bay, thân pháp phóng khoáng, tu vi đạt chữ Bính thập can, khoảng cách đạt tới cảnh giới Tông sư cách xa nhau.
Một cô ni áo xanh, khi chạy tới không hề mất vẻ trang nghiêm của một người xuất gia, dáng đi thong dong mà chiều ngang đáng kinh ngạc, vững vàng bước vào cảnh giới chữ ất.
Một thanh niên gầy yếu, chạy rất ổn, rất vững chắc, khi tấn công toàn bộ không thể tưởng tượng được, dường như một đầu báo, không còn nhu cầu gì ngoài việc bắt con mồi nên mới tới, đơn giản nhất cũng là có lợi hại nhất chính là tư thế chạy, tu vi của hắn rất cao, đã đứng giữa hai giới giáp ất.
Ba người tương trợ lẫn nhau, trận trình thiết xoa đang tiến tới gần.
Bỗng nhiên lại có thêm ba cao thủ nữa, khiến Vân Đỉnh có chút kinh ngạc, phong ấp này thật sự quá thần kỳ, quả thật còn có một vị đại tông sư, tuy rằng chỉ là giáp đỉnh, đúng là một tông sư hàng nhị phẩm, như vậy thực lực có thể độc lập nâng đoàn đi đánh nhất phẩm lôi? Nhưng còn không đợi tâm tư của Vân Đỉnh ổn định, sự tình phát sinh lại càng khiến anh ta kinh ngạc.
Cùng với một tiếng quát mắng, lại thêm một bóng người cao lớn nhảy lên, trong màn đêm đục ngầu, lại sáng lên ánh sáng.
La Quan ra tay giống hệt như sư phụ, một mũi tên toàn lực, tiến thẳng vào mặt Vân Đỉnh.
Rõ ràng, sức của Giáp đỉnh.
Hình như có một ong đỏ chui vào cơ thể, hòa thượng Vân Đỉnh chỉ cảm thấy tiếng kêu lạ trong đầu............. không phải nói trong phong ấp, chỉ có một vị tống sư Giáp đỉnh sao?
Phật tổ từ bi, lại thêm một người.
← Hồi 217 | Hồi 219 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác