Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 291

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 291: Bàng Thống khuyên bảo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Bàng Thống thản nhiên nói:

- Tướng quân vẫn nên quan tâm mình nhiều hơn.

Trương Lãng nheo mắt trầm giọng nói:

- Sĩ Nguyên vừa rồi chỉ mới nói một nửa, còn một nửa nữa

Bàng Thống thâm trường mà nói:

- Thủy quân Lưu Biểu dễ dàng trà trộn vào vùng Dương Hồ, điều này cho thấy rõ có vấn đề tiếp theo Lưu Biểu dám phát khí lực lớn như thế chỉ sợ còn có hậu chiêu.

Trương Lãng bị Bàng Thống nói làm lòng nóng như lửa đốt:

- Nói như thế Sài Tang cùng Giang Hà phòng tuyến có nội gian bằng không thì làm sao có người đơn giản trà trộn được như vậy.

Bàng Thống khẽ cười nói:

- Đây là chuyện tướng quân trở về điều tra Lưu Biểu hiện tại có khả năng đã triệu tập đội ngũ chuẩn bị một lần nữa trùng kích phòng tuyến Giang Đông, lần này bí mật cường hãn hơn, hi vọng tướng quân sớm có chuẩn bị.

Trương Lãng chuyển tâm tình thấp xuống đôi mắt phát lạnh oán hận mà nói:

- Tiên sinh tại sao lại khẳng định?

Bàng Thống cười ha hả nhẹ nhõm mà nói:

- Có lẽ Giao Châu Sĩ gia huynh đệ phản loạn không phải vì Lưu Biểu nhưng khiến cho hắn có một đại tiện nghi, nếu như có tiện nghi như vậy cơ hội nghìn năm ai có thể bỏ qua?

Trương Lãn cười khổ:

- Không ngờ vừa mới dùng kế đánh lui Lưu Biểu hắn lại chuẩn bị tiến công nhanh như vậy.

Bàng Thống đáp:

- Binh pháp như mây xuất kỳ bất ý, tướng quân chỉ sợ đã gặp khó khăn.

Trương Lãng hừ lạnh một tiếng, hắn trầm giọng nói:

- Lưu Biểu ngươi muốn đánh bại ta, còn chưa có bổn sự này.

Bàng Thống không tự giác mà gật đầu hiển nhiên bị thuyết phục bởi khí phách không ai bì nổi của Trương Lãng hắn cười nói:

- Thống tin rằng tướng quân không phải là người nói mạnh miệng, tuy nhiên hiện tại mười vạn trọng binh viễn chinh Giao Châu, chỉ sợ... Tuy nhiên nói lại tuy khó khăn trùng trùng điệp điệp nhưng thảo dẫn vẫn chúc tướng quân mã đáo thành công.

Trương Lãng bên ngoài tuy cười nhưng bên trong thì không cười:

- Sĩ Nguyên nói vậy là có ý gì?

Bàng Thống nghiêm trang nói:

- Nếu như chỉ vậy thì tướng quân thua Lưu Biểu rồi, chỉ có thể coi Bàng Thống ta có mắt không tròng, đánh giá cao.

Trương Lãng nổi lên ý chí chiến đấu cường đại mà trầm giọng nói:

- Sĩ Nguyên phóng tâm rồi nếu thua Trương Lãng cũng không cần lăn lộn, không bằng sớm về nhà làm ruộng cho thoải mái.

Bàng Thống vỗ tay cười to:

- Hảo hảo quả nhiên có khí khái bá chủ một phương.

Trương Lãng nhìn chằm chằm vào Bàng Thống trong mắt không khỏi dâng lên một vẻ bội phục, theo buổi nói chuyện Trương Lãng đã sớm có nhận thứ với Bàng Thống quả nhiên Ngọa Long Phượng Sồ chỉ cần đoạt được một trong hai là có thể an thiên hạ. Trương Lãng liền chân thành nói:

- Bàng tiên sinh có kiến thức thật cao minh, Lãng một lần nữa khẩn cầu xin tiên sinh trợ giúp tại hạ một tay, được không?

Bàng Thống lắc đầu nói:

- Tướng quân không cần ép buộc hiện tại thời cơ chưa tới.

Trương Lãng bỗng nhiên xuất hiện một chút sát cơ tuy nhiên sau đó quy về bình tĩnh.

Bàng Thống hiển nhiên không chú ý đến biểu lộ của Trương Lãng mà chân thành nói:

- Tướng quân yên tâm nói thật Lưu Biểu mặc dù có binh mã nhưng không phải là địch của tướng quân mà Lưu Bị được Gia Cát Lượng trợ giúp chính là một cây cao chống thẳng, Viên Thiệu rơi thế Tào Tháo chính là đối thủ lớn nhất của tướng quân, Tào Tháo quan văn như mây hổ tướng như cát nhưng trời sinh tính tình đa nghi trái lại tướng quân gần trung lương xa tiểu nhân yêu dân như con dĩ nhiên có thể hình thành một sự thống trị, tướng quân cứ yên tâm.

Trương Lãng hít sâu một tiếng, hồi lâu sau mới từ từ nói:

- HI vọng ngày đó sớm đến, Lãng dĩ nhiên là hoan nghênh.

Bàng Thống ra một dấu tay sau đó cung kính thi lễ:

- Như thế không tiễn xa.

Trương Lãng nhìn Bàng Thống thật lâu sau đó mới quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi Trương Lãng liền nói với hai người Lữ Khoáng Lữ Tường:

- Ta cho các ngươi mang ba nghìn cấm quân hiện tại các ngươi tới Phiên Dương phối hợp thật tốt với binh mã nơi đó nhất định phải trừ đám thủy tặc này tận gốc.

Lữ thị huynh đệ liền đáp lớn:

- Mạt tướng minh bạch.

Trương Lãng nghĩ nghĩ lại nói:

- Chỉ là ngươi phối hợp với quân địa phương các ngươi không bị bọn họ điều phối có gì đáng ngờ lập tức báo cho ta biết.

Lữ thị huynh đệ lộ vẻ minh bạch.

Sau khi phân phối xong Trương Lãng mới lộ ra vẻ mỉm cười:

- Chúng ta trở về chuẩn bị cuộc chiến với Lưu Biểu cho tốt.

Trở về Mạt Lăng Trương Lãng liền triệu tập mọi người nghị sự. Trương Chiêu nói:

- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ chẳng bằng trước hết cầu hòa Lưu Biểu?

Hắn thốt lời này xong sợ Trương Lãng hiểu lầm liền nói tiếp:

- Ý của thuộc hạ hiện tại chúng ta không có bao nhiêu lực lượng giao phong với Lưu Biểu, vậy thừa dịp hắn chưa xuất binh để hắn từ bỏ ý định xuất binh, đợi khi Triệu tướng quân trở về thì sẽ tính cả vốn lần lời với hắn.

Trương Chiêu vừa nói hết liền không ngừng nháy mắt cho Cố Ung, Cố Ung liền nói:

- Trương đại nhân nói có vài phần đạo lý, như vậy tuy không thích ứng nhưng cũng tạm ổn thỏa.

Cố Ung vừa nói xong Trương Lãng liền hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với cách nghĩ bảo thủ của bọn họ không hài lòng lắm:

Trương Lãng ta từ khi khởi binh ở Từ Châu cho tới nay lấy nhiều thắng ít, từ khi nào đã trở thành chó vẫy đuôi mừng chủ, nịnh nọt người khác, nhìn mặt người khác mà sống sao/

Trương Chiêu thở dài, hắn bình thản đáp:

- Thuộc hạ không có ý đó, tuy nhiên thuộc hạ cho rằng đại trượng phu co được giãn được.

Trương Lãng oán hận vỗ ghế một cái rồi trầm giọng nói:

- Điền Phong ngươi có ý gì không?

Điền Phong cúi đầu trầm tư nửa khắc rồi mới từ từ nói:

- Cùng Lưu Biểu nhất định phải đánh nhưng đánh thế nào vẫn là một điều phải suy nghĩ, chúa công để cho thuộc hạ nghĩ thêm.

Trương Lãng gật đầu trong lòng biết chuyện này gấp cũng không được.

Đúng lúc này Trương Lãng liền hỏi:

- Ngụy Duyên ngươi có chủ ý gì không?

Ngụy Duyên muốn nói đã lâu liền trung khí mười phần đáp:

- Nếu muốn dùng Giang Đông công chiến Kinh Châu thì có thể phân thủy bộ hai đường bởi vì Giang Đông ở hạ lưu Trường Giang mặc dù hạ khẩu kiên cố nhưng thủy quân Kinh Châu sức chiến rất mạnh nói chung là rất bất lợi với chúng ta đường thủy đã không thể mở thì cần đánh Trường Sa Quế Dương hấp dẫn ánh mắt của Lưu biểu mới có thể tiến thẳng tới Kinh Châu.

Trương Lãng thở dài Ngụy Duyên về sau có lẽ rất lợi hại nhưng hiện tại hắn vẫn non nớt, Trương Lãng lắc đầu nói:

- Ngụy Duyên ngươi phải biết bây giờ Lưu Biểu đánh chúng ta chứ không phải chúng ta tìm bọn gây phiền toái.

Ngụy Duyên đỏ mặt biểu lộ của hắn có mấy phần xấu hổ xem ra Trương Lãng đối với hắn bất mãn vô cùng.

Trương Lãng nhìn Tôn Sách Lỗ Túc.

Hai người tránh tiếp xúc ánh mắt của Trương Lãng, đồng thời cúi đầu xuống.

*****

Trương Lãng phiền muộn vô cùng hai người này xem ra cần phải thêm một thời gian nữa mới thích ứng.

Tràng diện lại lâm vào tình cảnh não nề.

Trương Lãng lẩm bẩm nói:

- Nếu như có Phụng Hiếu ở đây thì tốt rồi.

Mọi người không khỏi nhớ tới Quách Gia ai cũng thở dài.

Phía dưới Hoàng Tự đột nhiên nói:

- Chúa công không bằng tái diễn lại chiến dịch tập kích Tùy Châu trước kia.

Mọi người đều sáng ngời hai mắt, Tưởng Khâm kỳ binh ngày đi nghìn dặm, tối đi tám trăm dặm, từ Hạ Khẩu đánh về Tùy Châu, khiến cho Lưu Biểu phải đưa binh lui về Tương dương.

Lúc này đến phiên Điền Phong nói hắn nhíu mày;

- Hoàng Tự ngươi tại sao cũng như Ngụy Duyên đến bây giờ vẫn chưa minh bạch tình thế hiện tại vấn đề mấu chốt không là chúng ta làm sao giết địch lui địch mà làm sao bố trí phòng tuyến phòng ngự, không cho Lưu quân không cố kỵ chúng ta xông lên chỉ có ngăn chặn được quân Lưu Biểu chúng ta mới nói chuyện phản kích thế nào.

Hoàng Tự mặc dù kính trọng Điền Phong nhưng vẫn phản kích:

- Điền tiên sinh, Lưu Biểu hiện tại vẫn chưa xuất binh vậy chúng ta ở đây làm gì chẳng lẽ vì phòng ngừa Lưu Biểu đánh tới mà đem binh sĩ điều lên, ở Giang Đông hình thành phòng tuyến rộng lớn, như vậy binh lực phân tán, hơn nữa đây là cơ hội tốt để đánh bại Lưu Biểu làm sao có thể dừng lại.

Khuôn mặt của Trương Lãng đen lên:

- Lưu Biểu xuất binh đã là điều tất nhiên, hơn nữa ta tin tưởng không bao lâu sẽ tới, chuyện này các ngươi không cần thảo luận, hiện tại chúng ta đối với tin tức bố trí chiến lược của Lưu Biểu một chút cũng không có, không biết chúng có bao nhiêu binh lực lĩnh quân đại tướng là ai, nếu như biết thì ta không lo lắng chỉ sợ bọn chúng âm thầm một khi đại binh tiếp cận chưa chờ viện binh chúng ta đã tới đã bị mất trọng trấn phòng thủ.

Hoàng Tự chân thành nói:

- Đã như vậy chúng ta không bằng dẫn xà xuất động.

Trương Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ liền hỏi:

- Hoàng Tự ngươi nói rõ hơn đi.

Hoàng Tự cung kính nói:

- Kỳ thật chỉ cần chúa công phái ra một đội nhân mã, dưới biên giới Lưu Biểu kết xung đột, thì Lưu Biểu dĩ nhiên không bỏ qua ý định bỏ qua cơ hội xuất binh cũng là danh chính ngôn thuận.

Trương Lãng gật đầu khen ngợi:

- Không tệ chỉ cần quân đội của Lưu Biểu sáng suốt chúng ta có thể dụng kế ngươi nói rất đúng.

Trương Lãng vươn người đánh giá Hoàng Tự rồi cười nói:- Không tệ xem ra những năm nay lịch lãm khiến cho ngươi tăng tri thức lên không ít.

Hoàng Tự đáp:

- Đây đều là do chúa công tài bồi.

Trương Lãng cười ha hả không còn vẻ lo lắng lúc nãy mà cao hứng nói:

- Hoàng Tự ngươi lập tức mang ba nghìn đội ngũ đi Dự Chương, hiện tại phòng tuyến Trường Giang vô cùng sâm nghiêm, lại có Hoàng Tổ thế như lão tặc không thể đục nước béo cò, ngược lại ở phương diện Dự Chương thừa dịp Trường Sa Quế Dương không có gì chuẩn bị. Thuận tiện ngươi cùng với Lữ thị huynh đệ tới Phiên Dương xử lý thủy tặc.

Nói tới đây trong mắt của Trương Lãng hiện ra vẻ u ám.

Hoàng Tự cũng cao hứng nhận mệnh lệnh.

Trương Chiêu trầm mặc cả buổi cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói:

- Chúa công, làm như vậy Lưu Biểu cho dù đại binh tiếp cận rồi chúng ta còn bao nhiêu năng lực có thể chống cự.

Trương Lãng cười hắc hắc hai tiếng không nói gì.

Điền Phong tiếp lời:

- Chính bởi vì như vậy lời Ngụy Duyên và Hoàng Tự trước kia từng nói, có thể phát ra công dụng.

Trương Chiêu lo lắng:

- Sự tình nói thì dễ nhưng làm thì khó năm đó Triệu Quát.

Trương Lãng ngắt lời Trương Chiêu:

- Tử Bố, ngươi tại sao càng ngày càng nhát gan.

Trương Chiêu liền đỏ bừng cả khuôn mặt. Trương Lãng tinh thần sáng láng liền nói:

- Trước đó không lâu các ngươi cũng biết đấy, Tào Tháo dùng bảy vạn binh lực đánh bại bảy mươi vạn nhân mã của Viên Thiệu, thắng trận mà thực lực cách xa đối thủ đây là dựa vào cái gì, dựa vào suy nghĩ khôn khéo đã như vậy tại sao chúng ta lại không thể?

Mấy quan văn bảo thủ cuối cùng cũng không nói lời nào.

Trương Lãng chuyển biến tinh thần lại nói với Điền Phong:

- Phù Hạo xem ra ta lo lại lo lắng một hồi rồi, bây giờ ngươi bí mật điều động nhân mã tất yếu phải năm vạn nhân mã, nếu không đủ thì ngươi có thể từ Thọ Xuân Hoài Tứ điều động một số nhân mã, nhưng trước đó nhất định phải chào hỏi Trương Liêu, bảo vệ mấy lộ tuyến trọng yếu đề phòng vạn nhất.

Điền Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Lãng nhìn bộ mặt phiền muộn của Trương Chiêu cười ha ha nói:

- Tử Bố có phải đang phiền tư rồi không, mỗi một lần có chiến tranh ngươi lại thế này.

Trương Chiêu vẫn lạnh lẽo nói:

- Chúa công thuộc hạ thật sự cảm giác nên dừng chân để phát triển căn cơ vững chắc rồi mới có vốn liếng đông chinh tây chiến.

Trương Lãng cười nói:

- Ngươi đó đúng là một người chủ nghĩa hoàn mỹ, ta cũng không nhiều lời nói với ngươi, ngươi nếu còn nhận thức ta là chúa công thì thời gian chúng ta cũng không có nhiều.

Trương Chiêu lúc này mới bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.

Kiến An năm thứ sáu, năm hai trăm lẻ hai công nguyên. Vùng Trường Giang, lưu vực trung hạ du, hai quân đoàn thế lực lớn của Trương Lãng và Lưu Biểu dọc theo biên cảnh Dự Chương không ngừng tăng mức độ ma sát. Hai bên đều tiến vào trạng thái căng thẳng tùy thời chiến đấu.

Kiến An năm thứ năm, mùa thu. Hoàng Tự dẫn theo ba ngàn binh sĩ mượn cớ truy bắt tội phạm nguy hiểm, đại quân bỗng tới gần tuyến điểm Lư Lăng Trường Sa, hơn nữa trải qua đơn giản giao thiệp, lấy danh nghĩa Lưu Phương che chở tội phạm nguy hiểm, bỗng nhiên tập kích phòng tuyến trọng trấn Tân Phổ. Thủ binh của Lưu Phương dù có cảnh giác rồi nhưng sau khi hai bên kịch chiến, vẫn là bị Hoàng Tự thành công hủy vài tòa cứ điểm phong ngự. Đợi viện binh Lưu quân đến thì Hoàng Tự sớm biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một đống đổ nát điêu tàn.

Lưu Phương vốn cho rằng việc này thế là hết, ai ngờ đêm thứ hai Hoàng Tự dẫn theo không ít nhân mã tới tập kích nữa, đem trấn Tân Phổ làm cho gà chó không yên, suýt chút đốt luôn đại trại phòng thủ. Thủ tướng Lưu Phương tức muốn ói máu, vội tâu lên thượng cấp xin chỉ thị, bắt đầu thường xuyên xuất binh quấy rầy phòng tuyến Dự Chương. Cứ như thế, ngươi đến ta đi, ai cũng gai mắt ai, sự việc chậm rãi leo thang.

Sau đó bên Giang Đông bắt đầu không ngừng tăng binh đến Dự Chương, hình như ám chỉ Trương Lãng sắp xâm nhập đại chiến Trường Sa. Điều này khiến Lưu Biểu bực mình, lại có Khoái Việt, Khoái Lương, và Thái Mạo xúi giục, gã âm thầm muốn cướp lại Giang Hạ. Ai ngờ Trương Lãng bỗng nhiên làm khó dễ, làm cho Trường Sa thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió. Bây giờ Lưu Biểu nên giữ Trường Sa hay là đoạt lại Giang Hạ, thật là tiến lùi khó khăn.

Hồi (1-380)


<