Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 151

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 151: Lần đầu tiên lên triều
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Lý Trọng Tuấn nhất thời không kịp phản ứng:

- Ta lúc nào không cho ngươi nói? Mọi người cùng nhau nghe náo nhiệt mới tốt.

Tần Tiêu hắng giọng:

- Khục! Vậy thì tốt, nếu Vệ Vương điện hạ đã đồng ý thì ta cũng nói. Đó là câu chuyện về một vị vương gia anh tuấn, người này thích mỹ nữ Giang Nam, tại hồ Bành Lễ đầy ý thơ uyên ương nghịch nước...

Tần Tiêu còn chưa nói hết câu Lý Trọng Tuấn như bị điện giật, che miệng Tần Tiêu:

- Im ngay! Ngươi im ngay cho lão tử!

Tần Tiêu làm bộ giãy dụa:

- Giết người diệt khẩu, cứu mạng a!

Mọi người cùng cười lên ha hả, không cần Tần Tiêu nói cũng đã hiểu, vậy khẳng định là Lý Trọng Tuấn tại Giang Nam gây chuyện tình yêu. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới Lý Trọng Tuấn lúc này đùa nghịch phong lưu, nhưng mà trả giá cực kỳ thảm trọng, đó là lúc bị Tử Địch ném vào trong hồ nước lạnh như băng, ngay cả nước mắt nước mũi chảy dài, bệnh nặng mấy hôm.

Lý Tuấn trọng căm giận nói:

- Tần Tiêu, có người nào làm huynh đệ như ngươi sao? Lại bán đứng ta! Rất đáng hận!

Mọi người lại cười to, người biết rõ nội tình của Lý Tự Nghiệp thì cười vỗ bàn. Lý Trọng Tuấn biểu hiện càng khẩn trương, ngay cả tóc cũng bứt nhiều sợi rồi.

Trong bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.

Thời điểm màn đêm buông xuống yến hội mới tàn. Lý Trọng Tuấn đã sớm uống say mèm, được Lý Đán sai người đưa về phủ Vệ Vương.

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức đi về, trong nội tâm nghĩ thầm: 'trang Bức' chi thần Tương Vương Lý Đán, nhìn thì giống như lão giả ôn hòa; mấy vương tử nhà hắn cũng ôn hòa dễ gần.

Ba ngày sau, lúc sáng sớm.

Tần Tiêu soi mình trong gương đồng, si ngốc cười ngây ngô.

Lý Tiên Huệ đang buộc dây lụa bên hông của hắn, phủ lên một túi bạc, còn giúp hắn chỉnh sửa quần áo, cẩn thận vuốt thẳng từng nếp uốn.

Tần Tiêu cười nói:

- Tiên Nhi, ta cũng không phải là lão đầu bảy tám mươi tuổi, hoặc là béo không động đậy được, nàng làm gì thì giống hạ nhân hầu hạ ta mặc quần áo thế?

Lý Tiên Huệ mắt điếc tai ngơ, lúc này chỉnh lại cái mũ quan Tần Tiêu lại, nhẹ nhàng gẩy gẩy hai cánh chuồn, nhìn qua gương đông thoả mãn cười nói:

- Ân, có bộ dạng này ta đã lâu mới nhìn thấy, rất ít khi gặp huynh mặc quan phục, lại càng không cần phải nói, huynh vào triều phải cẩn thận. Huynh nhìn xem, bây giờ có phải bộ dáng quan viên tứ phẩm hay không?

Tần Tiêu biết rõ mấy ngày nay Lý Tiên Huệ đều làm đủ chuyện cho mình, nàng vì chuyện của mình mà bận rộn."Đại tiểu thư" nàng xếp lại Tần phủ này, nàng so với nô bộc còn bận rộn hơn. Tu sửa hồ tắm cũng một tay nàng giám sát, thời gian hai ngày ngắn ngủi cơ hồ đem hồ tắm trong Sở Tiên sơn trang chuyển vào trong Tần phủ Trường An; trong chánh đường mỗi một đồ dùng trong nhà, bình phong, bồn sức bài trí đều do nàng làm, cẩn thận chu đáo; về phần bố cảnh lâm viên, chuyện này nàng càng mạnh. Từng bóng cây ngọn cỏ trong vườn hoa đình tạ, mỗi một nơi một chỗ nàng đều cẩn thận chiếu khán chu đáo, ngay cả những nghệ nhân tỉa hoa đều sợ hãi thán phục nàng chuyên nghiệp và cẩn thận; ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi "Cưỡng chiếm" Tây Khóa Viện cùng do nàng một tay lo liệu, hòn non bộ nước chảy, đá Thái Hồ, không chỗ nào không đẹp; trong phủ mua từng cái giường tấm chăn đều do nàng tỉ mỉ lựa chọn, lựa chọn màu sắc và hoa văn đều là loại tốt nhất, dùng phòng của Tần Tiêu làm chủ. Lúc sáng sớm bận đến đêm khuya, Tần Tiêu vừa chìm vào giấc ngủ đã bị Lý Tiên Huệ kéo rời giường, nàng đích thân động thủ rửa mặt chải chuốt cho hắn.

Tần Tiêu hiểu rõ, Lý Tiên Huệ đang gây tê cho mình, nàng muốn mình bận rộn để quên đi chuyện trước mắt, quên nhớ nhung thân nhân gần trong gang tấc.

Nhìn qua thần sắc mệt mỏi, hai đầu lông mày loáng thoáng có một tia u buồn, Lý Tiên Huệ lại cố gắng tươi cười, Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác có chút đau lòng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, nói nhỏ:

- Tiên Nhi, dù thế nào nàng cũng phải kiên cường...

Lý Tiên Huệ tựa vào ngực của Tần Tiêu, hai tay ôm lấy lưng của hắn, nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu:

- Có lẽ là... Chắc không bao lâu nữa ta sẽ quen thôi, Tần đại ca, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện không?

- Nói đi.

Tần Tiêu vỗ về búi tóc của Lý Tiên Huệ.

- Chỉ cần có thể đáp ứng ta đều đáp ứng nàng.

- Huynh chính là Đông Cung Vệ Suất Đại tướng quân, nên chiếu cố nhà của ta thật tốt, đừng cho bọn chúng làm tổn hao gì, được chứ?

- Nàng yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực.

- Ân... Được rồi, ta cũng không quấn quít lấy huynh nữa, nên vào triều. Hôm nay chính là lễ lớn, có lẽ chúng ta nên cao hứng mới đúng, không đề cập tới những chuyện không thoải mái nữa.

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy ra khỏi ngực của Tần Tiêu, trên mặt đã ửng hồng:

- Ta đi đây, nên đi sớm một chút.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, cũng không có cự tuyệt nàng làm chuyện hạ nhân nữa. Nhìn qua bóng lưng Lý Tiên Huệ nhanh nhẹn rời đi, Tần Tiêu không tự chủ mà thở dài một hơi, cảm giác giật mình như mộng, trong nội tâm nghĩ thầm: Lý Tiên Huệ, một quận chúa Đại Đường chết từ hai năm trước cùng một phần tử nhập cư trái phép từ thế kỷ hai mươi mốt như ta, không ngờ câu chuyện thần kỳ giống như phim tình cảm này lại xuất hiện. Vận mệnh thật trêu người, lại biết giày vò người ta. Hiện tại ta đã thành một phần của lịch sử, cũng là thời điểm phải cẩn thận lo lắng, chuyện lịch sử lại diễn ra một lần tương ứng, nhưng cũng có thể thay đổi. Nói thí dụ như trước mắt vô cùng có khả năng phải đối mặt với Võ Tắc Thiên sau khi băng hà, ai sẽ làm hoàng đế đây?

Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu đi vào Đại Chu làm quan, lần đầu tiên lên triều.

Khí thế rộng lớn trong nội cung, nơi này lầu các san sát và trang trọng, hai bên trái phải có quan viên văn võ đợi vào chầu, phân thành hai bên, chỉnh tề đi tới Tê Phượng Các.

Vũ Lâm Vệ vệ sĩ uy vũ hùng dũng, phân loại đứng ở hai bên, ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống hoàng cung, chiếu sáng rạng rỡ.

Cuối con đường chính là chủ điện Đại Minh cung, Hàm Nguyên Điện. Thái giám tư lễ nói thật dài:

- Hoàng đế tảo triều, văn võ bá quan vào triều.

Tần Tiêu đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng quan văn, đi theo đội ngũ tiến vào Hàm Nguyên Điện. Võ Tắc Thiên giá lâm, chúng văn võ núi hô vạn tuế, bắt đầu tảo triều.

Tần Tiêu nhìn ở xa xa, Lý Tự Nghiệp eo mang trường đao, vai khoác chiến bào, Thiên Ngưu Vệ thân mặc chiến giáp uy phong lẫm lẫm đứng ở hai bên trái phải Hàm Nguyên Điện, con mắt thỉnh thoảng nhìn qua hai hàng quan lại, hắn đang tìm kiếm bóng dáng của Tần Tiêu.

Về phần Phạm Thức Đức, tính toán với phẩn hàm của hắn thì không có tư cách vào triều.

Bọn người Võ Tam Tư, Trương Giản Chi, Diêu Sùng, Đường Hưu Bộc phân biệt đứng đầu hai hàng văn võ, theo thứ tự dâng tấu chương bẩm báo việc quốc gia đại sự, thỉnh Võ Tắc Thiên phê chỉ thị. Sau một lúc lâu Ngự Sử Đại Phu Tương Vương Lý Đán báo cáo Ngự Sử của triều đình nửa năm nay, tình báo những nơi tuần tra.

*****

Võ Tắc Thiên nghe Lý Đán tấu chương, uy nghiêm sáng sủa nói ra:

- Thiên hạ Đại Chu chúng ta thái bình lâu ngày, dân an quốc thịnh. Có lời nói sống yên ổn thì quen ngày gian nguy, không đề phòng cẩn thận. Trước đó không lâu Giang Nam lại xuất hiện chuyện phản loạn, dùng một ít thuật giang hồ lừa dối giả trang con nối dõi của hoàng gia lừa bịp, thậm chí ám mưu phản nghịch. Giang Nam đạo Khâm Sai, Ngự Sử Trung Thừa Tần Tiêu minh tra việc này, trí dũng đấu với địch, đem nghịch phỉ đánh tan một mẻ hốt gọn, khiến cho một trường hạo kiếp ở Giang Nam hóa thành vô hình. Tham gia hành động lần này là đều là công thần, đại công xã tắc. Phàm là công thần xét xử nghịch phỉ Giang Nam lần này đều được ban thưởng.

Võ Tắc Thiên hơi dừng một chút, nhìn thái giám bên cạnh nói ra:

- Tuyên chỉ.

Trong thánh chỉ ban thưởng Tần Tiêu đã nhất thanh nhị sở, lúc này lại quanh minh chính đại công bố ra, không tránh khỏi phần quỳ lại tạ ơn. Hôm nay tảo triều trừ thông lệ mỗi ngày và xử lý một ít công vụ, cũng không có chuyện trọng đại đặc biệt nào, bọn người Tần Tiêu lấy được phần thưởng cũng là tiết mục cuối cùng.

Cuối cùng Võ Tắc Thiên còn ban thưởng một bộ Minh Quang Giáp hoa lệ và Khảm Kim trường kiếm cho Tần Tiêu.

Đông Cung Tả Vệ Suất, ngày bình thường cũng không phải công việc cực nhọc nặng nề, cũng không có huấn luyện cùng quân vụ, chủ yếu chính là phụ trách việc thái tử vào triều, tiếp khách, thời gian nghỉ ngơi và an toàn. Tần Tiêu thân là Vệ Suất Đại tướng quân, tự nhiên mặc bộ áo giáp đẹp nhất. Loại Quang Minh Khải này áo giáp sáng bóng che kín ngực, đây chính là áo giáp hoa lệ cao cấp nhất thời kỳ Đại Đường, nổi tiếng đứng đầu "Đường Thập Tam Khải". Trong Đường Thập Tam Khải có tám loại giáp, theo thứ tự là Minh Quang Giáp, Quang Yếu Giáp, Tỏa Tử Giáp, Sơn Văn Giáp, Điểu Chuy Giáp, Tế Lân Giáp, đây chính là trang bị cao cấp nhất cho các tướng lĩnh. Cho dù là quân sĩ Vũ Lâm Vệ phụ trách tiếp đãi quan lại vào tảo triều, Thiên Kỵ Vệ Sĩ cũng chỉ trang bị giáp sắt mà thôi.

Sau khi tảo triều kết thúc thì đủ loại quan lại cũng trở ra tạm nghỉ, sau đó chuẩn bị tan triều, bọn họ đều đi xử lý công việc. Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng hai thừa tướng cũng không có đi tới thư tỉnh tể tướng các, mà phá lệ đi tới phía đông triều đình, quan văn căn cứ các phương tìm được Tần Tiêu, nhìn hắn cười nói:

- Tần đại nhân, ah, sau này nên gọi ngươi là Tần tướng quân mới càng chuẩn xác hơn? Ngày mai ngươi không cần tới đông triều đình báo danh đâu, trực tiếp đi gặp thái tử là được! Tần tướng quân tại Giang Nam lập nhiều kỳ công, quả nhiên thật là đáng mừng.

Diêu Sùng cũng cười nói:

- Đúng vậy a! Địch công rời bỏ chúng ta mà đi đã được hai ba năm, làm cho chúng ta cảm thấy cô tịch. Không nghĩ tới đệ tử của hắn lại nổi tiếng như vậy. Tần tướng quân, chúng ta nhìn thấy ngươi như nhìn thấy bóng dáng của Địch công ah!

Tần Tiêu mỉm cười đáp lễ:

- Hai vị Các lão quá mức khoa trương ta rồi, Tần Tiêu làm sao so được với ân sư.

Chúng quan lại đều theo chân hai tể tướng khoa trương Tần Tiêu, trong triều Võ Tắc Thiên cũng có biểu hiện cực kỳ ưu ái hắn. Đều này bọn họ biết rõ, biết rõ Tần Tiêu sớm muộn gì cũng biến thành hồng nhân trong triều đình, nhao nhao tới tham gia náo nhiệt, lên tiếng chúc mừng. Bắt giao tình.

Trương Giản Chi vuốt chòm râu trắng sáng, cười tủm tỉm nói ra:

- Tần tướng quân. Hôm nay thăng quan chức lại có nhà mới. Nói như thế nào cũng phải chúc mừng một phen mới được. Tần tướng quân, ngươi không nên cự tuyệt lão hủ đến phủ của ngươi uống chén rượu chứ?

- Các lão giá lâm còn không phải vinh hạnh sao? Tần Tiêu hoan nghênh ngài tới.

Tần Tiêu chắp tay cười nói:

- Hôm nay tân gia, trong phủ Tần Tiêu có chén rượu nhạt cung thỉnh chư vị đại nhân tới tham gia tiểu tụ, đáp tạ Các lão cùng chư vị đại nhân tài bồi cho vãn bối. (Tiểu tụ là tụ tập nhỏ, đại tụ chính là yến tiệc, đại tiệc)

- Ha ha, tốt, tốt.

Trương Giản Chi cười nói:

- Ta cùng với Diêu đại nhân chắc chắn đích thân tới, vì Tần tướng quân chúc mừng. Chư vị đồng liêu cũng không ngại đi tham gia náo nhiệt.

Nếu tể tướng đều mở miệng, chúng quan lại cùng lên tiếng đồng ý, đều nhao nhao nói:

- Nên chúc mừng, nên chúc mừng!

Tần Tiêu vui vẻ đầy mặt, đáp tạ từng người. Tiếng động náo nhiệt vô cùng lớn, cửa ra vào tây triều đình có một người tiến tới, chúng quan lại yên tĩnh, nhao nhao nhìn qua người này hành lễ:

- Lương Vương điện hạ.

A, đây không phải Lương Vương Võ Tam Tư sao! Vừa rồi trên triều vì bổ nhiệm quan lại công việc trong Lễ Bộ thì hắn và Diêu Sùng cùng Trương Giản Chi tranh luận không ngớt, vênh váo hung hăng không ai bì nổi, rõ ràng cũng hạ mình đi tới tây triều đình.

Võ Tam Tư hơi gật đầu một cái, "Ân" một tiếng xem như đáp lễ, chợt nhìn qua Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng, trên mặt xuất hiện biểu lộ cười mà không phải cười, chắp tay nói:

- Ơ, nhị vị Các lão không ở đông triều đình, hôm nay lại đi tới tây triều đình, ngược lại rất náo nhiệt nha.

Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng cũng chắp chắp tay, cười:

- Lương Vương điện hạ, cũng không phải ngài cũng tới đây sao?

Ba người gượng cười vài tiếng, Võ Tam Tư đi đến trước mặt Tần Tiêu, vuốt dưới hàm xám trắng, chậc chậc lắc đầu, nói:

- Địch quốc lão và ta đấu cả đời, đáng tiếc kết quả là là mạng không đủ cứng, chết trước ta rồi. Hiện tại lại ném lại một tiểu tử còn hôi sữa, còn làm cái gì Võ Trạng Nguyên, Khâm Sai, Đại tướng quân. Ha ha, bổn vương cũng rất hiếu kỳ vì cái gì hoàng đế bệ hạ lại coi trọng tiểu tử này như thế? Vì vậy cố ý tới nhìn cho cẩn thận... A... , rất đẹp trai khôi ngô, là công tử bột, ha ha!

Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện lửa giận, con mắt nhìn toàn thân cao thấp của Võ Tam Tư, nhắm mắt lại, trong nội tâm tức giận nói: lão cẩu! Từ tính tình của tôi, chỉ cần thời gian một giây ta có thể giết chết ngươi đấy!

Tần Tiêu cố nén nóng tính và tức giận, bất động thanh sắc.

Trương Giản Chi cười ha hả, nói:

- Tần Tiêu là hậu sinh, sinh ra đã tuấn tú, so ra còn phong lưu nho nhã hơn cả Lương Vương, khí vũ bất phàm. Còn cái gì còn hôi sữa, cuối cùng nghe có chút chán ngáy, Diêu đại nhân, ngươi nói, có phải hay không đâu?

Diêu Sùng nghe được thì cười rộ lên, nói:

- Trương Các lão nói đúng! Có lý, có lý!

- Ngươi!

Võ Tam Tư tức giận run chòm râu, hung ác trừng trừng mắt, nhìn qua đám quan lại đang đứng ở chung quanh, quát:

- Đám các ngươi sao còn ở nơi này, cầm bổng lộc triều đình đều không cần làm việc sao?

Chúng quan lại nhao nhao khúm núm, như chim thú tán, nhanh chóng rời khỏi triều đình đi làm việc của mình.

Trong nội tâm của Tần Tiêu cũng có chút buồn cười, chuyện này Trương Giản Chi mắng chửi người ta không mang theo chút thô tục nào, minh tranh ám đấu nói Võ Tam Tư là lão công tử bột. Kỳ thật lời này còn có vài phần đạo lý, Võ Tam Tư cho dù là nam tử phong độ đi trên đường cái, cũng có thể nói là hơi đẹp trai, chỉ có điều khí diễm quá hung hăng càn quấy, quả thực làm cho Tần Tiêu muốn quất hắn một trận.

Hồi (1-456)


<