Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 163

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 163: Uyển Nhi buồn bã xấu hổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Thượng Quan Uyển Nhi bụm mũi, nói:

- Ngươi làm gì thế, tại sao uống nhiều rượu như vậy! Muốn xông chết người!

Tần Tiêu cười nói:

- Vệ Vương cùng Lâm Truy Vương tới làm khách, nhất thời cao hứng uống nhiều vài chén. Uyển Nhi hôm nay tới tìm ta thật là khó được! Không cần tùy tùng bên cạnh bệ hạ sao?

- Như thế nào, không chào đón ta đến sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, giả hờn nói ra:

- Ngươi cũng đừng quên, Tần phủ này ta cần phải chiếm một nửa đấy! Ta tới nơi này cũng giống như trong nhà của mình.

Tần Tiêu cười nói:

- Sao có thể không chào đón chứ, Uyển Nhi có thể tới ta cao hứng không kịp đấy. Ngươi khoan hãy nói, Tây Khóa Viện đều thu thập theo yêu cầu của ngươi rồi, nếu không hiện tại đi xem?

- Thực?

Thượng Quan Uyển Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, nói:

- Ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi thật sự chuẩn bị rồi? Nhanh dẫn ta đi xem!

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng đi theo sau lưng Tần Tiêu, đến hậu đường Tây Khóa Viện.

Đi qua một mái vòm tròn, đập vào mắt chính là cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ đá hồ. Nhìn qua chim hót bướm vui đùa, hương thơm thấm vào ruột gan. Thượng Quan Uyển Nhi vui rạo rực chạy tới chạy lui trong đình viện này, trái sờ, phải nhìn, trên mặt nàng còn diễm lệ hơn mẫu đơn nở rộ.

Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, nói:

- Thoả mãn chứ?

- Ân, rất hài lòng!

Thượng Quan Uyển Nhi liên tiếp hưng phấn, lại chạy đến tiểu cầu hình vòm, nói:

- YAA. A. A.. , tiểu thạch đình và cầu đá này cũng giống như đúc Sở Tiên sơn trang ah! Nhưng mà nhỏ hơn một chút.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Thoả mãn là được rồi có rảnh thì ở lại vài ngày.

- Tốt lắm!

Thượng Quan Uyển Nhi dứt khoát đáp, sau đó xoay đầu lại, con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, nói:

- Trước ở vài ngày thử xem.

Tần Tiêu có chút kinh ngạc, chính mình tùy tiện nói một câu khách khí thì nàng đã nhận lời sao?

- Ở thật?

- Như thế nào, ngươi không vui? Xem ra vừa rồi là ngươi hư tình giả ý thôi!

- Không, ta không phải có ý này. Ngươi ở chỗ này thì công việc trong nội cung không làm sao? Bên cạnh hoàng đế không có ngươi phụng dưỡng đấy, sao có thể thiếu người?

- Hì hì!

Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên, nói:

- Nói cho ngươi biết a, nữ quan trong nội cung không thể so với thái giám cùng quan nga, là có tuần giả. Nhưng mà Uyển Nhi ở ngoài cung vô cố vô thân, qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ còn không có ai quan tâm, cơ hồ đều làm việc quên buồn. Đúng lúc mấy ngày gần đây là giữa tháng tuần giả, Uyển Nhi tìm hoàng đế bệ hạ xin nghỉ, nàng lão nhân gia tâm tình xem như không tệ, theo như lệ thì chỉ nghỉ một ngày, hứa cho ta năm ngày! Vì vậy ta mới tới đây.

Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:

- Ah, thì ra là như vậy. Vậy thì thật là tốt, viện này có ngươi quản lý rồi, hoan nghênh ngươi tới ở ah!

Trong nội tâm lại thầm nghĩ: Thượng Quan Uyển Nhi xua quân xâm lấn...

Thượng Quan Uyển Nhi sinh hoạt trong cung vài chục năm, trừ đến Giang Nam một chuyến thì còn chưa từng ở bên ngoài ngày nào, lúc này đầy đủ mọi thứ đối với nàng mà nói đều là mới lạ kích thích. Sau khi du ngoạn một hồi thì Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:

- Lần trước tại Sở Tiên sơn trang quen mấy người kia đâu rồi? Tỷ muội song bào thai, còn có Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức sao không thấy ai vậy?

Tần Tiêu nói:

- Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đều là người hầu ở đông cung, chỉ thuận tiện tới thôi. Mặc Y tại Giang Nam làm ít chuyện, còn chưa có tới Trường An. Chỉ có Tử Địch ở trong nhà, không biết trốn đi nơi nào. Ngươi tìm bọn họ làm gì?

- Không có gì nha, muốn tìm bọn họ cùng tâm sự mà thôi.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhõm nói ra.

- Uyển Nhi bằng hữu rất ít, mấy người các ngươi đều là bằng hữu khó được trong nhận thức của Uyển Nhi. Để lát nữa gọi nha đầu Tử Địch tới đây, chúng ta cùng nói chuyện phiếm uống rượu.

Tần Tiêu trợn tròn con mắt:

- Còn uống sao?

Trăng sáng lên cao, côn trùng kêu vang chiêm chiếp, nước chảy róc rách.

Hòn non bộ trong nước của Tây Khóa Viện, bên cạnh tiểu đình nhỏ có một chiếc đèn lồng lấp lánh, trà xanh phiêu hương.

Nha đầu Tử Địch kia chết sống trốn trong phòng không chịu đi ra, ngay cả Tần Tiêu tự mình đi gọi cũng thờ ơ. Xem ra ngày hôm qua ở trong nhà giam Tần Tiêu rống này hai câu đã làm tổn thương tâm linh nhỏ bé của nàng, lưu lại bóng mờ. Từ khi trở về chỉ biêt trốn tránh mà thôi, sợ bị Tần Tiêu níu lấy lại mắng một trận.

Lý Tiên Huệ phải chiếu khán hai ca ca say rượu, vì vậy Thượng Quan Uyển Nhi đại giá quang lâm đành phải để Tần Tiêu một mình tiếp khách. Thượng Quan Uyển Nhi thấy Tần Tiêu đã uống không ít rượu, vì vậy cũng bỏ ý niệm uống rượu trong đầu, ngâm chút trà xanh hai người ngồi ở trong lương đình, hóng mát nói chuyện rỗi rãnh.

Sau khi nói chuyện tào lao thì Thượng Quan Uyển Nhi nói đến chính đề:

- Kỳ thật, ta cố ý xin hai ngày nghỉ là muốn thăm ngươi.

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Thăm ta? Làm gì vậy? Ta cũng không phải hài tử ba tuổi, còn sợ lạc đường sao?

- Ta nói ngươi thật sự là ngốc mà!

Thượng Quan Uyển Nhi có phần có chút tức giận, nói:

- Buổi sáng hôm nay tại chỗ của hoàng đế ta liên tiếp nháy mắt với ngươi, vì sao ngươi không thấy? Hiện tại được rồi, rơi vào cái bẫy của người ta, bị hoàng đế thoá mạ, chức Ngự Sử cũng ném đi.

- Ah, ngươi có ý đó...

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười nói:

- Kỳ thật, ta hiểu ý của ngươi. Ngươi bảo ta không nên tiếp nhận bản án bọn người Lý Tự Nghiệp đúng không? Nhưng mà ngươi nghĩ lại, ta có lựa chọn sao? Chẳng lẻ muốn ta ngồi nhìn Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch bị phán lưu vong hoặc xoắn thủ sao?

- Ai... Cũng không biết nên nói ngươi thế nào.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ lắc đầu, noi:

- Kỳ thật có lẽ ngươi cũng không thích hợp trà trộn trong triều đình. Tuy ngươi thông minh và đủ cơ cảnh, nhưng còn quá ngây thơ. Tâm cũng không đủ hung ác, quá trọng cảm tình. Bởi như vậy người ta mới bắt được mệnh môn của ngươi, đem ngươi ép chết.

- Có lẽ vậy!

Tần Tiêu mặt mỉm cười, nhẹ nhàng uống chén trà.

- Uyển Nhi, kỳ thật chúng ta đều là cô nhi, lại khó có được bao nhiêu bằng hữu. Đổi lại là ngươi ngươi sẽ nhìn thấy bằng hữu tốt lâm nguy mà ngồi yên không lý đến sao?

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một cái, lắc đầu:

- Cho nên. Chuyện bây giờ giải quyết thế nào ta nhất định phải tới tìm ngươi. Đúng như ngươi nói, ta không có mấy bằng hữu, ta không muốn trơ mắt nhìn bằng hữu của ta bị người ta từng bước ép đi vào tuyệt lộ, chết oan chết uổng.

- Chỉ bằng Võ Ý Tông? Sợ là không dễ dàng như vậy a!

Tần Tiêu khinh miệt cười cười, nói:

- Quy nô chết tiệt kia một ngày nào đó ta sẽ giêt hắn.

- Ngươi sai, Tần Tiêu.

Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi trở nên có chút khó coi, thần sắc cũng nghiêm túc.

- Có lẽ ngươi cho rằng Võ Ý Tông là người cùng phe với Võ Tam Tư đúng không? Kỳ thật, chỗ dựa cihnhs thức của hắn không phải là Võ Tam Tư. Mà chính là Trương Dịch Chi bên cạnh hoàng đế.

*****

- A?

Tần Tiêu hơi cảm thấy kinh ngạc, nói:

- Tại sao hai người họ Võ lại không cùng phe?

- Không phải. Cùng là một đám với nhau. Nhưng lại có chút mâu thuẫn, thậm chí là trạng thái bất tương dung.

Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:

- Vốn Võ Ý Tông người này tâm tư đố kỵ rất mạnh, lòng dạ lại hẹp hòi. Đều là tôn tử Võ gia nhưng Võ Tam Tư cao cư tướng vị quyền nghiêng vua và dân, mà hắn chỉ ngồi ở vị trí râu ria không đáng nói, vì vậy trong nội tâm rất không công bằng. Gần hai năm qua hắn đầu nhập vào Trương Dịch Chi, chính là muốn có địa vị ngang với Võ Tam Tư. Trước đó không lâu hắn được trao chức tướng quân, chấp chưởng bắc nha Ngự Lâm quân, đảm nhiệm Thiên Kỵ chứ không phải Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân, thân kiêm mấy chức, hiện tại ngay cả Võ Tam Tư cũng không dám xem nhẹ hắn. Vì vậy khí diễm thập phần hung hăng càn quấy. Ngươi vừa vặn đi vào sờ rủi ro của hắn, ngươi nói hắn buông tha cho ngươi sao?

- A! Thì ra là như vậy!

Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ sâu xa một hồi, nói ra:

- Uyển Nhi, ngươi nói lần này Võ Ý Tông làm ra chuyện này xuất phát từ tâm lý thế nào? Ta chưa từng đắc tội qua hắn. Làm khó cũng bởi vì ta lớn lên đẹp trai đúng không? Nguyên nhân này quá vụng về rồi.

- Ngươi nha, đúng là xú mỹ.

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười rộ lên, nói:

- Nhưng mà Võ Ý Tông người này bề ngoài hèn mọn bỉ ổi, trong nội tâm thì chính là bao cỏ, làm gì có kế sách gì. Trong đầu chỉ là một đống đậu hủ, nếu như có thể linh quang như vậy cũng không trở thành phải đầu nhập vào Trương Dịch Chi mới lăn lộn tới bộ dáng bây giờ?

Trong lòng Tần Tiêu sáng ngời:

- Uyển Nhi, ý của ngươi lần này nghĩ ra độc chiêu hại ta cũng không phải ý của Võ Ý Tông? Hẳn là chủ ý của Trương Dịch Chi yêu nhân kia?

- Ngươi nhỏ giọng một chút!

Vừa nói đến ' Trương Dịch Chi yêu nhân kia ', Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút la hoảng lên.

- Nói lớn tiếng như vậy, rơi vào tay lỗ tai của hắn ngươi xong đời rồi! Tuy ta không rõ có phải là chủ ý của hắn hay không, nhưng mà rất có thể Trương Dịch Chi tinh thông rắp tâm, đa mưu túc trí, Trương Xương Tông ngang ngược, vênh váo hung hăng. Hai huynh đệ này không nhìn ai vào trong mắt. Chính ngươi hồi tưởng lại đã đắc tội chúng ở chỗ nào? Nếu thật sự có thì ta khuyên ngươi nên từ quan về nhà làm ruộng đi, ôm đống tài sản chồng chất kia hảo hảo làm thổ tài chủ, có lẽ có thể an nhàn suốt quảng đời còn lại.

- Uyển Nhi, ngươi cũng quá nói chuyện giật gân rồi.

Tần Tiêu bất động thanh sắc, thản nhiên nói:

- Ta biết rõ hiện tại bất kể là thái tử, người Lý gia hay là Võ Tam Tư đều cúi đầu nghe theo huynh đệ Trương gia, không dám làm trái. Nhưng mà ta còn không tin một đôi yêu nhân còn có thể một tay che trời, đảo lộn càn khôn? Chắc chắn một ngày nào đó sương mù sẽ tán đi!

Thượng Quan Uyển Nhi khó thở nhảy dựng lên, kề sát người Tần Tiêu, thấp giọng mắng:

- Ngươi... Ngươi đúng là đầu gỗ mà, không khai khiếu được sao! Ta đau khổ nói cho ngươi cả buổi ngươi lại nói chuyện giật gân rồi! Ngươi phải hiểu được rõ ràng ngươi mới có mấy cân lượng? Hai năm trước con trai trưởng Lý Trọng Nhuận và con gái Lý Tiên Huệ sủng ái nhất còn có Võ Duyên Cơ, cũng bởi vì câu nói ' huynh đệ Trương Dịch Chi ngoài tứ chi còn gì trong nội cung? ', đã bị Vũ Hoàng hạ lệnh loạn bổng đánh chết. Nếu không phải ta nhắc nhở ' hoàng tự không thể dùng trượng hình ', ba người này sợ là thi cốt không được đầy đủ rồi. Người ta hoàng tộc tử tôn đắc tội huynh đệ Trương gia còn có kết cục này. Ngươi là nhân vật nào? Hậu nhân Tần Quỳnh, đệ tử Địch Nhân Kiệt, Võ Trạng Nguyên và chút công lao thì lớn lắm sao? Ngươi thật sự là! Tức chết ta!

Thượng Quan Uyển Nhi cơ hồ hổn hển. Thời điểm Tần Tiêu nói câu này bị tức giận không thèm nhìn qua Tần Tiêu.

Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: cái gì nha, không ngờ là Lý Tiên Huệ, không cẩn thận nhìn qua Võ Tắc Thiên cùng Trương Dịch Chi quan hệ mới bị hạ lệnh phải xử tử... Nhưng mà đối ngoại thì nói như vậy. Hình như cách nói này bởi vì chuyện này Võ gia cùng Lý gia mâu thuẫn với huynh đệ Trương gia, từ nay về sau đã không thể điều hòa. Võ Thừa Tự và ái tử Võ Đình Cơ u buồn thành tật. Không bao lâu thì ô hô a tai. Còn Thượng Quan Uyển Nhi này làm sao lại để ý tới an nguy sinh tử? Hẳn là phượng tê ngô đồng sao? Xem ra ta nhân phẩm tốt, lớn lên đẹp trai nên biến thành ngô đồng cho phượng đậu a!

Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng vịn vai nàng, thấp giọng nói:

- Tốt, ta sai còn không được sao. Ngươi đừng nóng giận. Ta cũng không nói nữa, ta sẽ không khờ tới mức làm chim đầu đàn mặc người ngắm giết. Ta chính là loại kẻ đần sao?

Thượng Quan Uyển Nhi xoay người lại. Thuận thế dựa vào ngực của Tần Tiêu trên lồng ngực, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi quả thật hiểu được khổ tâm của ta, ta cũng cảm thấy mỹ mãn. Trong nội cung quả nhiên là một ngày sống cũng không nỏi, ta...

Lời nói một nửa Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy mình mới nói hớ.

Sinh sinh dừng lại.

Tần Tiêu lại nghe rõ ràng, hỏi:

- Uyển Nhi, ngươi mới vừa nói cái gì. Vì cái gì ' ở trong nội cung quả nhiên một ngày cũng sông không nổi '?

Thượng Quan Uyển Nhi đi hai bước. Cúi đầu nhìn qua nước chảy dưới tiểu đình, lắc đầu:

- Không có gì, chẳng qua là chán sinh hoạt trong nội cung rồi.

Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc, đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi:

- Không đúng. Ngươi nhất định là có chuyện gạt ta. Dùng tính tình của ngươi quả quyết sẽ không hạ quyết tâm lớn như vậy, muốn tránh sinh hoạt trong nội cung thời gian ngắn. Nhất định là có chuyện gì xảy ra dúng không?

Thượng Quan Uyển Nhi đã buồn bã tức giận nhìn qua Tần Tiêu vài lần, thấp thấp giọng mắng:

- Đầu óc của ngươi đúng là chết rồi mà, đầu gỗ. Làm gì hỏi như vậy? Ngươi hẳn là không rõ những chuyện này không nên hỏi sao?

Tần Tiêu nắm chặt lấy hai vai của Thượng Quan Uyển Nhi, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng:

- Nói cho ta biết, Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một cái, sâu kín nói ra:

- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà ngươi không được xúc động làm bậy.

- Nói đi.

- Uyển Nhi làm tùy tùng của hoàng đế, tuy nói nữ cung không cần phải phụ trách ẩm thực cho bệ hạ như cung nga và cuộc sống thường ngày, nhưng qua nhiều năm như vậy hoàng đế hình như đã quen được Uyển Nhi hầu hạ. Vì vậy thường xuyên ở bên người nàng bất ly thân. Thậm chí thời điểm hoàng đế và huynh đệ Trương gia Nhị giao hoan cá nước cũng không tận lực lảng tránh... Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông bởi vậy cho rằng Uyển Nhi là thủy tính dương hoa (*dâm loàn), thường xuyên nói đùa giỡn, thậm chí còn muốn động thủ động cước... Ta... Ta cũng chỉ nén giận mà thôi, cho nên chủ động xin bệ hạ muốn đi Giang Nam. Không nghĩ tới sau khi trở về hai huynh đệ bọn chúng vẫn có hành vi như trước! Ta chịu không nổi mới kiên trì chạy đi tìm hoàng đế xin phép nghỉ, xuất cung giải sầu...

Hồi (1-456)


<