← Hồi 294 | Hồi 296 → |
Đã như vậy. Vậy được rồi!
Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Kỳ thật ta không có chút tâm tư phá hư sinh hoạt bình thường của Tiên nhi. Nhưng nếu tình thế cần thì ta tin tưởng nàng sẽ hiểu cho ta, cũng sẽ đồng ý cách làm này, tuy nhiên làm như vậy vẫn có chút ủy khuất cho nàng. Nhưng mà...
Tần Tiêu nhíu mày, có chút bận tâm nói ra:
- Trước đó không lâu xảy ra chuyện gì ngươi quên rồi sao? Một nhà Tiên nhi có thể chết chết toàn bộ. Phụ thân chết trong tay mẫu thân và muội muội, mẫu thân cùng muội muội lại bị ta đưa xuống hoàng tuyền. Đổi lại là kẻ nào trong lòng cũng khó chịu. Tuy Tiên nhi cho tới nay thập phần kiên cường, nhưng mà nàng cũng là người thâm tình như biển. Biểu hiện thì nói không bận tâm người thân, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn lo lắng cho người thân của mình, kể cả Lý Khỏa Nhi tính tình xằng bậy bất hảo. Hiện tại ta không dám cam đoan Tiên nhi cảm xúc là thế nào. Ta rất lo lắng, thật sự.
Lý Long Cơ lý giải gật gật đầu:
- Ý của đại ca là lo lắng Tiên nhi không tới Trường An sao?
- Không phải là không có khả năng.
Tần Tiêu phiền muộn thở dài một hơi:
- Có một số việc thực sự rất bất đắc dĩ. Kỳ thật Tiên nhi cho tới nay vẫn cô đơn, thế nhưng mà mỗi lần như vậy nàng đều tổn thương nhất. Lần trước tại Giang Nam thật vất vả nhặt về một mạng. Mới an ổn được hai ba năm, hiện tại lại gặp gỡ biến đổi lớn như thế. Nói theo lương tâm thì nếu là ta cũng không chịu nổi.
Lý Long Cơ rót rượu cho Tần Tiêu, cùng đối ẩm với hắn một ly, lẳng lặng một lúc mới nói:
- Nếu như trên đời này còn có người nào có khả năng cởi bỏ khúc mắc của Tiên nhi thì người đó khẳng định là ngươi. Đại ca, chỗ Tiên nhi ngươi nên tốn chút tinh thần. Nói trắng ra muội muội của ta gả cho ngươi đó là phải làm; đồng thời cũng không thể khiến Tiên nhi bị ủy khuất gì. Phụ hoàng cùng ta kể cả Thái Bình công chúa đều thập phần yêu thích nàng.
- Sau khi nghe chuyện của nàng, nhất trí tỏ vẻ muốn khôi phục thân phận công chúa của nàng, đem thi thể trong lăng Vĩnh Thái công chúa lấy ra, cả lăng mộ không đặt tên, có lẽ sau trăm năm nàng mới dùng tới là quá xa xôi. Nhưng mà cũng tỏ vẻ tôn trọng của Lý gia đối với đại ca cùng Tiên nhi, không phải sao?
- Hơn nữa nếu như bởi vì chuyện của muội muội ta mà làm Tiên nhi có gì đó bất hòa với ngươi, đó cũng không phải lý tưởng. Nếu không như vậy đi, thái tử ta gần đây không có chuyện gì, không bằng thay ngươi đến Giang Nam một chuyến, tự mình tiếp bà chị này vào kinh, ta là thái tử cùng mặt mũi của tam ca nàng vẫn cho a?
Trong đầu Tần Tiêu hiện ra bóng hình xinh đẹp của Tiên nhi, ánh mắt nhập thần, thuận miệng nói ra:
- Tốt lắm... Ah, ngươi nói cái gì?
- Ta nói, ta là người rảnh rỗi, đi Giang Nam một chuyến mang Tiên nhi tới kinh thành!
- Như vậy sao được!
Tần Tiêu luôn miệng nói:
- Ngươi đường đường một thái tử, sao có thể làm chân chạy này? Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi đừng chuyện phiếm.
Lý Long Cơ có chút ngạc nhiên:
- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì, rất rõ ràng ta chỉ nói một câu khách khí mà thôi.
Hắn nào biết rằng Tần Tiêu lo lắng hơn chính là hắn gặp được Dương Ngọc Hoàn.
Từ khi Lý Trọng Tuấn chính biến, Lý Long Cơ chính biến lần lượt phát sinh về sau, Tần Tiêu càng ngày càng cảm thấy khủng hoảng với lịch sử Đại Đường. Mặc dù có một ít xuất thần, nhưng mà chuyện lịch sử luôn mạc minh kỳ diệu, nếu như Lý Long Cơ gặp gỡ Dương Ngọc Hoàn sẽ xảy ra chuyện gì?
Tần Tiêu hừ nặng một tiếng, kiên quyết nói ra:
- Ta tự mình đi về Giang Nam.
- Cái này, vậy không tốt đâu!
Lý Long Cơ liên tục phản đối, hạ giọng nói ra:
- Hoàng Thành Ngự Suất Ti vừa mới tổ kiến, chuyện lớn nhỏ gì cũng mới đi vào quỹ đạo, ngươi là Đại Đô Đốc sao có thể đem vung tay mà đi? Vạn nhất bọn thủ hạ đoạt quyền lực của ngươi cũng có khả năng.
- Không có dễ dàng như vậy, ngươi yên tâm.
Tần Tiêu tự tin nói ra:
- Ta sẽ một đường đi thẳng theo nam Trường Giang, bảo mã một ngày đi mấy trăm dặm không có vấn đề; lúc về cho dù xa giá nhiều người một chút cũng sẽ tăng thêm tốc độ. Qua lại hai ba tháng là đủ, nói không chừng còn có thể nhanh một chút. Thời gian này có lẽ sẽ xảy ra chút chuyện. Không phải còn ngươi chiếu khán hay sao? Nam Bắc hai nha Đại Đô Đốc, một là chiến hữu đáng tin của ta, một là hảo huynh đệ của ngươi; Thân linh phủ đừng nói, Hình Trường Phong ta có ý định cho ở lại Trường An, cùng Phạm Thức Đức chỉnh lý Hoàng Thành Ngự Suất Ti.
- Vậy được rồi, thời gian hai ba tháng chắc không có vấn đề. Thế nhưng mà không thể quá lâu, nếu trong nửa năm không trở lại, vậy thì ngươi đi uống trà nghỉ mát đi.
Lý Long Cơ nói ra:
- Tính toán ra, ngươi mang binh xuất chinh đến bây giờ cũng đã hơn một năm, lẽ ra cũng nên về nhà một chuyến. Chuyện Tiên nhi cũng nên tốn chút thời gian xử trí đi, bằng không sẽ có phiền toái.
- Ah, còn có một việc.
Tần Tiêu lúc này mới nhớ tới, chính là mục đích lớn nhất hôm nay:
- Hoàng Thành Ngự Suất Ti thiếu quan viên văn chức, cho ta mấy người. Quách Tử Nghi đã bị ngươi đào góc tường, ngươi nên đền bù tổn thất cho ta.
- Ah? Ha ha!
Lý Long Cơ cười ha hả:
- Ngươi muốn ai?
- Trương Cửu Linh bây giờ đang ở Đông cung a?
- Không sai. Bây giờ là tả xuân phường Ngũ phẩm thiện đại phu, hơn nữa Sùng Văn Quán còn đang làm trưởng phòng.
Tần Tiêu xem thường nghiêng mắt nhìn hắn:
- Sùng Văn Quán, đem làm giáo viên dạy học? Ý của ngươi là đào hắn không đi?
Lý Long Cơ hắc hắc cười mờ ám, cũng không nói chuyện.
Tần Tiêu rất phiền muộn:
- Ta mặc kệ, nhiều không muốn, hai là tốt rồi. Ít nhất không thể chênh lệch với Phạm Thức Đức. Đầu tiên phải bác học, sau đó xử lý chuyện gì cũng phải cẩn thận, chịu khó và trầm ổn, tốt nhất là thông minh cơ linh một chút.
- Yêu cầu thật cao nha!
Lý Long Cơ chậc chậc lắc đầu, suy nghĩ một chút nói ra:
- Bùi Diệu Khanh tám tuổi thi đậu thần đồng được không? Có lẽ ngươi đã gặp qua, thời điểm ở Nhạc Châu là người trẻ tuổi đưa tin cho Trương Húc Tiễn. Ta muốn đưa hắn tới chỗ phụ hoàng, nếu ngươi muốn thì tặng cho ngươi.
- Rất tốt, còn kém một.
Tần Tiêu rất hài lòng. Bùi Diệu Khanh nha, thần đồng đại danh đỉnh đỉnh, đại tài tử.
Lý Long Cơ căm giận nhìn qua Tần Tiêu, tiếp tục nói:
- Nhi tử thứ hai của ngự sử đại phu Lôi Hoài Thần, Lô Bôn. Cũng như ca ca Lô Hoán của hắn, là lương thần nghĩa sĩ. Lô Hoán ngươi biết chứ?
- Biết, ha ha, ngươi không phải cho hắn đưa tin cho ta sao? Rất tốt, tốt lắm.
Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:
- Vậy thành giao!
- Thành giao cái gì, rõ ràng là ngươi xảo trá!
- Ngươi không phải đào Quách Tử Nghi của ta sao?
Tần Tiêu cười to:
- Thái tử điện hạ, có cảm giác hay không, chúng ta quả thực là hai con buôn?
- Đồng cảm.
Lý Long Cơ cũng cười rộ lên:
- Ăn cơm ăn cơm, ai nha, công việc cũng thật nhiều, ăn bữa cơm cũng không an bình.
*****
Còn không phải ngươi sao, căn bản chính là muốn hại ta mà.
Tần Tiêu ăn thêm vài món, lại uống một chén rượu, trong miệng có chút hàm hồ nói không rõ.
- Vậy chơi mạt chược còn đánh nữa hay không a? Ta đã một năm chưa sờ qua, thật đúng là hoài niệm.
- Ha ha, vậy ngươi khẳng định không phải đối thủ của ta!
Lý Long Cơ đắc ý phi phàm cười to:
- Nhưng mà, khẳng định chúng ta hôm nay không thể lên sân khấu rồi. Bốn nữ nhân kia ngồi thành một bàn ngươi tin không? Nhà của ta có ba phá gia chi tử, học nghệ không tinh còn nghiện lớn! Hôm nay không phải đem toàn bộ Đông Cung bại cho Mặc Y sao.
- Yên tâm đi, ha ha, Mặc Y không có ác như vậy. Ít nhất cũng cho ngươi gian phòng để ngủ.
Qua nửa đêm, Tần Tiêu cùng Mặc Y mới từ trong đông cung đi ra, do mấy người hầu dùng xe đưa tới Hồng Lư Tự. Bởi vì Tần Tiêu đã uống say rồi.
Trở lại Hồng Lư Tự thì Tần Tiêu khò khè lột sạch quần áo của Mặc Y sau đó là thiên hôn địa ám.
Sáng ngày thứ hai, Tần Tiêu ngủ tới khi mặt trời lên cao, đầu mơ hồ có chút đau nhức. Ngày hôm qua cũng không biết uống bao nhiêu. Mặc dù rượu chỉ hơn mười độ, nhưng mà càng về sau hắn và Lý Long Cơ hai người càng uống càng nhiều. Ca múa trợ hứng cũng chuyển tới, dứt khoát không có chơi mạt chược, hai người uống tới nửa đêm không ngừng nghỉ. Cuối cùng Lý Long Cơ nằm lăn xuống đất mới bỏ đi, hai nam nhân được bốn nữ nhân tách ra, sau đó tán đi.
Mặc Y nhìn thấy Tần Tiêu tỉnh lại, vốn tự mình hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau đó còn lấy súp giải rượu cho hắn uống, cho Tần Tiêu uống hết. Tần Tiêu nhìn thấy Mặc Y bận rộn trong nội tâm rung động, nhịn không được hôn lên mặt của nàng. Mặc Y cười khanh khách mang điểm tâm cho hắn:
- Mau ăn ít đồ đi.
Tần Tiêu chơi xấu ôm lấy người nàng, hắc hắc nói:
- Bây giờ không có ở trong quân, ta muốn ngươi sinh con trai, con gái cho ta mà. Tương lai bất kể là con trai con gái, hai chúng ta sẽ giao một thân võ nghệ cho chúng, tốt xấu gì cũng là đại tướng quân vạn nhân địch.
- Sáng sớm đã không đứng đắn rồi, ta mới mặc kệ ngươi.
Mặc Y trên mặt đỏ lên, khí khái hào hùng và ôn nhu cùng tồn tại:
- Còn nói, Tiên nhi cùng Uyển nhi đã có công tử tiểu thư rồi, cũng đang ở Giang Nam, ngươi cũng không có tỏ vẻ gì.
- Ta, ta tỏ vẻ cái gì?
Tần Tiêu liên tục tranh luận:
- Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Giang Nam, tiếp bọn họ tới kinh thành. Đi lần này cũng hai ba tháng, đến lúc đó vừa vặn tòa nhà ở kinh thành cũng xây xong rồi.
- Thực?
Mặc Y vui mừng dị thường.
- Đó là đương nhiên!
Tần Tiêu cũng vui vẻ:
- Ta lúc nào gạt ngươi chưa?
- Câu vừa rồi đã là gạt người không đền mạng rồi.
Mặc Y cười rộ lên:
- Ngày mai khởi hành? Hôm nay không thể sao?
- Hôm nay ta đi Hoàng Thành Ngự Suất Ti thu xếp một chút, điều thêm hai người tới đó, ta an bài dẫn tiến mới được. Ta không ở đó thì một ít công việc không xong đâu.
Tần Tiêu buông Mặc Y ra, ngồi xuống ăn cháo:
- Mặt khác, chúng ta cũng nên mang một ít đồ từ kinh thành về a? Người khác không nói, một đám tiểu tử của Đặc chủng doanh dù sao cũng nên tặng lễ vật.
- Không cần a, ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Mặc Y cười hì hì mang cái gương lớn tới.
- Ngày hôm qua đông cung Thái Tử Phi cùng đám nương nương kín đáo đưa cho ta hai ba trăm kiện bột nước và son phấn, đồ trang sức trâm cài tóc, vòng tai sợi dây hạt châu những vật này. Ta cũng không cần phải mua, vừa vặn mang về.
Tần Tiêu nhìn qua cái gương lớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nói:
- Không phải là ngươi chơi mạt chược thắng đấy chứ?
- Mới không phải! Chơi mạt chược sao, ta còn cố ý thua mấy mươi lượng bạc đấy, không có không biết xấu hổ lại thắng các nàng.
Mặc Y vẻ mặt sáng lạn tươi cười nói:
- Thái tử điện hạ có ba phi tử, mọi người rất tốt đấy, nói chuyện rất hợp ý với ta. Vốn đồ trang sức này ta làm sao chịu, thế nhưng mà các nàng kín đáo đưa cho ta. Thời điểm lên xe ngựa cũng cố ý sai người đặt lên xe.
Tần Tiêu nhún vai cười cười:
- Ta đòi người, ngươi đòi đồ trang sức, hai phu thê chúng ta ngày hôm qua đã cướp sạch cả đông cung rồi.
Bùi Diệu Khanh, Lô Bôn đã đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti đưa tin, phân đảm nhiệm lục sự tòng quân, thành cánh tay trái phải của Phạm Thức Đức; đem nam, bắc hai nha cùng các Vệ tướng quân đều gọi tới, khai mở một hồi nghị, giao công việc công tác; hoàng đế Lý Đán hùng hồn chuẩn cho hắn nghỉ phép ba tháng rất thuận lợi, Tần Tiêu rốt cục cũng được nghỉ dài hạn.
Buổi chiều còn có chút thời gian, Tần Tiêu cùng Mặc Y đổi y phục, chạy đi dạo chợ tây một phen. Tuy trải qua một lần chính biến, Trường An đã không còn khí tượng ngày xưa, nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, phồn hoa và vinh quang không nơi nào so sánh được. Các loại hàng hóa trong cửa hàng cũng không phải ở các nơi đều có thể nhìn thấy.
Mặc dù có Thái Tử Phi đưa tặng châu báu, nhưng tốt xấu gì mình cũng nên mua một ít lễ vật bằng tâm ý. Hai người cao hứng bừng bừng đi dạo chợ tây cả buổi mua từng đống bao lớn bao nhỏ, nhưng mà đa số là quần áo và trang sức cho trẻ con.
Con trai và con gái hiện tại đã thành một điểm ôn nhu trong lòng của Tần Tiêu. Mỗi lần nghĩ đến bọn họ thì Tần Tiêu cảm thấy nội tâm kích động, ước gì lập tức chắp cánh bay đi Giang Nam, đem bảo bối này giao cho chúng.
Sau khi mua đủ rồi, hai người trở lại Hồng Lư Tự sửa sang lại hành trang, rõ ràng phát hiện có bốn bao lớn, sợ rằng cũng hơn trăm cân, hai người bèn nhìn nhau cười lên, đều cảm giác trong nội tâm ấm áp.
Ban đêm luôn điềm mật ngọt ngào.
Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ không cần đi làm, còn có thể trở về quê quán vấn an thê nhi, trong lòng Tần Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm và kích động, làm cách nào cũng không ngủ được.
Vì vậy giải trí tốt nhất chính là triền miên với Mặc Y.
Mặc Y đã có mấy ngày không uống súp tránh thai. Nhìn thấy Tần Tiêu ưa thích con nít như vậy, trong nội tâm cũng có xúc động, muốn mang thai kết tinh tình yêu với Tần Tiêu. Huống chi quá trình này dài và mỹ diệu.
Hai người bọn họ giống như trời sinh một đôi, đầu giường giao hoan ăn ý không chê vào đâu được. Mỗi một lần đều làm cho bọn họ khó quên. Tần Tiêu cũng không ngờ Mặc Y cũng vui vẻ, so với Tiên nhi cùng Uyển còn hài hòa hơn. Có lẽ là hai người bọn họ đều tập võ, thể chất cũng mạnh hơn.
Tiên nhi cùng Uyển nhi dù sao cũng là nữ nhân nhu nhược, Tần Tiêu đó như lang như sói làm 'cầm thú' thì các nàng không chịu nổi, Tần Tiêu càng thêm yêu quý và thương cảm. Khác với Mặc Y đôi chút, hai người đều thập phần phóng khoáng, có thể nói là 'lực lượng ngang nhau'.
Một đêm lên vu sơn này tới tận hừng đông mới dừng.
Thời điểm tia nắng ban mai chiếu xuống, Tần Tiêu từ trên giường xoay người đi xuống, muốn chuẩn bị ít hành trang.
← Hồi 294 | Hồi 296 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác