Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 337

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 337: Đánh mạnh nào
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Theo lý mà nói Lý Đán cũng sẽ chiếu cố mặt mũi của Lý Long Cơ, không đến mức chém hai người này. Cứ như vậy xem ra đại khái chính ra giáng chức cho ra khỏi Trường An.

Trong lòng Tần Tiêu có chút rầu rĩ không vui, dò xét qua loa cho xong, thật vất vả xong việc, cũng không có trực tiếp về nhà, lại đi chợ tây tới Thiên Khách Vạn Lai, đi vào gian nhã các Lý Long Cơ đang chờ.

Tần Tiêu ngồi bên cạnh bàn, tùy ý uống chén rượu nhỏ, trong nội tâm âm thầm mắng: Lý Long Cơ, bình thường ngươi không tin tà, hiện tại mới biết sợ sao?

Buổi trưa vừa qua, Lý Long Cơ mặc thường phục xuất hiện. Rầu rĩ ngồi bên người Tần Tiêu, cầm ly uống vài chén.

Tần Tiêu cười mỉa nhìn hắn:

- Như thế nào, trời nóng phát hỏa đầu đầy mồ hôi.

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Dựa vào, thật phiền muộn!

Tần Tiêu cười lạnh:

- Không tin tà a? Bảo ngươi không nên dây vào, bây giờ nóng lòng cầu thành thấy hậu quả. Theo ta thấy tâm tình của ngươi hiện tại giống như Lý Trọng Tuấn năm đó lắm. Còn tưởng rằng ngươi ổn trọng, thì ra vừa lên làm thái tử thì lập tức lòi đuôi ra rồi.

Lý Long Cơ căm giận nâng cốc uống cạn, nói:

- Ta thân là thái tử, là huệ duệ Lý gia chính tông, chẳng lẻ không thể làm việc gì giang sơn Lý gia hay sao? Nàng đã là con dâu Lý gia gả ra ngoài, dựa vào cái gì chỉ chỏ bao biện không tha người?

- Ha ha, lý luận cùn!

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Tiếp tục đi, còn có chút ngụy biện tà thuyết gì cùng nói ra đi. Có lẽ sau khi nói dõng dạc một chút rơi vào trong tai Thái Bình công chúa thì nàng cảm động đấy, chủ động bỏ quyền rời khỏi đây!

- Ngươi...

Lý Long Cơ nghe câu này thì nghẹn lại, lập tức nói không ra lời. Hắn bị đè nén và tức giận, hận không thể xông lên đánh nhua với Tần Tiêu một trận.

- Làm gì mà nhìn ta như vậy? Muốn đánh nhau phải không, ngươi không phải là đối thủ của ta!

Tần Tiêu mười phần trêu tức nhìn qua Lý Long Cơ, cười ha hả.

Lý Long Cơ cực độ phiền muộn uống chén rượu, trong lỗ mũi thở hổn hển:

- Lão, lão tử! Lão tử thực hận không thể liều với ngươi! Ngươi rõ ràng cũng bỏ đá xuống giếng nói lời châm chọc ta.

- Không nói lời châm chọc, chẳng lẽ lại khen ngươi?

Tần Tiêu chậm rãi nói:

- Ngươi là hoàng đế tương lai, tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Ngươi trước kia không phải thích giả bộ trang bức sao, tại sao biến thành lỗ mãng như thế? Đúng rồi, lập trường của ngươi xuất phát từ việc tốt, nhưng mặc kệ chuyện gì đều phải nhìn tình hình thực tế. Ngươi liều lình xông lên như vậy, đương nhiên chỉ có thể bị đâm thương tích đầy mình.

- Ngươi... Ngươi mới là ngụy biện tà thuyết!

Tần Tiêu ta nói là sự thật:

- Ta nói như vậy là có đạo lý cả đấy. Chính ngươi nghĩ lại cho rõ ràng đi. Chuyện trước mắt không phải khí chất vương giả phun trào là có thể giải quyết được, từ từ sẽ tới. Giống như muốn gỡ rối thì ngươi không tìm lấy đầu sợi rối, càng gỡ càng chặc, càng gỡ càng rối. Hơn nữa càng không cách nào gỡ nó ra.

- Dựa vào ah, ngươi nói nhiều quá!

Mặc dù nói vậy, thế nhưng mà Lý Long Cơ cũng không ngu ngốc, đã có chút hiểu ý của Tần Tiêu, cũng từ từ tỉnh táo lại.

Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ của hắn. Biết rõ chính mình khuyên bảo có hiệu quả. Rèn sắt khi còn nóng nói ra:

- Ngày hôm qua ngươi phái Diêu Sùng, Tống Cảnh tới nhà tìm ta. Lúc ấy ta đã cự tuyệt tham gia trừng trị phật đạo. Ngươi lúc ấy nghe được tin tức khẳng định rất tức giận a? Nhưng mà tình hình hôm nay ngươi cũng thấy được rồi. Cho dù có thêm ta thì có thể ngăn cơn sóng dữ trước văn võ bá quan sao?

Lý Long Cơ không tình nguyện gật đầu:

- Sự thật chứng minh ngươi đã đúng. Diêu, Tống chắc chắn bị giáng chức ra khỏi Trường An. Sau khi tan triều phụ hoàng gọi ta vào ngự thư phòng, lão phụ hoàng đế chưa bao giờ tức giận đã chỉ vào cái mũi của ta mà chửi một giờ đấy.

- Ah, khó trách tâm tình của ngươi hỏng bét như vậy, ha ha...

Tần Tiêu lại cười rộ lên:

- Không thể ngờ là hoàng đế cũng mắng người, hơn nữa còn là mắng tam lang hắn thích nhất, có ý tứ.

- Câm miệng nha, đừng châm chọc!

Lý Long Cơ phiền muộn trong lòng buồn bực, lông mày vặn thành một đoàn, nói:

- Kỳ thật lúc này có kết quả như thế vẫn nằm trong dự liệu của ta đấy. Vừa mới bắt đầu kỳ thật ta cũng không định hi sinh Diêu, Tống hai người. Bọn họ là nhân tài khó có được, có tấm lòng son. Nhưng thật ra hai người bọn họ chủ động tới tìm ta, đưa ra chuyện này. Ta liền bảo bọn họ tìm ngươi hỗ trợ, ta biết rõ nếu ta là ngươi ta sẽ cự tuyệt. Vì vậy vẫn cho bọn họ đi..

- Ta cũng biết, chuyện này không phải ý của ngươi...

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Thế nhưng mà ngươi biết rõ không có kết quả tốt, vì cái gì còn muốn bọn họ nhảy ra tìm chết? Hoặc là trong lòng ngươi có tâm lý may mắn?

- Vâng, ta thừa nhận là có một tia tâm lý may mắn!

Dù sao Lý Long Cơ là lợn chết không sợ nước sôi, tức giận kêu lên:

- Nhưng mà có một số việc nếu không thử còn chưa biết thành công hay không, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

- Táo bạo!

Tần Tiêu một câu đánh trúng chỗ hiểm của Lý Long Cơ, lắc đầu liên tục nói ra:

- Hôm nay ở đây không có người ngoài, ta muốn dùng thân phận huynh đệ kết nghĩa bảo cho an man ngươi, cũng giáo dục ngươi một chút. Trước khi ngươi lên làm thái tử, ngươi khi đó làm người biết ẩn nhẫn và tìm cơ hội, ít xuất hiện và ẩn sâu hùng tài đại lược. Hiện tại tốt rồi, lên làm thái tử thì thay đổi, cho rằng trong thiên hạ trừ hoàng đế thì chỉ còn mình ngươi; độc chiếm thiên hạ sao, ngươi chỉ cần là thái tử thì chuyện cần làm nhất định sẽ thành công, đúng không?

Lý Long Cơ phiền muộn gật gật đầu:

- Đúng, ta thừa nhận. Đến bây giờ ta cũng ý thức được vấn đề này. Ta phát hiện trong lúc vô hình ta làm thái tử càng ngày càng giống hảo huynh đệ Lý Trọng Tuấn lúc trước. Thì ra thân pâận địa vị khác nhau, phương pháp suy nghĩ chuyện gì cũng cải biến. Lúc trước ta cũng rất không hiểu suy nghĩ của Lý Trọng Tuấn, tại sao phải làm cực đoan như vậy, động cái là muốn binh biến, muốn giết người. Hiện tại ta hiểu rồi. Dã tâm của con người không ngừng bành trướng, hiện trong lòng ta cũng có suy nghĩ giống như đại ca, chuyện này rất đáng sợ.

- Đúng, rất đáng sợ.

Sắc mặt Tần Tiêu có chút nghiêm trọng, những ngày này hắn nhìn thấy Lý Long Cơ đã biến hóa nhiều, ngay cả bản thân hắn cũng biến hóa. Lý Long Cơ đã không còn là Lý Long Cơ phong hoa tuyết nguyệt trước kia. Hắn có khát vọng, có dã tâm, đồng thời cũng có dục vọng quyền lực cao. Nhưng mà tu dưỡng và gia giáo của hắn còn tốt hơn Lý Trọng Tuấn rất nhiều, bằng không chắc chắn đã làm ra chuyện khác người nào đó.

- Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?

Lý Long Cơ cau mày, có chút không kỹ khả thi nói ra:

- Mắt thấy Diêu, Tống hai người sắp giáng chức ở đông cung ra khỏi Trường An, mặt khác có một ít đại thần vì tránh hiềm nghi mà rời ta càng ngày càng xa. Bên cạnh ta người có thể sử dụng càng ngày càng ít, có thể nói cũng chỉ còn ngươi và Trương Cửu Linh.

*****

- Trương Cửu Linh?

Trong lòng Tần Tiêu khẽ động:

- Đại sự này ngươi đã hỏi qua ý của hắn chưa?

- Ai...

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Hắn nói chuyện, ý của hắn giống như đại ca. Không thể ngờ hai người các ngươi là cá mè một lứa! Đáng hận!

- A, xem lời này của ngươi nói thì cái này là anh hùng trọng anh hùng.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Sự thật cũng chứng minh chúng ta là đúng. Chỉ tiếc ta và Trương Cửu Linh đều là người nhỏ, lời nhẹ, không kéo được con lừa máu dồn lên não như ngươi lại.

- Móa, nói gì đó!

Lý Long Cơ phiền muộn trừng Tần Tiêu, hắn lại rót rượu cho mình.

- Lại nói tiếp, mặc dù ta có mấy hảo huynh đệ, nhưng mà tính cách của bọn họ gần giống phụ hoàng. Mặc kệ tất cả đại sự, không nói tới các chủ đề mẫn cảm. Hiện tại ta chỉ có thể tìm ngươi mà thôi. Ngươi cũng đừng chỉ lo 'trang Bức' mắng chửi người, nghĩ biện pháp thực tế giúp ta đi.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Ngươi nhìn ngươi đi, quả thực là có bệnh vái tứ phương, hoặc là nói, sợ lâm vào đường cùng chứ gì. Ta làm tướng quân làm sao có kế gì cho ngươi? Loại chuyện này ngươi nên đi hỏi Trương Cửu Linh.

- Bà mẹ nó. Còn ngồi đó trang bức!

Lý Long Cơ giận không kềm được, lúc này nhảy dựng lên lao qua Tần Tiêu.

- Lão tử liều với ngươi.

Tần Tiêu kinh hãi, không nghĩ tới Lý Long Cơ thực nổi điên, vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên bị nắm áo. Lý Long Cơ đắc thế không buông tha người, dùng lực lượng toàn thân đẩy tới trước, Tần Tiêu ngồi trên ghế ngã xuống đất.

Lý Long Cơ liều mạng đè nặng Tần Tiêu, oán hận bóp cổ của hắn:

- Ngươi 'trang Bức' thành thần rồi, lão tử liều với ngươi!

Tần Tiêu dở khóc dở cười, cũng không nên ra chiêu đánh thái tử này, hai tay chỉ vào cổ và nói:

- Thật sự muốn đánh sao?

- Đúng vậy a, đánh đi! Lão tử nghẹn một bụng khí, muốn tìm người đánh nhau đấy! Võ Trạng Nguyên là hay lắm sao? Ngươi khác sợ ngươi chứ lão tử sợ cái lông.

Lý Long Cơ kêu to, hai người bình thường du côn vô lại, không ngờ bây giờ lại đánh nhau.

Tần Tiêu nhanh chóng ra tay đánh Lý Long Cơ một đấm, nói:

- Được, đánh thì đánh, lão tử còn sợ ngươi sao?

"Phanh" một quyền!

- Ah nha!

Hét thảm vang lên!

Âm thanh bàn ghế và chén dĩa vỡ tan vang lên.

Tần Tiêu thản nhiên đứng lên, đi qua mặt đất kéo Lý Long Cơ dậy, vui vẻ khi người gặp họa, nói:

- Còn đánh không?

- Đánh!

Hai nhân vật thân phận cực kỳ hiển hách ở trong tửu điếm đánh nhau như du côn phố phường, lời lẽ thô tục bay loạn xạ, cũng không để ý có ai nghe được.

- Dựa vào, ngươi dám nắm đầu của ta! Ngươi là đàn bà chanh chua!

Tần Tiêu cũng giận dữ tiến lên một bước gần Lý Long Cơ và không chút lưu tình vung quyền lên. Tuy chỉ dùng hia ba thành lực lượng cũng làm cho Lý Long Cơ kêu thảm bay ngược ra sau, nằm trên giường.

Tần Tiêu hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, bước nhanh tới trước áp lên thân thể của hắn, hắn đánh ra hơn mười tát.

Lý Long Cơ cảm giác trước mắt nổ đom đóm, lớn tiếng kêu lên.

- Cầu xin tha thứ không?

- Nói láo! Đánh chết lão tử cũng không cầu xin!

Lý Long Cơ không cam lòng yếu thế dùng chân đá.

trong lòng Tần Tiêu cả kinh nói: đúng là con lừa! Đánh hắn hỏng là không tốt, cho hắn phát tiết đi.

Tần Tiêu buông ra đứng dậy, vỗ vỗ tay:

- Không phải tuyển thủ cùng cấp bậc, đánh với ngươi không có ý nghĩa, không đánh.

Lý Long Cơ giận dữ, lập tức đứng lên:

- Rõ ràng coi rẻ ta!

Một cước đá vào người Tần Tiêu. Tần Tiêu không muốn trốn tránh, bị trúng một đá té xuống đất.

Lý Long Cơ ở phía sau cười to:

- Hắc hắc hắc! Huề nhau! Mẹ hắn đã ghiền ah!

Tần Tiêu bò dậy, Lý Long Cơ chỉ vào hắn cười ha ha:

- Ha ha...

Tần Tiêu khinh bỉ chỉ vào Lý Long Cơ cười to:

- Ngươi là con lừa mà!

Lúc này lão bản khách điếm chạy vào trong, quỳ gối trước mặt Lý Long Cơ, cũng không dám nhìn hai người.

Lý Long Cơ ném một thỏi vàng ở trước mặt hắn:

- Đi mua cho hai chúng ta hai bộ quần áo, số còn lại bồi thường cho ngươi, chuyện này mà truyền đi...

Lão bản lập tức lắc đầu liên tục khoát tay:

- Tiểu, tiểu nhân dù có một vạn lá gan cũng không dám nói ra chuyện này.

Tần Tiêu vịn cái ghế ngã lên, hai người ngồi xuống, thở hổn hển nhìn đối phương, cười rộ lên.

Lý Long Cơ thở dài một hơi.

- Kỳ thật, nếu có lựa chọn thì ta càng muốn làm Tần Tiêu, mà không phải Lý Long Cơ!

Bọn tay chân khách sạn làm rất nhanh, trước tiên thay đi chợ tây mua cẩm bào tốt nhất cho bọn họ, mang theo nước ấm cho hai người rửa mặt.

Tần Tiêu rửa mặt xong thì chê cười Lý Long Cơ:

- Như thế nào, vừa gặp chút ngăn cản đã muốn lùi bước? Đây không giống a man mà ta quen biết nha.

Lý Long Cơ yên lặng thay quần áo và rửa mặt, cũng không đáp lời.

Bọn sai vặt hầu hạ hết hai người thay quần áo, lập tức thay cái bàn, bày tiệc rượu. Cả gian phòng cũng không còn chút dấu vết đánh nhau nào nữa, không ngờ hiệu suất của quán rượu này quá là nhanh chóng.

Hai người ngồi vào bàn và cảm thấy rất đói, liền ăn như hổ báo, trong lúc ăn uống Lý Long Cơ thường xuyên đưa tay lên xoa mặt, xoa vào những chỗ đau đớn. Tần Tiêu thấy vậy thì vui sướng khi thấy người gặp họa nên châm chọc vào.

Sau khi ăn no, Lý Long Cơ dường như không còn kích động nữa, thở dài một hơi, cầm khăn nóng lau mặt.

- Thoải mái!

Lý Long Cơ giống như trút được gánh nặng.

Tần Tiêu cười mỉa, cũng im lặng.

Lý Long Cơ chép miệng nói ra:

- Nói đi, chuyện bây giờ ta nên làm gì cho phải?

Tần Tiêu cũng không dong dài nói giỡn với hắn cái gì, ngắn gọn nói một câu:

- Nhẫn.

- Nhẫn là không có vấn đề sao?

Lý Long Cơ khôi phục bình thường, không hề quan tâm hỏi ngược lại.

- Cho dù không thể giải quyết vấn đề, cũng không làm vấn đề lớn hơn.

Tần Tiêu nói ra:

- Có lẽ ánh mắt của ngươi nên nhìn xa một chút, đứng cao hơn một chút. Chính ngươi nghĩ lại đi, vài năm gân đây vận mệnh Đại Đường lên xuống bất định. Nhân tâm không an, bây giờ là lúc phát triển thái bình. Thái Bình công chúa sa vào quyền lực, đã không còn là công chúa sóng vai ngươi chiến đấu với cái ác, mưu cầu khôi phục Lý Đường. Có lẽ chính nàng ta còn chưa ý thức được một ít hành vi của nàng ta đã trở nại bước đi của luật pháp, trở thành chướng ngại cho giang sơn Đại Đường. Nhưng mà trên phương diện chính trị không có ai đúng ai sai, nhưng mà từ đại cục mà nhìn thì nàng chính là đại địch của cả thiên hạ, là địch nhân của lịch sử, cũng là địch của lợi ích dân chúng. Cho nên nàng bại vong là tất nhiên.

Lý Long Cơ có chút ngu ngơ nhìn qua Tần Tiêu, khăn mặt trong tay không tự chủ rơi xuống bàn, nửa miệng mở rộng, nói không ra lời.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Đừng nhìn ta như vậy. Kỳ thật chính ngươi tĩnh hạ tâm lai cẩn thận suy nghĩ đi, chỉ một việc như vậy ngươi còn không nghĩ ra được sao?

- Đúng, đúng...

Lý Long Cơ chậm rãi gật đầu, đại triệt đại ngộ nói ra:

- Thái Tông và Ngụy Chinh từng nói qua nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chính là đạo lý này. Đại ca, thì ra ta bất tri bất giáp đi đấu pháp với nàng ta. Thật sự là quá ngu muội! Ta có lẽ nên cao hứng mới đúng, nhìn càng xa một chút. Đại thế nằm ở nhân tâm, đúng quá!

Hồi (1-456)


<