← Hồi 157 | Hồi 159 → |
Sau khi từ miếu Tư Đồ đi ra, sắc trời cũng đã tối.
Đám người Tào Bằng quay về. Trên đường đi, Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ nên luôn nở nụ cười. Nàng và Tào Bằng nắm chặt tay bước chân ven hồ Chấn Trạch. Lúc này mưa đã tạnh, ánh tịch dương phản chiếu nơi chân trời khiến cho mặt hồ biến thành màu đỏ.
- A?
Hám Trạch đột nhiên dừng bước, nhìn về phía cái bến.
- Hám đại ca sao lại dừng?
Tào Bằng thắc mắc quay người lại hỏi Hám Trạch.
- Các ngươi xem...
Hám Trạch chỉ ngón tay về phía bến thuyền...
Nhìn theo ngón tay của Hám Trạch chỉ thấy một chiếc thuyền được neo bên bến. Mấy nam tử từ trên thuyền bước ra, vây quanh một người nhanh chóng bước vào một cái xe ngựa. Thiếu niên đó cũng không cao lắm nhưng tướng mạo đoan chính, lại có khí phách của một người làm quan.
- Có chuyện gì vậy?
Tào Bằng không nhìn ra điều gì liền lên tiếng hỏi.
Hám Trạch nói:
- Đó là Phụng Nghĩa hiệu úy.
- Phụng Nghĩa hiệu úy? - Tào Bằng ngẩn người:
- Đó là ai?
Hám Trạch tức giận nhìn Tào Bằng:
- Phụng Nghĩa hiệu úy là huynh đệ của Ngô hầu, ngươi nghĩ sao?
- Huynh nói là?
Trống ngực Tào Bằng đập hơi nhanh nhưng cũng không hỏi nữa.
Sau khi thưởng thức cảnh hồ với Hoàng Nguyệt Anh, mọi người liền quay về. Khi về tới Ngô huyện thì trời đã hoàn toàn tối đen. Tào Bằng đưa Hoàng Nguyệt Anh tới chỗ Cát Đức Nho mới phát hiện ra chỗ ở của Cát phủ cũng không xa Trạm dịch lắm.
- A Phúc! Ngày mai ngươi có rảnh rỗi không?
Tào Bằng cười nói:
- Có lẽ là không có việc gì.
- Vậy ngày mai chúng ta đi chơi thuyền có được không?
- Tất nhiên là được. - Tào Bằng cười gật đầu:
- Vậy ngày mai ta chờ ngươi ở bến thuyền.
Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ đồng ý rồi hẹn thời gian với Tào Bằng, sau đó mới đi vào trong Cát phủ. Khi tới cửa, nàng dừng lại khoát tay với Tào Bằng. Tào Bằng mỉm cười đứng ở nơi góc rẽ, vẫy tay từ biệt Hoàng Nguyệt Anh rồi nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa. Sau đó, hắn và Hám Trạch mới từ từ đi về dịch trạm.
- Hám đại ca! Phụng Nghĩa hiệu úy trở về dường như huynh cảm thấy rất ngạc nhiên?
Phụng Nghĩa hiệu úy chính là Tôn Quyền.
Chỉ có điều Tào Bằng không hiểu được tại sao Hám Trạch lại trịnh trọng như vậy.
Hám Trạch thấp giọng trả lời:
- Ngươi biết thân phận của Phụng Nghĩa hiệu úy vậy cũng biết hiện giờ y còn đang gánh vác nơi nào không?
Tào Bằng gật đầu:
- Cái này đệ biết.
- Vậy ngươi có biết vì sao Ngô hầu lại lệnh cho Phụng Nghĩa hiệu úy tới Dương Tiễn không?
- Cái này... chẳng lẽ ở đó còn có gì khác?
Hám Trạch nói:
- Dương Tiễn là nơi trữ hàng quan trọng. Ngô hầu sớm có ý đánh chiếm Đan Dương cho nên từ năm ngoái đã bắt đầu chuẩn bị tích trữ lương thảo ở Dương Tiễn. Hiện giờ Ngô hầu đóng quân ở Lật Dương, Dương Tiễn chịu trách nhiệm cung ứng lương thảo cho toàn bộ trấn chiến ở Đan Dương, có trách nhiệm quan trọng. Phụng Nghĩa hiệu úy đột nhiên trở về Ngô huyện là có chuyện gì? Vừa rồi ta ngạc nhiên cũng là vì chuyện này.
- A?
Tào Bằng liền trở nên trầm mặc.
Vừa rồi nhìn Tôn Quyền lên bờ đúng là bí mật trở về.
Chẳng lẽ ở Ngô huyện có chuyện gì quan trọng xảy ra mà có thể bức Tôn Quyền bỏ qua chiến sự ở Đan Dương mà trở từ Dương Tiễn trở về?
Điều Hám Trạch thắc mắc không phải là không có căn cứ.
Vì vậy mà nhất thời Tào Bằng cũng có thể hiểu được.
Cát Đức Nho khoảng chừng năm mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ. Tuổi của Hoàng Thừa Ngạn so với Cát Đức Nho nhỏ hơn một chút. Có điều hai bên tóc mai của lão đã điểm hoa râm còn tóc của Cát Đức Nho vẫn đen nhánh so với Hoàng Thừa Ngạn còn trẻ hơn rất nhiều. Hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, đồng thời bên dưới còn có một người thanh niên ngồi tiếp. Người thanh niên đó nhìn chỉ chừng hai mươi, làn da mịn màng trắng nõn, tướng mạo anh tuấn. Quần áo của y có màu vàng chanh càng tôn thêm dáng người. Nhìn y ngồi đó khiến cho người ta có cảm giác thoát tục.
Khi Hoàng Nguyệt Anh trở về, sắc mặt của Hoàng Thừa Ngạn không được vui cho lắm.
- A Sửu! Sao tới giờ mới về?
Lén nhìn Hoàng Thừa Ngạn một cái rồi Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu nói nhỏ:
- Cha! Con và a Phúc tới núi Đặng Úy ngắm mặt trời lặn cho nên về muộn một chút.
- Ngươi nói...
Không để cho Hoàng Thừa Ngạn nổi nóng, Hoàng Nguyệt Anh đã nhanh chóng mở miệng trước:
- Cha con mệt rồi xin đi nghỉ trước.
- Nguyệt Anh! Nhìn thấy bá bá tại sao không nói gì?
Cát Đức Nho cười cười lên tiếng hỏi.
Hoàng Nguyệt Anh vội vàng thi lễ:
- Chất nữ bái kiến bá phục. A! Hiếu Tiên ca ca trở về lúc nào? Muội nghe nói trước đây huynh chẳng phải ở trong núi Thiên Thai Xích Thành tu hành hay sao?
- A Sửu không được vô lễ.
Hoàng Thừa Ngạn vội vàng lên tiếng.
Người thanh niên cười nói:
- Nguyệt Anh càng lớn càng thêm động lòng người. Lúc trước huynh có ở trong núi tu hành, được tiên sư truyền thụ Bạch Hổ thất biến và Tam Nguyệt Chân nhất diệu kinh rồi chuẩn bị nhập thể rèn luyện. Lần này huynh về là muốn thăm phụ thân rồi sau đó tới dãy La Phù bái phỏng đạo hữu tiên gia. Nguyệt Anh! Nghe nói muội mới gặp người quen trên đường. Phong cảnh Chấn Trạch có... đẹp không?
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt lên mà nói nhỏ:
- Có phần động lòng người.
Cát Đức Nho cười nói:
- Được rồi! Hiếu Tiên! Nguyệt Anh cũng đã mệt, để Nguyệt Anh đi nghỉ ngơi đi. Nguyệt Anh! Bá bá đã chuẩn bị cho ngươi canh hạt sen mà ngươi thích. Chốc lát sẽ cho người hâm nóng rồi mang lên phòng. Đã tới Ngô quận rồi thì cứ chơi cho thoải mái, có nhiều cảnh đẹp lắm.
- Đa tạ bá phụ.
Hoàng Nguyệt Anh liếc trộm Hoàng Thừa Ngạn một cái rồi lên tiếng, sau đó xoay người theo tỳ nữ ra khỏi phòng khách.
- Huynh nhìn xem, huynh nhìn xem... Huynh nói ta làm sao mà không lo lắng? Con bé này mới ra ngoài một chuyến là quên hết lễ nghĩa.
- Hiền đệ! Đệ sai rồi. Nam nữ yêu nhau là chuyện thường tình. Đệ có thể ngăn cản được người của Nguyệt Anh nhưng có thể ngăn cản được tâm của nó không? Tâm đã ở bên ngoài cho dù đệ có cưỡng ép bắt nó về thì cũng vô ích. Chẳng khác nào như cái án thư này, đệ có thể lật lên nhưng muốn nó dính chặt xuống đất thì sợ rằng không hiệu quả.
Vừa nói chuyện Cát Đức Nho liền dùng sức ấn cái án thư xuống nhưng nó vẫn đứng yên.
Đột nhiên Cát Đức Nho hất mạnh, một tiếng động vang lên khiến cho Hoàng Thừa Ngạn như hiểu ra.
- Tuổi của Nguyệt Anh cũng đã đôi tám, là thời điểm tìm người. Ta không biết đệ thấy tên tiểu tử đó thế nào nhưng nếu có thể làm cho Nguyệt Anh động lòng thì nhất định có điểm không tầm thường. Nhanh chóng tìm cho Nguyệt Anh một gia đình tốt, chờ sau khi về Kinh Châu qua lại tiếp xúc nhiều thì tâm tư của nó sẽ phai nhạt. Đến lúc đó đệ có gì phải lo lắng? Hiền đệ! Ngày thường đệ vốn cơ trí nhưng vì sao cứ động tới việc của con gái lại rối loạn lên như vậy?
Ánh mắt của Hoàng Thừa Ngạn liền sáng lên và gật nhẹ đầu.
- Đúng rồi! Hiếu Tiên! Lần này con về là có việc gì?
- Thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Chẳng qua lúc trước tiên sư từng ở núi Trung Dương có dậy một người đệ tử nên vẫn còn nhớ. Lần này con xuống núi, tiên sư từng dặn con, nếu có khả năng thì tới núi Trung Dương tìm kiếm. Người đệ tử của tiên sư có thể trạng không được tốt lắm, vì vậy mà tiên sư rút từ trong Bạch Hổ thất biến kinh ra một bộ Bạch hổ thất biến cường thân thuật. Nếu tìm được người thì truyền cho hắn.
- Núi Trung Dương?
Hoàng Thừa Ngạn nhíu mày.
Người thanh niên gật đầu:
- Có điều trước đây tiên sư đã tính rằng người đệ tử đó tới năm mười ba tuổi sẽ gặp kiếp nạn lớn, không biết có bình an vượt qua được không. Bây giờ con phải tới đó để xem. Nếu như hắn mất rồi thì con phải trở về núi để bẩm với tiên sư mới được.
- Có chuyện như vậy thì con lên đường sớm đi.
- Vâng. - Người thanh niên lên tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Hoàng Thừa Ngạn đột nhiên hỏi:
- Hiếu Tiên! Tiên sư mà ngươi nói là vị nào?
- A! Đó là Tả Nguyên Phóng ở Lư Giang.
- Hóa ra là người đó...
Hoàng Thừa Ngạn bỗng nhiên hiểu ra, mà lộ vẻ hâm mộ.
- Nghe tiếng Tả tiên ông đạo pháp cao thâm, lại có thuật thần tiên, đáng tiếc là chưa được gặp. Hiếu Tiên được chân truyền của Tả tiên ông đúng là chuyện may mắn. Theo ta thấy tương lai Cát gia có thể có được đại đạo tiên gia thì thật đáng mừng.
Cát Đức Nho cũng chỉ cười mà không nói tiếng nào. Người thanh niên kia có tên là Cát Huyền là con trai của Cát Đức Nho.
Thuở nhỏ y nổi tiếng hiếu học, đọc thông ngũ kinh. Năm mười lăm mười sáu tuổi đã nổi tiếng Giang Đông.
Nhưng chỉ vì y thích thuật thần tiên cho nên sau khi lập gia đình không lâu liền vào trong núi Thiên Thai Xích Thành để tu đạo. Sau đó y được Tả Từ - Tả Nguyên Phóng chân truyền mà trở thành tổ sư Đạo gia. Đời sau người ta tôn xưng y thành Trùng Ứng Hồ Hữu chân nhân. Hoàng Thừa Ngạn cũng vì Tào Bằng xuất thân ở núi Trung Dương cho nên với người Trung Dương có chút mâu thuẫn.
Vì vậy mà lão không hỏi tiếp. Nếu không chắc chắn lão sẽ biết được người mà Tả Tử bảo Cát Huyền tìm chính là Tào Bằng.
Trong mười ngày sau, những gợn sóng của Giang Đông hết sức yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì.
Thậm chí có nhiều người còn không biết Tôn Quyền đã trở lại Ngô huyện, càng không rõ lắm y đã rời khỏi phủ chưa.
Trong mười ngày gần đây, Tào Bằng rất vui vẻ.
Có khi hắn cũng với Hoàng Nguyệt Anh tới Chấn Trạch hoặc dạo khắp các ngõ ngách của Ngô huyện.
Hoàng Thừa Ngạn cũng chẳng hề cấm đoán Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng qua lại, nhưng cũng không hề giáp mặt với Tào Bằng.
Phần lớn thời điểm, y và Cát Đức Nho ở trong nhà nghiên cứu thuật Hoàng lão. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất đó là mỗi lần Hoàng Nguyệt Anh ra ngoài thì Cam Ninh đều đi theo bảo vệ vì vậy mà hai người có thêm một con kỳ đà. Mặc dù con kỳ đà đó cũng cố gắng không quấy rầy Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh nhưng có y đi theo sau luôn khiến cho Tào Bằng có cảm giác không được tự nhiên.
Cũng may đó là Cam Ninh. Nếu là một người khác có lẽ Tào Bằng đã trở mặt.
Tới hôm nay, sau khi Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh từ bên ngoài thành trở về liền tới một cái tửu quán để nghỉ tạm.
- Cam đại ca! Cùng nhau ngồi đi.
Tào Bằng đưa tay mời khiến cho Cam Ninh cảm thấy ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Thời gian qua Cam đại ca bận rộn nhưng vẫn phải đi theo chúng ta. - Nguyệt Anh cũng cảm thấy hơi bất nhẫn:
- Không bằng đại ca ngồi xuống ăn cơm với chúng ta. Hi hi! A Phúc rất thích nghe những sự tích anh hùng của huynh. Huynh nói chuyện với hắn để cho hắn thêm chút kiến thức.
Cam Ninh nở nụ cười cũng không hề khách sáo, bước tới ngồi bên cạnh.
Tửu lượng của Tào Bằng không tồi, mà Cam Ninh lại rộng lượng.
Tiếp xúc một thời gian, cả hai cũng đều hiểu nhau rõ hơn vì vậy mà nhanh chóng nâng ly với nhau. Hoàng Nguyệt Anh ngồi sau Tào Bằng thỉnh thoảng lại rót rượu cho hắn, nét mặt vẫn giữ một nụ cười. Mỗi lần Tào Bằng uống một chén, sự hạnh phúc trên khuôn mặt nàng lại tăng thêm một phần, chẳng khác gì một người vợ hiền nhìn chồng mình uống xong chén rượu do mình rót mà vui vẻ.
- Chậc chậc! Thật sự là rất thảm.
Đang uống rượu say sưa, Tào Bằng đột nhiên nghe thấy tửu khách bên cạnh đang nói chuyện nhỏ với nhau.
- Đang yên đang lành tại sao Lý hiếu liêm lại chết?
- Đúng vậy. Ngày hôm qua ta còn gặp y, mới chỉ qua một đêm mà đã chết rồi... để lại cô nhi quả phụ thật là đáng thương.
- Nghe nói khi còn sống Lý hiếu liêm có giữ rất nhiều điển tịch. Vừa rồi khi ta đi ngang qua Lý gia nghe người của Lý phủ nói rằng chuẩn bị bán số điển tịch đó để lấy tiền. Xem ra nhà người ta không có ý định ở lại Ngô huyện.
- Mặc dù Lý Dật là hiếu liêm nhưng với số sách trong nhà y thì có thể bán được bao nhiêu tiền?
- Bán được bao nhiêu thì bán. Nghe nói trước khi chết Lý hiếu liêm còn nợ rất nhiều. Phu nhân của y có khí phách không muốn người ta mượn cớ gây chuyện vì vậy có thể bán được cái gì thì bán. Có điều ta thấy cũng không được nhiều giá trị lắm. Số sách của Lý Dật Phong cũng không phải là thứ quý hiếm.
Tào Bằng giật mình. Hám Trạch thích sách nhưng số sách của Tuân Diễn lại không thể cho y được. Hiện giờ Lý hiếu liêm chết, trong nhà bán sách lấy tiền, hay là tới đó mua một ít cho Hám Trạch, làm cho thái độ của y thêm rõ ràng.
Thái độ của Hám Trạch vẫn hàm hồ.
Trước đây Tào Bằng bày tỏ tâm ý của mình, hy vọng Hám Trạch có thể cùng với mình rời khỏi Giang Đông.
Mặc dù Tào Bằng cũng không nói mình có thân phận và địa vị như thế nào nhưng một người thông minh như Hám Trạch cũng có thể đoán được tình hình nhà của Tào Bằng cũng không hề kém. Y cũng không phải người của Tuân gia mà chỉ mạo danh nghĩa Tuân gia. Nhưng không phải một ai cũng có thể làm thư đồng của Tuân Diễn. Ít nhất về những mặt khác có thể thấy Tuân Diễn chấp nhận Tào Bằng. Chỉ cần một điểm này cũng đủ thấy khả quan...
Nếu Hám Trạch trung với Đông Ngô thì hiện tại Tào Bằng có khả năng đã trở thành tù nhân.
Còn nếu Hám Trạch không trung với Đông Ngô thì đối với việc Tào Bằng định mượn sức, y sẽ có thái độ đồng ý hoặc là không.
Nhưng Tào Bằng không biết được thái độ của Hám Trạch như thế nào.
- A Phúc! Ta nhớ Đức Nhuận thích sách. Hay là chúng ta tới đó mua cho hắn mấy cuốn? Nói không chừng tên đó sẽ rất vui.
Không để cho Tào Bằng mở miệng, Cam Ninh đã lên tiếng.
Tào Bằng ngẩn người rồi chợt cười nói:
- Ta cũng có ý đó không ngờ bị Cam đại ca nói trước.
Rồi sau đó hắn thương lượng với Hoàng Nguyệt Anh, Hoàng Nguyệt Anh cũng không có ý kiến gì. Ba người ăn trưa xong liền tìm người hỏi chỗ ở của Lý hiếu liêm. Sau đó ba người theo một cái ngõ nhỏ, rẽ mấy lần thì nhanh chóng tới được Lý phủ.
Diện tích của Lý phủ cũng không rộng lắm, so ra còn kém với đào lâm ở Cức Dương.
Nơi này chỉ có một cánh cổng, hai bên có hai dãy phòng, mặt sau có tiểu viện. Cộng lại cũng chỉ có bảy gian phòng. Toàn bộ Lý phủ chiếm diện tích khoảng bảy, tám trăm mét vuông, từ ngoài nhìn vào hết sức đơn sơ nhưng lại có một sự thanh nhã.
Lý hiếu liêm tên là Lý Cảnh tự Dật Phong, năm nay hai mươi sáu.
Trong nhà y có một vợ và một con nhưng không phải là người Ngô huyện. Nghe nói Lý Dật Phong là người Phú Xuân, sau đó chuyển tới Ngô huyện. Vì vậy mà ở Ngô huyện cũng không có người thân. Tuổi của Lý phu nhân cũng không lớn lắm, chỉ chừng hai mươi, nhưng nhan sắc cũng không hề tầm thường.
Nàng mặc một bộ đồ tang nhìn rất thanh tịnh.
Nàng đứng ở cửa sảnh tiếp đón đám người Tào Bằng. Sau khi hỏi được ý đồ, Lý phu nhân liền dẫn đám người Tào Bằng đi vào hậu viện.
- Phu nhân! Thân thể của Lý hiếu liêm làm sao?
Lý phu nhân ngẩn người rồi lắc đầu:
- Vong phu rất khỏe. Hôm qua trước khi ra ngoài sắc mặt vẫn còn rất tốt. Nhưng sau khi trở về y liền cảm thấy khó chịu. Lúc đó còn tưởng do y uống rượu cho nên người không được khỏe vì vậy đi nghỉ sớm. Không ngờ...
Lời nói của phu nhân hết sức đau thương, nói xong, nước mắt liền chảy xuống.
- Quan phủ có tới kiểm tra không?
- Đã kiểm tra qua, nói là do bệnh trong tâm phát tác vì vậy mà đột tử.
- Xin phu nhân cố nén đau thương.
Tào Bằng cũng không nghĩ nhiều lắm vì vậy mà không hỏi tiếp.
Đi vào cửa thư phòng, Lý phu nhân mở phòng ra rồi đứng ngoài nói:
- Khi vong phu còn sống để sách ở đây. Nếu công tử muốn gì thì cứ lấy. Chúng đều là sách không đáng tiếng. Nếu không phải chuẩn bị trở về với ông bà, thiếu tiền thì ta cũng không làm cái việc nhục nhã này.
Hoàng Nguyệt Anh nhẹ giọng an ủi còn Tào Bằng và Cam Ninh thì cất bước đi vào trong phòng.
Trong thư phòng có hai cái giá sách và một cái án thư. Trên giá sách có xếp một hàng thẻ tre. Tào Bằng đi tới cầm một quyển giở ra, xem lướt qua sau đó lại đặt xuống. Đây chỉ là một chút thơ luận cũng không có gì đáng để lựa chọn. Trong tay Hám Trạch không có sách nên có lẽ nhưng cuốn này y sẽ thích.
Tào Bằng nhẩm thấy trong thư phòng có ước chừng trăm quyển thư tịch.
Hắn đang định đi ra ngoài hỏi Lý phu nhân toàn bộ số sách này bán bao nhiêu tiền thì đột nhiên hắn chợt nhìn sang án thư.
Bước chân của Tào Bằng bỗng nhiên dừng lại rồi bước tới bên cạnh án thư.
-Cái gì vậy?
Cam Ninh thấy vậy thì thắc mắc.
Tào Bằng cười cười:
- Xem qua mà thôi.
Hắn cầm một chống giấy trắng trên án thư. Đây là loại giấy rất quý báu. Trên tờ giấy đã nhuốm màu hiển nhiên đã được sử dụng qua. Trên đó có viết một số bài thi từ.
Tào Bằng đọc mấy cái đó, nét mặt liền trở nên trang nghiêm.
- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu...
- Đây chẳng phải là Kinh thi hay sao?
- Đúng vậy! Ta chỉ ngạc nhiên tại sao lại dùng loại giấy này để viết Kinh thi?
Cam Ninh cười nói:
- Có lẽ là người ta có điểm khác biệt. Dù sao thì trong số những người có công danh phần lớn đều có tật xấu cũng là chuyện bình thường.
- Có phải không? - Tào Bằng đột nhiên cười nói:
- Năm đó đại ca lấy gấm vóc để buộc thuyền có tính là tật xấu không?
Cam Ninh ngẩn người rồi đột nhiên cười ha hả.
- Hiền đệ! Số gấm vóc đó cũng không phải là của ta.
Nhớ lại những gì Hoàng Nguyệt Anh nói, Tào Bằng lập tức hiểu được. Số gấm vóc đó có lẽ là do Cam Ninh tung người đánh cướp mà có.
- Phu nhân! Ta muốn mua tất cả số sách ở đây.
Tào Bằng đi ra khỏi thư phòng rồi nói với Lý phu nhân.
Lý phu nhân ngẩn người rồi lập tức mừng rỡ, gật đầu liên tục:
- Cảm tạ công tử.
Rồi sau đó nàng đưa ra một cái giá khiến cho Hoàng Nguyệt Anh hơi nhíu mày. Vừa mới định mặc cả thì Tào Bằng đã nhẹ nhàng níu tay lại. Hoàng Nguyệt Anh quay đầu thì thấy nét mặt của Tào Bằng nghiêm túc lắc đầu với mình. Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên nhưng Hoàng Nguyệt Anh cũng không nói gì nữa.
Thu dọn hơn trăm quyển sách cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng may trong Lý phủ vẫn còn hai nô bộc. Bọn họ nhanh chóng tìm thùng để sách vào đó.
Sau đó, Lý phu nhân lại cho người tìm một cái xe ngựa rồi đặt cái rương lên trên xe.
Đúng lúc này, Tào Bằng lại đưa ra một thỉnh cầu khiến cho mọi người bất ngờ:
- Không biết có thể cho tại hạ bái tế Hiếu liêm công hay không?
*****
Khi còn sống Lý Cảnh cũng là một kẻ đẹp trai. Nhưng do y bị đột tử cho nên linh đường cũng chưa được chuẩn bị vì vậy mà thi thể được đặt ở một gian phòng bên cạnh.
Tào Bằng tiến tới thi lễ, đồng thời quan sát thật kỹ sau đó ra khỏi căn phòng, cáo từ với Lý phu nhân.
- A Phúc! Ngươi làm sao vậy?
Trên đường về, Hoàng Nguyệt Anh không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Lý Dật Phong không phải bị đột tử mà bị người ta giết bằng thuốc độc.
- Cái gì?
- Mà Lý phu nhân cũng thật lạ. Trượng phu vừa mới chết liền bán vội của cải lấy tiền định rời khỏi Ngô huyện... về mặt này chắc chắn có tin vịt.
- Tin vịt là cái gì?
- A! Chính là cổ quái...
- Đây cũng là câu nói của núi Trung Dương sao?
- Ừm! Cứ coi như vậy đi.
Hiện tại đối với Tào Bằng thì cho dù là cổ đại hại tương lai, nữ nhân cũng là những người lắm chuyện. Vốn đang thảo luận về cái chết của Lý Cảnh vậy mà trong nháy mắt đã chuyển sang câu nói. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh tò mò, Tào Bằng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Có điều nhờ đó cũng thấy được Hoàng Nguyệt Anh đối với âm mưu quỷ kế cũng không thích lắm.
Tào Bằng cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề đó nữa. Chỉ có điều trong lòng hắn tồn tại một cái nghi vấn.
Trước khi tiễn Hoàng Nguyệt Anh về Cát phủ, Tào Bằng nói:
- Nguyệt Anh! Ngày mai có khả năng ta không thể đi với muội. Ta phải đi với Hưu Nhược tiên sinh tới Hoa đình... tham gia một cái tiệc cưới.
- Vậy phải mất bao lâu?
- Có lẽ phải hai, ba ngày.
- Ừ... Ngươi về sớm một chút. Cha ta trong hai ngày qua dường như có ý định rời đi. Ta lo lắng...
Tào Bằng giật mình, theo bản năng nắm chặt tay Hoàng Nguyệt Anh như sợ hãi nàng rời khỏi mình thì từ nay về sau cả hai không còn cách nào gặp lại.
- Vậy để ta nói với tiên sinh không đi nữa.
- Không được... Đại trượng phu phải lấy sự nghiệp làm trọng. Nếu Hưu Nhược tiên sinh để cho ngươi đi cùng thì nhất định có việc quan trọng. Hai ngày qua ngươi ở cùng ta cũng chẳng làm được việc gì tốt. Ngày mai mà ngươi còn từ chối chắc chắn sẽ khiến cho Hưu Nhược tiên sinh không vui, mà ngươi cũng chẳng được ích lợi gì.
Tào Bằng nói:
- Vậy phải làm sao đây?
- Đúng là a Phúc ngốc! Ta chỉ nói phụ thân có ý định rời đi chứ chưa thực sự muốn đi. Ngươi chỉ cần về sớm là được. Còn có chuyện của chúng ta, ngươi luôn muốn cùng với ta nói rõ với phụ thân... chẳng lẽ lại không định gặp mặt sao?
Nói tới đây, Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu. Dưới ánh chiều tà vẫn có thể thấy được đôi má của nàng hơi ửng đỏ.
Tào Bằng lập tức mừng rỡ. Hoàng Nguyệt Anh nói như vậy chẳng phải là nhắc nhở hắn tới Hoàng gia cầu hôn hay sao?
Thậm chí hắn cũng không nhớ rõ chia tay với Hoàng Nguyệt Anh như thế nào mà cứ lâng lâng đi vào dịch trạm. Đêm đó, lại là hôm Hám trạch làm nhiệm vụ... Khi Tào Bằng nhìn thấy Hám Trạch mới tỉnh táo hơn rồi cho người dỡ sách trên xe xuống, sau đó cho vào phòng của y.
- Cái gì đây?
- Hám đại ca! Là sách. Hôm nay chúng ta ngẫu nhiên biết được có một nhà bán sách lấy tiền cho nên mua hết về đây. Mấy ngày qua làm phiền huynh nhiều mà không có lễ vật gì cả. Nên tặng huynh số sách này là để biểu lộ tâm ý của đệ. Huynh không được từ chối.
Hám Trạch mừng rỡ kéo tay Tào Bằng mà cảm tạ liên tục.
Sau khi khuân sách vào phòng Hám Trạch, Tào Bằng liền quay về chỗ ở.
Tuân Diễn vẫn chưa về nên trong viện hoàn toàn yên tĩnh. Hai tên gia tướng giữ nhà bắt chuyện với Tào Bằng rồi sau đó hắn trở về phòng.
Mấy ngày qua, Tào Bằng chỉ say đắm bên người đẹp chẳng để ý gì tới chuyện khác.
Có điều, theo thời gian, Tào Bằng từ từ hiểu được tâm trạng của Tuân Diễn. Tuân Diễn ngoài mặt thì tỏ ra đi thăm bạn nhưng thực tế là làm cho Tôn Sách cảm thấy ngột ngạt. Tuân Diễn có nói với Tào Bằng, Tôn Sách là một người phóng khoáng có khí phách đại trượng phu. Cùng với danh vọng của Tôn Kiên và võ công của bản thân tạo dựng uy danh cho nên hoàn toàn đứng vững ở Giang Đông, trở thành chư hầu một phương.
Nhưng Tôn Sách thống trị Giang Đông lại có một cái sơ hở lớn.
Y xuất thân từ nhà phú hào... coi như là một người nổi tiếng ở Cối Kê. Nhưng như vậy so với những gia đình danh sĩ trăm năm thì chung quy Tôn thị vẫn yếu hơn nhiều. Lại thêm lúc mới chinh phạt Giang Đông, Tôn Sách sử dụng thủ đoạn cứng rắn, đả kích bộ hạ của sĩ gia khiến cho sĩ gia và Tôn Sách không được hòa thuận cho lắm. Sau khi thu được Ngô quận, Tôn Sách cũng không chữa trị ngay quan hệ với sĩ gia đê củng cố địa vị. Mà ngược lại y vẫn liên tục chinh phạt, mượn cơ hội thâu tóm bộ hạ của sĩ gia, đả kích lực lượng của họ.
Kể từ đó, quan hệ giữa Tôn Sách và kẻ sĩ lại càng xa cách.
Đừng có thấy dưới tay Tôn Sách không thiếu người của nhà kẻ sĩ nhưng trên thực tế y cũng không được kẻ sĩ chấp nhận.
Bản thân Tôn Sách là một người hết sức kiêu ngạo. Nếu như là bách tính bình dân thì y còn có khả năng cúi đầu. Nhưng đối với gia tộc kẻ sĩ, Tôn Sách vẫn không muốn chịu thua.
Đời sau thường nói... Tào Tháo đại lượng bắt đầu dùng kẻ sĩ bần hàn.
Nhưng trên thực tế thì sao? Tôn Sách cũng sử dụng rất nhiều người nghèo khó nhưng chẳng qua vì y chết sớm nên không rõ ràng thôi.
Tôn Sách không phục cũng không phải y không e ngại đối với kẻ sĩ Giang Đông.
Tuân Diễn liên tục tới viếng thăm kẻ sĩ Giang Đông cho dù Tôn Sách có rộng lượng tới mấy cũng sẽ nẩy sinh sự nghi kỵ.
Nhưng y lại không thể ngăn cản được Tuân Diễn chỉ đành trơ mắt nhìn. Thời gian trôi đi, sự nghi kỵ của Tôn Sách sẽ càng lúc càng mạnh... Cuối cùng rồi sẽ xung đột kịch liệt với kẻ sĩ Giang Đông. Đây là một mưu kế cho dù Tôn Sách biết rõ cũng không thể e ngại, cũng không thể giết được Tuân Diên. Bởi vì nếu giết thì chẳng những mắc tội với Tào Tháo mà thậm chí còn khiến cho kẻ sĩ trong thiên hạ hận Tôn thị. Nên nhớ rằng Tuân thị ở Dĩnh Xuyên cũng không phải là thứ mà Biên Nhường có thể sánh dược.
Tuân gia có sức ảnh hưởng rất lớn tới kẻ sĩ mà người bình tuhuowgnf không thể nào tưởng tượng.
Tào Bằng bội phục người nghĩ ra cái mưu này. Người này nắm vô cùng chính xác tâm lý của người thường. Nếu nói là ly gián thì chẳng bằng nói đó là tâm lý chiến. Hơn nữa người đó lại hiểu rõ sự thay đổi và không hề e ngại.
Có điều, hiện giờ Tào Bằng suy nghĩ cũng không biết ai bày ra cái mưu này. Trong thời kỳ Tam quốc, đại sư tâm lý chiến có rất nhiều.
Chưa nói tới bên Tào có Giả Hủ, Tư Mã Ý. Đông Ngô có Lã Mông, Lục Tốn cùng với Gia Cát Lượng của Thục Hán (nếu kế không thành là thật). Tất cả đều giỏi sử dụng tâm lý chiến.
Nhưng trước mắt mà nói, dưới trướng Tào Tháo có thể nghĩ được ra cái mưu này chỉ có hai người.
Không phải Tuân Húc thì chính là Quách Gia.
Vì vậy mà Tào Bằng cũng không suy nghĩ nhiều lắm về chuyện này.
Vào lúc này điều hắn đang suy nghĩ đó là lời nói vừa rồi của Hoàng Nguyệt Anh. Nếu như không nhân lúc Hoàng Thừa Ngạn còn ở Ngô huyện mà cầu hôn, để cho lão trở về Giang Hạ thì cầu hôn sẽ vô cùng rắc rối. Cầu hôn cũng là một môn học vấn. Với loại danh gia vọng tộc như Hoàng Thừa Ngạn thì người cầu hôn phải có thân phận ngang bằng cho dù không cũng không thể kém nhiều lắm. Vì vậy mà Tào Bằng nghĩ đi nghĩ lại rồi nghĩ tới Tuân Diễn.
Tuân thị đứng đầu Dĩnh Xuyên so với Hoàng thị còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Hơn nữa danh vọng của Tuân Diễn còn cao hơn Hoàng Thừa Ngạn... Nếu như có thể mời được Tuân Diễn ra mặt thì Hoàng Thừa Ngạn chắc chắn phải suy nghĩ.
Vấn đề là Tuân Diễn có đồng ý hay không?
Điều này Tào Bằng cũng không chắc chắn vì vậy mà hắn ngồi trong phòng ngơ ngẩn.
Sau đó, hắn lấy trong túi ra một chồng giấy màu xanh, ngồi dưới ánh đèn mà quan sát, suy nghĩ thật cẩn thận. Hắn có cảm giác trong những tờ giấy này dường như cất dấu bí mật.
Sau đó, Tào Bằng đột nhiên đứng dậy cất kỹ tờ giấy đó đi. Hắn vội vàng đi ra chỗ gác cổng thì thấy Hám Trạch đang ngồi trên sàn nhà đối diện với cái rương gỗ to, thi thoảng lại thốt lên tiếng cười.
Y đột nhiên lấy ra một quyển sách mà vuốt nhẹ. Rồi sau đó, y đặt lên mũi, nhắm mắt lại mà ngửi... Nét mặt thể hiện một sự mỹ mãn.
Người này đúng là một con mọt sách.
- Hám đại ca!
- A...
Hám Trạch giật mình vội vàng nhét quyển sách vào trong hòm gỗ mà cảnh giác nhìn xung quanh.
- A Phúc! Ngươi không đi nghỉ đi. Có chuyện gì vậy?
- Đệ muốn hỏi một chút. Huynh có biết người nào tên là Lý Cảnh không?
Hám Trạch sửng sốt:
- Ngươi nói tới người vừa mới đỗ hiếu liêm của quận Cối kê, Lý Cảnh - Lý Dật Phong sao?
- Đúng vậy.
- Ta có biết người này nhưng cũng không tiếp xúc. Ta và y mặc dù là đồng hương nhưng cũng không quen biết lắm. Có điều ta biết, lúc trước khi Lý Cảnh ở Cối Kê, đức hạnh cũng không được tốt lắm có phần tham tài, lại háo sắc. Người này có thể viết chữ rất đẹp hơn nữa lại khéo tay bắt chước. Cho dù là bút tích của ai, y chỉ cần bắt chước một chút là có thể học được tới tám chín phần. Vì vậy mà tên đó từng được Vương Lãng cho vời, sau đó trở thành Chủ bộ của quận Cối kê. Nhưng sau khi Vương Lãng bị thua, Lý Cảnh sợ bị liên lụy cho nên từ Cối Kê dời tới Ngô quận. Tài học của y không tồi nhưng đức hạnh lại quá kém. Đúng rồi... tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi thăm người đó?
*****
Tào Bằng do dự một chút rồi nói nhỏ:
- Lý Cảnh đã chết.
- Cái gì?
Hôm nay Hám Trạch phải canh dịch trạm nên cũng không đi ra ngoài vì vậy cũng không biết bên ngoài có chuyện gì.
Trên thực tế, người giống như Lý Cảnh bị giết, cho dù y có đi ra ngoài cũng chưa chắc đã biết. Nếu như không phải hôm nay Tào Bằng ngẫu nhiên nghe được trong tửu quán, cũng có ý mua sách thì cũng không để ý. Hám Trạch nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn quyển sách trước mặt.
- A Phúc! Số sách này...
- À. Ta mua được từ Lý gia.
Hám Trạch giật mình vội vàng bỏ sách vào trong rương.
- Ngươi sao không nói rõ với ta từ trước?
- Sao vậy?
- Thứ này rất xui.
Hám Trạch nói xong rồi lôi dưới giường ra một cái rương, bên trên có bày một ít lá hương liễu.
- Bình thường ta đặt thứ này ở đây chính là để khỏi xui. Không ngờ hôm nay đúng là phải dùng tới.
Nói xong, Hám Trạch lấy hai cái lá nhúng vào nước rồi rửa tay. Sau đó khóa rương lại rồi y lấy cái là liễu quét mấy cái, sau đó cung kính đặt nó lên trên cái rương.
Làm xong, Hám Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
- May là ngươi nói sớm, nếu không ta sẽ bị đen đủi. Trước tiên cứ xử lý như vậy, ngày mai ta sẽ đi cầu một ít phù rồi dán lên trên rương. Cần phải ba ngày ba đêm mới có thể loại bỏ hoàn toàn sự xui xẻo.
Con người càng khổ càng tin vào quỷ thần. Vì vậy mà nó tràn ngập trong các loại văn hóa.
Cho nên, đối với hành động của Hám Trạch, Tào Bằng cũng không để ý.
Ánh mắt của hắn nhìn vào một cái cây nhỏ bên cạnh giường Hám Trạch.
Trên cái cây có mấy quả đậu đỏ nhìn rất đẹp.
- A Phúc! Lý Cảnh chết ra sao? Ngày hôm qua ta còn thấy y mặc quần áo chỉnh tề đi rêu rao khắp nơi. Người này cũng không phải là kẻ đoản mệnh mà.
- A! Đệ...
Tào Bằng tỉnh lại liền nói:
- Hôm nay đệ cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói rằng Lý Cảnh chết. Vợ của y bán của cải lấy tiền. Ta biết Hám đại ca thích sách cho nên mới nảy ra ý định tới đó mua. Có điều...
- Có điều làm sao?
- Đệ thấy Lý Cảnh dường như không phải đột tử.
Hám Trạch ngẩn người rồi cười nói:
- A Phúc! Đệ mới có bằng đó tuổi làm sao biết y không phải bị đột tử?
- Đệ đã xem qua thi thể của y. Nhìn bên ngoài cũng không có vấn đề gì. Nhưng đệ để ý thấy bờ môi của y hơi tái, hơn nữa nét mặt cũng rất bình thản. Nếu như đột tử thì phải co giật nhưng từ trên thi thể không thể thấy được sự đau khổ của Lý Cảnh trước khi chết. Đệ thấy... có khả năng y bị trúng độc mà chét. Nhưng không biết là độc dược gì.
- Vậy quan phủ...
- Quan phủ nói y đột tử. Điều này càng làm cho đệ thấy lạ.
Một sơ hở rõ như vậy, ngay cả đệ cũng thấy được vậy mà quan phủ lại làm như không thấy. Hơn nữa... Lý phu nhân dường như cũng không có ý kiến gì, trong lúc thi thể còn chưa an táng đã vội vàng bán gia sản mà trở về quê. Đệ thấy hình như Lý phu nhân bị cảnh cáo cho nên mới vậy. Tóm lại, chuyện này đệ thấy rất lạ nên mới tới đây hỏi.
Hám Trạch trầm ngâm không nói. Sau đó, y ngẩng đầu nói nhỏ:
- A Phúc! Ngươi có tin ta không?
Tào Bằng ngẩn người, gật đầu trả lời:
- Sao Hám đại ca lại nói vậy? Nếu đệ không tin huynh thì sao lai nói nhiều với huynh như vậy?
- Đừng để ý tới chuyện này nữa.
- Tại sao?
- Quan phủ lộ liễu bỏ qua sơ hở đó mà phán định Lý Cảnh đột tử. Thi cốt của Lý Cảnh còn chưa lạnh mà Lý phu nhân vội vàng định bỏ đi. Điều này chắc chắn có gì đó bí ẩn. Nhưng chúng ta không thể nhúng tay vào được. Ta cũng biết ngươi có bản lĩnh nhưng cũng có lúc chúng ta phải giả vờ câm điếc. Ngay cả huyện nha của Ngô huyện mà còn vậy thì chắc chắn có người đứng sau giật dây, chúng ta không thể đối đầu được. Chúng ta chẳng nói có nhiều chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện hay sao? Đừng có để ý tới chuyện này nữa. Nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.
Tào Bằng trở nên trầm mặc. Hắn hoàn toàn thấm thía lời nói của Hám Trạch.
Hắn có thể cảm nhận được ý tốt của Hám Trạch. Kiếp trước cũng từng có người khuyên bảo hắn như vậy nhưng kết quả... hắn không nghe cho nên cả gia đình phải tan nát.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
- Hám đại ca! Đệ mệt rồi.
- Vậy hãy nghỉ tạm đi. Ngày mai chẳng phải ngươi còn đi với Tuân tiên sinh tới Hoa đình hay sao? Ngủ sớm một chút đi. Nếu có chuyện gì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tào Bằng gật đầu bước đi.
Nhìn bóng lưng Tào Bằng, Hám Trạch đứng ở cửa một lúc lâu mới thở dài rồi quay vào phòng.
Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. (1)
Hoàng Nguyệt Anh thả tấm lụa trắng trong tay, cầm lấy cái vòng tay được làm từ đậu đỏ mà hai gò má ửng hồng, nở nụ cười hạnh phúc.
Cái xuyến đeo tay dùng lụa trắng bọc lại được Cam Ninh lén chuyển cho nàng lúc sáng sớm. Nghe nói cái vòng đeo tay này do Tào Bằng thức cả đêm để làm. Bài thơ trên tấm lụa trắng cũng là của hắn. Hoàng Nguyệt Anh áp tấm lụa lên mặt, nét mặt không giấu được sự thơ ngây."Thử vật tối tương tư" đây cũng là thứ mà a Phúc biểu lộ tình cảm của mình.
- A Sửu! Con đang làm gì vậy?
Một âm thanh chợt vang lên sau lưng Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức tỉnh táo vội vàng đứng dậy rồi dấu tấm lục trắng sau lưng.
- Cha! Sao người lại tới đây?
- Ta tới đây lâu rồi chỉ thấy ngươi ngồi đó cười ngây ngô thôi.
Nét mặt của Hoàng Thừa Ngạn âm trầm không hề có lấy một chút tươi cười. Trên thực tế gần đây nét mặt của lão vẫn như vậy. Ở ngoài thì mỗi ngày lão ngồi với Cát Đức Nho tham thảo Hoàng lão thuật không chú ý tới Hoàng Nguyệt Anh. Nhưng trong bóng tối thì Hoàng Thừa Ngạn không hề lơi lỏng đối với nàng. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh ngày nào cũng vui vẻ ra ngoài rồi trở về, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn rất khó chịu.
Có cha mẹ nào mà không hy vọng con mình được tốt?
Nhưng vấn đề là...
Quan điểm môn đăng hộ đối của Hoàng Thừa Ngạn rất mạnh. Hoàng thị ở Giang Hạ là một gia tộc danh giá ở Kinh Tương, nếu Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng kết hợp sẽ khiến cho nhiều người nhạo báng. Về điểm này Hoàng Thừa Ngạn cũng đứng cùng chiến tuyến với Hoàng Xạ. Lão đương nhiên hy vọng con gái mình hạnh phúc nhưng cũng phải xét tới thể diện của dòng họ.
Nếu Tào Bằng xuất thân từ một dòng họ lớn thì Hoàng Thừa Ngạn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chỉ có điều hắn chỉ là một tên dân đen ở núi Trung Dương vì vậy mà Hoàng Thừa Ngạn không thể chấp nhận được.
- Con đeo cái gì trên tay?
Hoàng Thừa Ngạn lập tức phát hiện ra cái vòng đeo tay bằng đậu đỏ của Hoàng Nguyệt Anh. Đồng thời lão cũng nhìn thấy tấm lụa trắng mà nàng giấu sau lưng.
- A... đây là vòng đeo tay.
- Cầm trong tay cái gì?
-.......
- Lại là do Tào Bằng tặng cho ngươi sao?
- Vâng.
Hoàng Nguyệt Anh thả tay xuống rồi trả lời. Có điều nàng lập tức phản ứng lại:
- Phụ thân! Thật ra tài học của a Phúc rất tốt. Lúc trước chẳng phải người cũng khen ngợi hắn sao? Thơ của hắn cũng rất xuất sắc. Lúc trước y còn làm một bài thơ thất ngôn ở Chấn Trạch, ngay cả Trương Tử Bố cũng phải khen ngợi.
- Cha! A Phúc là người tốt. Tại sao người lại luôn để ý tới hắn? Như vậy không hay...
- Phải không?
Hoàng Nguyệt Anh vội vàng cầm tấm lụa trắng đưa cho Hoàng Thừa Ngạn:
- Đây là bài thơ ngũ ngôn mà hắn vừa mới làm.
"Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi......" Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư?"
Hoàng Thừa Ngạn đọc bài thơ trên tấm lụa trắng, trong mắt có chút phức tạp. Sau đó lão khẽ thở dài:
-A Sửu! Không phải là cha cố chấp. Nhưng thật sự rằng Tào Bằng và đường huynh của con có mối hận hủy nhà. Nếu con mà đi cùng với hắn thì rất khó. Cha không phủ nhận bài thơ ngũ ngôn này nhưng cũng không thể làm được chuyện gì. Cha vẫn nói câu đó... không đồng ý chuyện của con và hắn... Ngày mai! Ngày mai chúng ta phải đi. Lần này con đã làm.... một chuyện hoàn toàn sai.
- Cái gì?
Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy vậy thì sợ hãi.
- Phụ thân! Chẳng phải người nói một thời gian nữa mới đi sao?
- Ta thay đổi quyết định.
- Nhưng hiện giờ a Phúc không có ở Ngô huyện. Còn muốn nói lời từ biệt với hắn mới được. Cha...
- Đừng có nói nhiều... ý ta đã quyết. - Hoàng Thừa Ngạn đột nhiên nổi giận mà quát lớn. Nhìn nét mặt cầu khẩn của con giá, lão cũng cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên nhìn tấm lụa trắng trong tay, Hoàng Thừa Ngạn cũng biết lần này mình phải cứng rắn mới được.
Hiển nhiên là tình cảm của Hoàng Nguyệt Anh đã rất sâu, nếu tiếp tục ở lại Ngô huyện thì sớm muộn gì cũng có tai hoạ. Vì hạnh phúc của Nguyệt Anh đồng thời cũng vì thể diện của Hoàng thị, Hoàng Thừa Ngạn biết rằng mình không được mềm lòng.
- Từ hôm nay trở đi, con không được bước một nửa bước ra khỏi cái viện này.
- Người đâu! Nhanh tới đây cho ta... Tuyệt đối không được cho tiểu thư ra ngoài. Ta đi từ biệt huynh trưởng, tới trời tối chúng ta sẽ đi.
(1): Theo truyền thuyết, Hồng đậu trở thành tín vật của tình yêu bắt nguồn từ câu chuyện tình chung thủy: "Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây hồng đậu được sinh ra".
Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc. Sau này Hồng đậu càng nổi tiếng hơn nữa nhờ bài thơ "Tương tư" của nhà thơ Vương Duy (701 – 761) đời Đường.
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái biệt
Thử vật tối tương tư.
Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Chàng ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình
(Người dịch: Hải Đà)
Hồng đậu ban đầu là để tượng trưng cho sự thương nhớ, tương tư dần dần nó trở thành tín vật của tình yêu. Nhờ hồng đậu người ta gửi gắm tình yêu đến đối phương. Vào mỗi độ xuân về đôi lứa yêu nhau lại dành tặng nhau những hạt hồng đậu để tượng trưng cho tình yêu của mình. Cũng có khi thương nhớ, người ta lại nghĩ đến hồng đậu, lại muốn cùng nhau đi nhặt hồng đậu để nếm thử cảm giác tương tư.
Hoàng Thừa Ngạn đối với chuyện này thấy phải giải quyết thật nhanh chóng. Chuyện tình của Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh giống như một cây châm trong lòng khiến cho lão rất khó chịu.
Vốn lão định khoảng hai ngày nữa mới đi. Nhưng khi nhìn thấy bài thơ trên tấm lụa trắng, Hoàng Thừa Ngạn biết rằng nếu không đi thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Vì vậy mà lão hạ quyết tâm, không để ý tới Hoàng Nguyệt Anh... phải nhanh chóng rời đi. Vừa đi lão vừa suy nghĩ, "trước đây Đức Công từng giới thiệu tên tiểu tử nhà Gia Cát với ta. Nhà Gia Cát mặc dù không được như trước nhưng dù sao cũng là một gia tộc lớn ở Lang gia... cũng không tới mức quá mất mặt. Ừm... Sau khi trở về phải nói với Đức Công một câu. Nếu có thể thì nhanh chóng quyết định hôn sự này, không để cho Nguyệt Anh suy nghĩ miên man, dẫn tới đêm dài lắm mộng. Ừm..." Hoàng Thừa Ngạn theo bản năng nắm chặt tấm lụa trắng trong tay.
Hoàng Nguyệt Anh giống như người mất hồn đứng ngây người trong viện mà không biết phải làm thế nào.
- Tỷ! Về phòng thu dọn một chút đi.
Một thị tỳ bước tới nhẹ giọng khuyên bảo. Vốn nàng có ý tốt nhưng nào biết Nguyệt Anh lại đang tức giận.
- Tránh ra. Chuyện của ta không cần ngươi phải quan tâm.
Dứt lời, Nguyệt Anh đùng đùng đi về phòng. Sau khi bước qua cánh cửa, nàng đóng cửa lại để mặc thị tỳ ở bên ngoài.
Thời tiết hôm nay thật sự là tốt.
Trong Lục gia trang ở Hoa Đình giăng đèn kết hoa, tràn ngập một bầu không khí vui tươi.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan theo Tuân Diễn tới Lục gia trang. Lục Tốn hết sức nhiệt tình ra ngoài nghênh đón đồng thời cũng cho người sắp xếp cho họ được thỏa đáng.
Có thể thấy được Lục Tốn đang hết sức bận rộn. Chẳng những y phải làm chú rể mà còn đồng thời đảm nhiệm vai trò gia chủ của Lục gia. Lục thị ở Hoa Đình không còn được như trước. Trước đây, Lục thì có nhiều thế hệ làm quan. Lục Tiêm làm Hoàng môn thị lang, Lục Tuấn là Đô Úy tây bộ, Lục Khang là thái thú Lư giang. Còn hiện tại cả Lục gia không có một ai làm quan.
Điều đó khiến cho Lục Tốn phải hạ thấp mình xuống lấy thân phận của vãn bối mà làm những việc của người già.
Nhìn Lục Tốn thành thục thu xếp mọi việc, Tào Bằng thầm cảm khái. Nếu như trong nhà không có sự thay đổi lớn như vậy thì cũng không tới lượt một đứa bé mới mười lăm tuổi phải làm những chuyện như vậy. Nếu như không phải gánh vác những việc đó sớm thì tương lai của Lục Tốn cũng chẳng quá mức rực rỡ.
Tào Bằng vừa có chút hâm mộ lại vừa cảm thấy may mắn. Hắn hâm mộ phong độ của Lục Tốn thong dong tự nhiên, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì mình không có cái kinh nghiệm giống như của Lục Tốn.
Cực khổ có thể tôi luyện được con người. Nhưng nếu không vì bất đắc dĩ thì có ai muốn hứng chịu nỗi khổ đó?
Tào Bằng đi theo sau Tuân Diễn đồng thời vô cùng cảm khái.
Đột Nhiên... Tào Bằng nhìn thấy ở một cái góc cách đó không xa có một thiếu nữ vận bạch y đang im lặng đứng đó.
Bên cạnh nàng không có người nào giống như tự cô lập mình ra một khoảng cách cả nghìn dặm với mọi người.
Tào Bằng mới nhìn đã nhận ra cô gái đó chính là người hắn gặp đánh đàn trong hoa viên của Lục gia trang.
- Tiên sinh! Cô gái kia là ai?
Tuân Diễn nhìn theo ngón tay của Tào Bằng rồi lắc đầu.
- Không rõ lắm. Có điều nhìn cách ăn mặc của cô ấy chắc là người họ Lục. Bá Ngôn có hai huynh đệ... không nghe nói có tỷ muội. Ừm... có thể là người của Bắc phòng.
Bắc phòng chính là người nhà Lục Khang. Tào Bằng giật mình rồi gật đầu.
Đối với thiếu nữ áo trắng, không biết tại sao Tào Bằng cứ có cảm giác khác lạ. Có lẽ đêm hôm đó khi nàng quay đầu lại nhìn đã để lại cho hắn một ấn tượng sâu, hoặc có thể là do tiếng đàn của nàng khiến cho tim hắn đập nhanh. Nhưng nói tóm lại thì hắn vẫn có một cái cảm giác khác lạ.
Ánh mắt của thiếu nữ vẫn nhìn về phía Lục Tốn. Một lúc sau, nàng cười rồi rời đi.
Bởi vì ngày hôm sau Lục Tốn phải lo đón dâu cho nên trời vẫn còn sớm y đã đi nghỉ tạm. Nằm trong gian phòng, Tào Bằng cũng không biết tại sao nhưng tóm lại hắn lại bị mất ngủ. Nằm một lúc, Tào Bằng xoay người ngồi dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần nữa hắn lại đi tới hoa viên. Những cây dây leo buông rủ xuống dưới cái đình đã nở hoa khiến cho nó càng thêm sáng lạn.
Dưới ánh trăng những đóa hoa màu tím theo gió càng thêm lung linh. Mùi thơm của hoa khiến cho Tào Bằng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Hắn đứng ở dưới một bông hoa, bất động rất lâu. Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra được tại sao cảm thấy quen thuộc với cái mùi hương này. Tào Bằng vội vã quay về phòng, đánh thức Hạ Hầu Lan dậy.
- Tử U!... có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Chuyện gì?
Hạ Hầu Lan đang ngái ngủ liền ngáp một cái rồi hỏi:
- Có chuyện gì.... không để tới sáng rồi nói hay sao? Ta đang mệt.
- Không được! Chuyện này phải nói ngay bây giờ... nó liên quan tới mạng người.
- Được rồi! Được rồi! Ngươi hỏi đi.
- Ngươi có còn nhớ tới cái tên ở Đan Đồ không?
- Tất nhiên là nhớ rõ. - Hạ Hầu Lan gãi đầu rồi ngơ ngác hỏi:
- Chẳng phải y tới Hải Tây sao? Đêm hôm đó... ta ở trong phòng với y rồi nói chuyện rất nhiều. Làm sao... tên đó xảy ra chuyện gì? Không thể như vậy.... làm sao mà ngươi biết hắn xảy ra chuyện?
- Ai nói với ngươi là hắn xảy ra chuyện...
- Chẳng phải ngươi vừa nói có liên quan tới mạng người hay..
Tào Bằng dở khóc dở cười rồi khoát tay:
- Không phải chuyện đó... Ta muốn hỏi ngươi rằng Khắc Địch có nói với người khi hắn ở Ngô huyện có tới ăn trộm một gia đình. Gia đình đó ở đâu?
- Cái này... dường như có nhắc qua. Nhưng ta không nhớ lắm.
- Tại sao ngươi lại không nhớ? Nhanh lên... nhớ lại đi.
Hạ Hầu Lan nhíu mày cố gắng nhớ lại rồi mới nói nhỏ:
- Ta nhỉ nhớ rằng La Khắc Địch có nói gia đình bị y ăn trộm là từ nơi khác đến. Dường như họ.... ta không nhớ ra được. Hình như là họ...
- Lý!
- A! Đúng rồi. Là họ Lý.
- Tên là Lý Cảnh?
- Chuyện này ta cũng không nhớ rõ lắm.
Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng khiến cho Hạ Hầu Lan ngơ ngác. Có điều y cũng biết Tào Bằng hỏi mình như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Vì vậy y cũng không lên tiếng chỉ nhìn Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng.
- Đúng rồi! Cái tay nải của ta đâu?
- Ta đặt trên kệ.
Hạ Hầu Lan vừa nói rồi đi tới bên kệ lấy một cái tay nải bằng vải đen.
Tào Bằng đón lấy cái tay nải rồi mở ra. Hạ Hầu Lan thì khêu ngọn đèn lên sau đó nhìn Tào Bằng lấy trong tay nải ra một cái hộp sơn đen. Do hành lý của Tào Bằng cũng không có nhiều lắm nên gần như lúc nào cũng mang theo người. Hắn mở cái hộp ra thì bên trong chỉ có hai chồng giấy, một chồng màu tím nhạt còn một chồng màu xanh. Đặt hai tấm giấy song song trên giường, Tào Bằng hít một hơi thật sâu:
- Đây là cái hộp mà La Khắc Địch ăn trộm dược.
Hạ Hầu Lan chỉ vào cái tấm giấy màu tím mà hỏi.
- Quan quan thư cưu tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
Tào Bằng nhìn hai tờ giấy chằm chằm rồi đột nhiên quay đầu hỏi Tử U có thấy gì không.
- Không thấy gì cả.
- Đều cùng là một loại giấy có ký hiệu độc đáo. Giấy màu tìm chắc là do tay con gái viết nên. Còn giấy màu lục phải là...
Tào Bằng đột nhiên lắc đầu rồi lẩm bẩm:
- Không đúng. Không phải như vậy.
Hạ Hầu Lan ngạc nhiên hỏi:
- Không đúng cái gì?
Tào Bằng khoát tay áo ý bảo ngươi đừng nói để cho ta nghĩ.
- Ta thấy hai tờ giấy này có một sự liên hệ nào đó với nhau. Nhưng ta không thể nghĩ ra ngay được. Tử U! Ngươi cứ đi ngủ trước đi. Ta ngồi yên lặng một chút, ngươi đừng có hỏi ta.
Bị Tào Bằng nói, khiến cho đầu óc Hạ Hầu Lan càng ngu thêm. Có điều Hạ Hầu Lan cũng không ngồi bên Tào Bằng. Thời gian trôi qua, do cả ngày đánh xe nên mệt mỏi, lại bị Tào Bằng gọi dậy, Hạ Hầu Lan không chịu nổi nữa liền chìm vào giấc ngủ. Cho tới khi ánh nắng chiếu vào trong phòng, Hạ Hầu Lan mới bừng tỉnh thì thấy Tào Bằng đang ngả vào giường mà ngủ. Còn hai tờ giấy thì đặt trên giường.
- A Phúc! Tỉnh dậy.
Tào Bằng mở mắt rồi ngồi phắt dậy.
- Mấy giờ ròi?
- Sắp tới giờ Mão rồi. Hay là ngươi cứ ngủ một lúc nữa để ta đi gọi tiên sinh.
- Thôi.
Tào Bằng khoát tay rồi đứng dậy vươn vai.
- Có tìm được gì không?
Tào Bằng cười nói:
- Có... Nhưng trong lúc đầu óc không tỉnh táo thì không cần phải suy nghĩ nếu không càng dễ mắc sai lầm.
- Sau đó thì sao?
- Không có.
Hạ Hầu Lan dở khóc dở cười nhìn Tào Bằng:
- Cả đêm qua mà ngươi chỉ hiểu ra được điều đó?
- Còn cái gì nữa?
Tào Bằng thu hai tờ giấy lại rồi vươn người sau đó nói Hạ Hầu Lan đi gọi tiên sinh dậy.
Sáng sớm, khi mặt trời mới lên, Lục Tôn mặc một bộ hỉ phục cưỡi con ngựa trắng, trên cổ ngựa có buộc một sợi dây màu đỏ. Đội ngũ đón dây từ sáng sớm đã tập kết ở cửa của Lục gia trang. Lục Tốn dưới sự chúc phúc của bằng hữu từ từ dẫn đội ngũ rời khỏi. Tuân Diễn cũng chỉ là khách nên không theo đón dâu mà ở lại Lục gia trang.
Tào Bằng thì đứng yên trong đám đông mà nhìn chăm chú một người. Hôm qua thiếu nữ mặc một bộ trang phục màu trắng, còn hôm nay lại đổ một bộ quần áo màu đỏ thấm. nàng đứng dưới gốc cây hòe nhìn giống như một ngọn lửa sắp tắt...
*****
Giờ lành tới, Tào Bằng trong thân phận của thư đồng nên không có tư cách tham dự buổi lễ. Hắn và Hạ Hầu Lan chỉ có thể ngồi ở bên ngoài cùng với đám nô bộc, gia tướng ăn cơm và uống rượu. Đây là một thời đại mà tôn ti trật tự hết sức rõ ràng. Đừng có thấy bình thường Tuân Diễn còn Tào Bằng như người thân cận nhưng trong trường hợp này Tào Bằng cũng phải tuân thủ theo quy định. Chẳng cần biết Tuân Diễn coi trọng hắn, nhưng trong mắt những người khác thì hắn vẫn chỉ là thư đồng.
Nếu mà để cho hắn ngồi cùng bàn sẽ khiến cho nhiều người không hài lòng. Còn Tuân Diễn cũng bị coi là người không biết lễ nghĩa. Đây là điều mà y không thể chịu đựng được. Đám đệ tử thế gia có phong độ của họ nhưng đồng thời họ cũng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
Vì vậy mà Tuân Diễn cũng đành phải để cho đám Tào Bằng chịu ấm ức. Cũng may Tào Bằng chẳng để ý tới cái chuyện đó. Hắn cũng chẳng muốn ngồi giữa đám người già kia.
Ngồi trong bàn rượu, nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng của Tào Bằng cũng không được bình tĩnh. Hắn vừa nói chuyện với Hạ Hầu Lan đồng thời vểnh tai lắng nghe đám gia tướng và nô bộc nói chuyện với nhau. Tào Bằng hy vọng có thể nghe được trong câu chuyện của họ một chút tin tức có ích. Nhưng đáng tiếc là phần lớn chuyện hắn nghe được cũng chẳng có tác dụng gì.
Gia nô đối với chuyện của gia chủ cũng không dám bàn luận. Chẳng may nếu như nói không đúng mà để cho gia chủ nghe được thì đúng là sống không bằng chết. Vì vậy mà khi mọi người nói chuyện với nhau đều hết sức giữ ý, không ai dám lấy chuyện của gia chủ ra để nói, tránh mang tới họa sát thân. Đại khái nội dung đám gia tướng và nô bộc nói chuyện với nhau cũng chỉ là một số chuyện đơn giản trong nhà khiến cho Tào Bằng cảm thấy vô vị.
- A Phúc... Hôm nay ngươi làm sao vậy?
Hạ Hầu Lan thấy Tào Bằng nhấp nhổm liền hỏi nhỏ. Tào Bằng gãi đầu rồi cười khổ:
- Ta không biết. Nhưng ta cảm giác thấy hôm nay sẽ có chuyện không hay nhưng lại không rõ nguyên nhân.
- Chuyện về cái gì?
- Ta không biết.
Tào Bằng dứt lời mà lắc đầu.
Hạ Hầu Lan cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ:
- Vậy ta cũng không thể giúp ngươi.
Tào Bằng cười cười rồi cầm chén rượu đặt trước mặt Hạ Hầu Lan. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh. Thập nhị đoạn cẩm vào lúc này lại sinh ra tác dụng cực kỳ lớn khiến cho tâm trạng bất ổn của Tào Bằng từ từ trở nên bình tĩnh. Đồng thời, một đoạn đối thoại bên cạnh lọt vào tai khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
- Nghe nói đại tỷ của Lục gia cho tới nay vẫn chưa xuất giá?
- Ừm! Lục đại tỷ năm nay đã hai mươi. Ta nghe người ta nói rằng đối với cầm kỳ thi họa, cái nào cô ấy cũng giỏi, lớn lên lại càng xinh xắn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tới nay vẫn không chịu xuất giá. Hai năm trước vẫn còn có người tới cầu hôn, nhưng Lục đại tỷ vẫn không chịu đồng ý. Hai năm qua, nàng lớn tuổi hơn cho nên người cầu hôn cũng ít đi. Có trời mới biết được nguyên nhân.
- Ta cũng nghe được một chuyện nhưng không biết có phải thật hay không.
- Chuyện gì?
- Ta nghe người ta nói, Lục đại tỷ dường như thích Lục công tử.
- Ngươi nói Lục công tử nào?
- Hỏi thừa. Ngươi nghĩ xem còn có Lục công tử nào nữa? Tất nhiên là Lục công tử hôm nay thành thân.
- Không thể thế được bởi cả hai cùng có họ Lục, hơn nữa lại cùng một nguồn gốc, làm sao có chuyện đó. Lục đại tỷ là đường tỷ của Lục công tử. Cái chuyện đó là chuyện trái với luân thường đạo lý. Lão huynh! Huynh không được nói lung tung. Nếu để cho Lục công tử mà biết chắc chắn sẽ lấy mạng của ngươi.
- Ta có phải người ngu đâu?
Tên gia nô đó hạ giọng nói:
- Chuyện này ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói. Ngươi phải ngậm miệng lại. Nếu để người khác nghe được thì ta chết chắc. Nghe nói, Lục đại tỷ từng viết rất nhiều thứ tình cảm về Lục công tử.
- Chuyện này có thật sao?
- Ta lừa ngươi làm gì? Tóm lại việc này từ miệng ta chui vào tai ngươi. Nhưng có đánh chết ta cũng không thừa nhận.
- Ta biết. Ta biết.
Tên gia nô đó cười ha hả:
- Không ngờ Lục đại tỷ lại có thể làm cái chuyện đó. Ha ha... đúng là trái với luân thường... Không ngờ Lục gia là danh môn vọng tộc lại bị gièm pha như thế này. Đúng rồi, Lục công tử và Lục đại tỷ có phải như vậy thật không?
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm.
Hai tên gia nô xì xào bàn tán với nhau rồi chuyển đề tài.
Tào Bằng đột nhiên mở mắt rồi nhìn về phía hai tên gia nô đó.
- A Phúc! Có chuyện gì vậy?
Hạ Hầu Lan nhận thấy nét mặt của Tào Bằng hơi khác lạ liền lên tiếng hỏi.
- Ta nghĩ rằng mình đã biết rồi.
- Biết cái gì?
Tào Bằng không trả lời ngay mà đứng dậy đi vào trong viện.
- A Phúc! Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạ Hầu Lan vội vàng đứng dậy đuổi theo Tào Bằng.
- Mạng người tại trời mà cũng tại người...
Hắn còn chưa dứt lời thì chợt nghe từ trong viện vọng ra tiếng ồn ào huyên náo. Ngay sau đó liền nghe được có tiếng người hô:
- Xảy ra chuyện rồi. Xảy ra chuyện rồi.
Hai tên gia nô từ trong viện vội vàng chạy ra với sắc mặt trắng bệch.
Tào Bằng giật nảy mình, cảm thấy ớn lạnh vội vàng chạy tới nắm lấy tay tên gia nô rồi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ngươi buông ta ta...
Tên gia nô rõ ràng không muốn giằng co với Tào Bằng liền cố gắng vùng ra. Nhưng cánh tay của Tào Bằng giống như cái kìm sắt bóp chặt lấy tay của tên gia nô. Thấy tên gia nô chống lại, Tào Bằng nổi giận dùng thêm sức khiến cho y hét lên thảm thiết. Tên gia nô vội vàng nói:
- Công tử nhà ta và Cố tỷ đột nhiên hôn mê. Lão huynh! Xin người tránh đường để cho chúng ta còn đi tìm tiên sinh về chữa bệnh.
Tào Bằng liền buông lỏng cánh tay của tên gia nô. Hai tên gia nô cũng không để ý tới Tào Bằng mà vội vàng chạy ra ngoài.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vội vàng xông vào trong viện. Lúc này, trong viện đã hoàn toàn rối loạn.
- Tiên sinh! Có chuyện gì xảy ra?
Tào Bằng liếc mắt nhìn thấy Tuân Diễn đang lo lắng đứng trong đám người.
Thấy Tào Bằng đi vào, Tuân Diễn thở ra một cái:
- Bá Ngô và Cố tỷ đột nhiên ngất xỉu. Xem tình hình thì hình như là trúng độc....
- Cái gì?
Tào Bằng thốt lên:
- Mau dẫn ta tới đó.
- Ngươi?
- Tiên sinh!
Mặc dù Tuân Diễn không biết Tào Bằng có bản lĩnh cứu người như thế nào nhưng nghe thấy hắn nói vậy cũng bất chấp, lôi Tào Bằng đi vào bên trong.
- Nguyên Thán! Nguyên Thán...
Trên sảnh đường có một nam tử trung niên tóc hoa râm đang luống cuống ngồi xổm bên một thiếu nữ mặc hỉ phục. Nghe thấy Tuân Diễn gọi, người đó vội vàng quay đầu nhìn:
- Hưu Nhược! Có chuyện gì vậy?
- Thư đồng của ta nói có thể cứu người... Lúc này chờ tiên sinh tới chỉ sợ không còn kịp, hay là để cho thư đồng của ta thử xem.
- Chuyện này...
Người trung niên hơi chần chừ.
Dù sao thì mệnh người cũng là do trời. Mang tính mạng của hai người giao vào trong tay một tên thư đồng thì đúng là có chút khinh suất.
Nhưng Tuân Diễn cũng nói đúng. Thầy thuốc không thể tới ngay được, nếu còn chần chừ chẳng phải là làm cho tính mạng của hai người khó cứu hơn sao?
Tào Bằng nhanh chóng bước tới bên cạnh đôi nam nữ đang ngất xỉu. Hắn ngồi xuống, xem xét tình trạng của hai người. Đôi môi của Lục Tốn thâm đen, nét mặt hết sức bình tĩnh. Còn tình huống của thiếu nữ thì đỡ hơn, vẫn còn hơi thở.
- Lấy sừng tê giác và nước trong tới đây.
- Cái gì?
- Đừng có hỏi nhiều. Mang tới trước rồi nói sau.
Đám gia nô nhìn người trung niên thì thấy lão gật đầu. Nhanh chóng, đám gia nô đã mang tới sừng tê và nước. Tào Bằng cũng chẳng để ý cầm lấy và hòa vào nhau, đồng thời khẩn trương quan sát tình hình của Lục Tốn và Cố tỷ. Hiển nhiên là Lục Tốn trúng độc nặng hơn còn tình hình của Cố tỷ thì đỡ hơn.
- Tiên sinh! Bọn họ trúng độc như thế nào?
Không để cho Tuân Diễn lên tiếng, người trung niên đã mở miệng nói:
- Bá Ngôn và Kỳ Cương bái trời đất xong liền uống chén rượu giao bôi. Đang định đi vào phòng thì xảy ra chuyện này.
Tào Bằng gật đầu lấy một cái bát rót nước vào đó rồi nâng Lục Tốn dậy định rót vào miệng y. Nhưng Lục Tốn cắn chặt răng khiến cho hắn không thể nào rót được vào miệng. Tào Bằng cắn răng một cái rồi cúi đầu thổi một hơi thật mạnh vào miệng Lục Tốn, đẩy nước bột sừng vào trong miệng y.
- Tìm một người phụ nữ làm theo cách của ta cho Cố tỷ uống đi.
Người trung niên bừng tỉnh vội vàng cho người rót nước cho Cố tỷ. Đồng thời y cũng sai gia nô mang nước trong và sừng tê giác, học theo cách của Tào Bằng mà hòa vào nước. Ước chừng rót được hai chén, thân mình của Cố tỷ run lên rồi phun nước ra cả miệng và mũi.
- Tiếp tục không được dừng lại... để cho cô ấy phun ra hết.
Chịu đựng nước mài từ sừng tê giác thật khổ. Tào Bằng cho Lục Tốn vài hớp không chịu nổi chỉ chực nôn. Một thiếu niên bước tới:
- Để cho ta.
Tào Bằng nhận ra thiếu niên đó chính là Lục Tích con trai của Lục Khang. Xét về bối phận thì Lục Tích là thúc phụ của Lục Tốn. Nhưng trên thực tế thì tuổi của y còn kém hơn Lục Tốn, mới chỉ có mười một tuổi.
Tào Bằng giao Lục Tốn cho Lục Tích rồi đứng dậy tới xem Cố tỷ một chút. Cố tỷ trúng đọc nhẹ hơn Lục Tốn nhiều cho nên sau khi uống mấy chén liền tỉnh táo lại mà nôn mửa. Thật ra nhan sắc của nàng rất xinh nhưng có điều sắc mặt bây giờ xanh mét lại nôn mửa quá nhiều khiến cho trở nên nhếch nhác.
- Cố tỷ chắc là không có vấn đề gì.
- Vậy ca ca của ta thì sao?
Đệ đệ của Lục Tốn là Lục Mạo lên tiếng hỏi.
Tào Bằng nhìn y rồi nói nhỏ:
- Lục công tử và Cố tỷ cùng uống một chén rượu, có khả năng uống nhiều hơn một chút cho nên tình hình nghiêm trọng hơn...
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy Lục Tốn ho khan rồi phun nước từ trong miệng và mũi ra ngoài, sau đó nôn mửa, văng cả vào người Lục Tích khiến cho y phải nhíu mày.
- Ép bụng y để cho y phun ra.
Tào Bằng bước lên hai bước rồi đặt tay vào bụng Lục Tốn mà ấn xuống. Mỗi lần ấn xuống, Lục Tốn lại phun nước mài với sừng tê ra cả miệng và mũi.
Người trung niên lo lắng đứng bên cuối cùng cũng có thể thở phào.
- Hưu Nhược... Đa tạ ngươi. Đồng tử của ngươi đúng là không tầm thường.
Thật ra cái phương pháp rửa ruột này cũng chẳng có gì phức tạp. Vào thời kỳ Đông Hán, mọi người cũng dùng nước phân để rửa, không kém so với sừng tê giác mài nước nhiều lắm. Tuân Diễn cũng thở hắt ra rồi vỗ vỗ ngực:
- Chẳng qua đồng tử của ta bình tĩnh mà thôi.
- Đúng vậy.
Người trung niên cất tiếng cười khổ rồi đột nhiên nét mặt thay đổi. Y nhặt một cái ly từ dưới đất lên rồi nghiến răng nghiến lợi:
- Là ai? Là ai hạ độc, mưu hại người của ta?
- Người hạ độc không phải nhằm vào tất cả, mà chỉ nhằm vào Lục công tử và Cố tỷ mà thôi.
- Cái gì?
Người trung niên nghe thấy Tào Bằng nói vậy thì lắp bắp kinh hãi.
- Là ai hạ độc?
Tào Bằng nhìn mọi người đứng xung quanh mà hơi do dự. Người trung niên nhìn thấy vậy thì hiểu được Tào Bằng có sự e ngại.
Lão vội vàng sai người mời khách trong đại sảnh ra ngoài rồi sau đó phong tỏa đại sảnh lại. Ngoại trừ một vài vị huynh đệ của Lục gia ra thì chỉ có phụ thân của Cố tỷ cùng với người trung niên và Tuân Diễn.
- A Phúc! Ngươi...
Tuân Diễn hơi lo lắng nhìn Tào Bằng.
- Vị này chính là huyện lệnh Thượng Ngu Cố Ung - Cố Nguyên Thán. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.
Tào Bằng do dự một chút rồi nói nhỏ:
- Xin hỏi Lục công tử có phải có một vị đường tỷ không?
Lục Tích ngẩng đầu cảnh giác nhìn Tào Bằng rồi nói:
- Người nói vậy là có ý gì? Bá Ngôn có một vị đường tỷ chính là con gái của huynh trưởng ta. Huynh trưởng ta chết trận ở Lư Giang, chỉ còn lại một đứa con gái này. Ngươi không được nói bậy. Đường tỷ của ta nhìn Bá Ngôn lớn lên, làm sao có thể...
- Có khả năng hay không thì cứ mời Lục tỷ tới đây rồi hỏi thì biết.
- Nếu ngươi mà nói bậy thì đứng trách ta không khách khí với ngươi.
Lục Tích nổi giận quát to rồi sai người đi ra hậu trạch mời Lục đại tỷ tới. Còn Lục mạo và đám thiếu niên của Lục gia thì nhìn Tào Bằng với ánh mắt thù địch. Hiển nhiên lời nói của Tào Bằng làm cho bọn họ tức giận. Bởi vì ý của hắn rõ ràng là chỉ trích Lục đại tỷ của họ là người dùng hạ độc Lục Tốn và Cố tỷ.
Cha mẹ của họ mất sớm, từ nhỏ tất cả đều do Lục đại tỷ chăm sóc. Mặc dù bọn họ gọi đó là đường tỷ nhưng trong suy nghĩ của đám người Lục Mạo, Lục đại tỷ giống như mẹ của mình. Cho dù Tào Bằng có cứu Lục Tốn và Cố tỷ nhưng hắn dám nói Lục đại tỷ là hung thủ giết người thì làm sao mà họ không tức giận? Còn sắc mặt của Cố Ung thì âm trầm.
- Oản tỷ không thể là hung thủ.
Tào Bằng cũng không nói tiếng nào, chỉ đứng lẳng lặng ở đó.
Sắc mặt của Cố Ung hết sức trang nghiêm. Lão loáng thoáng cảm nhận chuyện này dường như có gì đó phức tạp. Lão chỉ cúi đầu trầm ngâm không nói. Còn Tuân Diên thì hết sức lo lắng hết nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn Lục Tốn và Cố tỷ đang hôn mê, không biết phải làm như thế nào.
Y tin rằng Tào Bằng không hề nói mà không có mục đích. Nhưng chẳng may Tào Bằng nói sai thì cũng làm cho người của Lục gia nổi giận. Tới lúc đó, y phải làm thế nào với Tào Bằng đây?
- Không hay! Không hay rồi... Đại tỷ trúng độc. Nhanh... nhanh tới chỗ đại tỷ.
Trong lúc bầu không khí ở đại sảnh trở nên khó xử thì một thị tỳ lảo đảo từ bên trong chạy ra với nét mặt hoảng hốt.
- Ngươi nói cái gì?
- Đại tỷ... đại tỷ xẩy ra chuyện.
Thị tỳ đó sợ hãi kêu lên khiến cho cả đại sảnh trở nên khủng hoảng.
- Ngươi... ngươi...
Lục Tích chỉ vào mặt Tào Bằng mà hét:
- Nếu Oản nhi là hung thủ thì làm sao lại trúng độc? Ngươi bôi nhọ danh dự của Lục gia chúng ta, ta thề không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong, y vội vàng rời đi. Đám người Lục Mạo cũng trừng mắt nhìn Tào Bằng rồi đi theo Lục Tích.
Còn Cố Ung thì nhìn Tào Bằng với ánh mắt cảnh giác.
Tuân Diễn lên tiếng hỏi nhỏ:
- A Phúc! Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Y chợt thấy Tào Bằng nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng:
- Tiên sinh! Có một số việc... ngài và ta không thể nào ngăn cản được.
Lục Oản là một thiếu nữ với nhan sắc làm cho lòng người lay động. Vào lúc này, nàng mặc một chiếc váy dài đỏ như lửa mà nằm gục trên giường với nét mặt bình thản. Thậm chí có thể thấy được khuôn mặt nàng một chút hạnh phúc. Chỉ có điều không biết thiếu nữ xinh xắn kia có thật sự hạnh phúc hay không.
Tào Bằng đứng trong phòng chỉ biết thở dài trong lòng. Phảng phất trong căn phòng đó là mùi hương từ hoa của loại dây leo kia đã chứng minh tất cả.
- Oản nhi đã chết! Tên khốn này...
Lục Tích như kẻ điên lao tới mà túm lấy vạt áo Tào Bằng. Chỉ thấy Tào Bằng giơ tay nắm lấy cánh tay của Lục Tích rồi dùng sức một chút khiến cho y lao về phía trước, suýt nữa thì ngã ra đất. Cũng may là Tào Bằng không thả tay ra nhưng cánh tay kia của hắn giống như gọng kìm giữ chặt lấy Lục Tích không cho y quay lại.
- Buông thúc phụ của ta ra.
Lục Mạo và Lục Lâm cùng xông lên. Mà mấy tên gia tướng ở ngoài cửa cũng nóng lòng muốn nghĩ dậy dỗ Tào Bằng.
- Tất cả dừng tay lại cho ta.
Cổ Ung rống lên một tiếng, quát bảo mọi người ngưng lại. Trong lúc Lục Tốn hôn mê, Lục gia giống như rắn mất đầu thì Cố Ung có thể nói là vị trưởng bối của mọi người.
Y xoay người nhìn Tào Bằng rồi lớn tiếng quát:
- Oản nhi đã đi rồi. Theo lời ngươi nói thì lấy gì để chứng minh?
Lục Oản đã chết, tất cả đáp án cũng tan thành mây khói. Ánh mắt của Cố Ung có chút cầu khẩn. Hiển nhiên y tin vào lời nói của Tào Bằng... Tuy nhiên đứng trước mọi người của Lục gia làm sao mà y có thể thừa nhận. Là người đứng ra lo chuyện kết thân với Lục gia, khiến cho cả hai nhà vui buồn cùng nhau, cho dù Cố Ung có biết điều Tào Bằng nói không phải là giả nhưng cũng không muốn cho nó truyền ra ngoài. Dù sao thì việc này liên lụy tới luân thường đạo lý nên phải cẩn thận.
Tào Bằng quay sang nhìn Cố Ung rồi lại nhìn người nhà Lục gia không giữ được bình tĩnh. Sau đó hắn quay đầu sang nhìn Tuân Diễn thì thấy Tuẫn Diên nhìn mình rồi lắc đầu.
- Tử U! Phiền ngươi về phòng mang hai cái hộp hôm qua tới đây.
Hạ Hầu Lan lên tiếng rồi xoay người rời đi.
Tuy nhiên hành động của hắn lại khiến cho Cố Ung lặng đi, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Thân thủ của Hạ Hầu Lan không hề tầm thường. Theo lý mà nói thì y phải là hộ vệ của Tuân Diễn. Luận thân phận và địa vị, Hạ Hầu Lan phải đứng trên vị trí thư đồng của Tào Bằng. Nếu như vừa rồi do Tuân Diễn ra lệnh thì hành động của Hạ Hầu Lan không có vấn đề. Nhưng... hành động của Hạ Hầu Lan khiến cho người ta có cảm giác như y chính là thủ hạ của Tào Bằng chứ không phải là hộ vệ của Tuân Diễn. Cố Ung cũng không phải là đứa trẻ con như Lục Tích và Lục Mạo. Vì vậy mà y cảm nhận được lai lịch của Tào Bằng có lẽ không đơn giản.
Sau một lát, Hạ Hầu Lan cầm hai cái hộp đi tới đưa cho Tào Bằng. Tào Bằng thả Lục Tích ra rồi lách mình trách đòn công kích của y:
- Cố tiên sinh! Chẳng lẽ người của Lục gia chỉ như thế này thôi sao?
- Lục Tích... Ngươi dừng tay cho ta.
Cố Ung quát to một tiếng khiến cho Lục Tích dừng lại.
- Làm phiền Cố Ung lệnh cho người trong phòng này ra ngoài, hơn nữa nói với mọi người tuyệt đối không thể nói cái chuyện này ra được.
- Nếu không thì sao?
Lục Tích giận dữ hét lên.
- Lục Tích! Lục Mạo! Lục Lâm!... Các ngươi ra ngoài trước đi.
Ánh mắt của Cố Ung có một sự tán thưởng. Sau khi y quát đám người nhà họ Lục liền cao giọng nói:
- Nhớ kỹ, chuyện xảy ra hôm nay không được để lộ ra ngoài một chữ. Nếu các ngươi muốn cho cả Lục gia bị diệt vong thì cứ để lộ ra. Được rồi... Hiện giờ các ngươi ra ngoài đi. Nhớ kỹ lời ta nói.
Đám người Lục Tích ngơ ngác nhìn Cố Ung rồi yên lặng đi ra khỏi phòng.
- Sau khi Lục công tử tỉnh lại xin hãy đưa hai tờ giấy này cho Lục công tử là y có thể biết được. Mặt khác, những vật phẩm bên trong phòng ngủ này... tốt nhất không nên động tới, cho dù là Cố tiên sinh. Ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
← Hồi 157 | Hồi 159 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác