← Hồi 481 | Hồi 483 → |
Dù trận chiến Nhậm Khâu với thảm bại của Hứa Thúc Kỳ kết thúc, nhưng sự tình này cũng không mấy chấn động khắp cả nước, rất nhiều người đều không biết đã từng xảy ra chiến dịch lần này, thậm chí cả An Lộc Sơn còn không biết. Một mặt là phía chiến bại. Hứa Thúc Kỳ không còn mặt mũi gì nói ra. hắn cũng chôn sâu việc này vào lòng, không chịu nói cho ai hay. Một mặt khác, quân An Tây chiến thắng cũng giữ yên lặng. bọn họ cũng chẳng tuyên dương gì. Và vì trận chiến này diễn ra trong đêm. nên nông dân phụ cận cũng không biết. Vì thế. việc này cũng như tảng đá to chìm sâu xuống biển, lặng lẽ vô giác.
Thời gian thấm thoát đã đến tháng chín, thời trong gió mát. mùa thu của Đại Đường đã đến. từ sau khi vào thu. một số châu huyện Hà Bắc đạo bắt đầu không còn an phận.
Sáng ngày hôm đó, trước huyện nha huyện An Dương đã dán cáo thị trước bản công bố. Cáo thị vừa được dán không la7u thì đã có hơn trăm người qua đường vây quanh mà đọc. Thông thường cáo thị mùa thu dán ra đều là danh sách hành hình xử tử tội phạm sau mùa thu. các châu huyện sẽ phúc hạch lại danh sách từ hình của mùa hè đưa lên Hình bộ triều định. Hình bộ sẽ phê chuẩn xong vào đầu thu. sau đó dán công bố, đợi sau mùa thu sẽ xử trảm.
Đây là một quy trình hoàn chinh, nên lúc này dán cáo thị đều đặc biệt gây chú ý. Chẳng mấy chốc người đến xem càng lúc càng đông, nhưng người biết chữ lại không nhiều, có ké có học bắt đầu chậm rãi đọc lên cho mọi người cùng nghe.
'Theo ý chi triều đình. Lũng Hữu. Quan Nội Đạo do có lượng lớn đất đai trống ra. định sẽ chiêu mộ ba mươi vạn hộ dân từ Hà Bắc đến Quan Nội. Lũng Hữu định cư. Mỗi hộ sẽ cho lương điền ba mươi mẫu. năm đầu miền thuế, nếu cày cấy liên tục ba năm. lương điền có thể chuyển thành điền vĩnh nghiệp, triều đình có thể cung cấp gạo lương di dời, nhà cửa di dời, hộ đủ lớn khi di dời đến sẽ được thường một con trâu làm ruộng, đào hộ thì đều được làm lại hộ tịch, ai có ý nguyện có thể đến quan phủ địa phương đăng ký, đến khi danh mục mãn thì thôi..
Mọi người bỗng chốc la ồ lên kinh thán. Làm sao lại có thể như thế được, triều đình lại chia lại ruộng đất cho dân ư? Một nam tử trung niên có phần thấy bàng hoàng, hắn đứng ngay sau cái tên người có học đọc công bố, nghe rất rõ ràng. Tên nam tử này chính là Cao Phú Quý, là một nông dân đích thị của vùng này. Đời đời kiếp kiếp tổ tiên nhà hắn đều ở Tương Châu, nghe xong cáo thị này mà lòng hắn chợt nổi sóng dâng trào.
Lúc này, sau lưng hắn bỗng có người ho to: "Ta đoán đúng rồi nhé. hai hôm nay chắc chắc sẽ có thông cáo, thế là hôm nay đã có."
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thì thấy đấy là một anh buôn hàng trẻ tuổi đang nói. Bên cạnh hắn là sánh hàng bán nhỡ, tay đang không ngừng quạt nón lá. Anh bán hàng này thấy mọi người đều nhìn hắn. không khỏi đỏ mặt gánh hàng lên định bỏ đi. Cao Phú Quý quen hắn. hai người họ ở cùng thôn, hắn vội gọi lại hỏi: "Kiều Ngũ Lang, sao ngươi lại biết được?"
Anh bán hàng thấy là người quen bèn cười nói:
a
Phú Quý không biết đó thôi, ta mới từ nơi khác đến. Thang Âm và huyện đô Nghiêu Thành về đây, nghe nói rất nhiều huyện thành tại Hà Bắc đều có thông báo như thế. Dọc đường ta đã nghĩ, huyện An Dương là đệ nhất đại huyện của Tương Châu, lại là châu trị. chắc sẽ sớm có thông báo thông, không ngờ hôm nay đã thấy."
Sự chửng thực của anh chàng khiến mọi người bắt đầu xôn xao, có người chất vấn nói: "Quan Nội Đạo và Lũng Hữu sao lại có nhiều đất đai thế? Chúng ta nơi này chẳng có đất trống, chỉ sợ có người muốn lừa chúng ta thôi í"
Tiếng hoài nghi vừa nói xong thì lập tức có người cười mỉa phá lên: "Di dời ba mươi vạn hộ Hán dân đến An Tây rồi, lại nghiêm trị quyền quý thâu tóm ruộng đất. đương nhiên có đất nhiều rồi. Ngươi nghĩ Hà Bắc đạo cũng hạn điền được như chỗ người ta sao?"
"Suỵt!" Có người suỵt nói."Đừng nói bậy, kẻo bị người khác nghe thấy!"
Cái tên đang cằn nhằn kia lập tức im miệng lại. Lúc này hai tên nha dịch gác tại bảng công bố mới nhìn mọi người cười nói: "Chi ý của triều đình đã đến từ lâu. do mấy hôm trước huyện lệnh bọn ta bị bệnh, nên mới chậm trễ mất hai ngày. Mọi người nếu thấy hứng thú với việc này thì ráng mà đến đăng ký sớm! số lượng có hạn. các châu huyện khác đều khá ư năng nổ tích cực tham gia."
Nghe nói như thế có rất nhiều người đều quay lưng về nhà. Cao Phú Quý cũng chen ra khỏi đám đông, hắn thì một anh bán hàng đương gánh gánh hàng của mình lên cười nói: "Phú Quỷ, đây đúng là một cơ hội tốt cho ngươi! Ngươi nhớ đừng bỏ lỡ! "
"Ừm."
Cao Phú Quý phấn khỏi trả lời. xong hắn lại hỏi: "Thế còn ngươi? Bộ ngươi không hứng thú sao? Nhà của ngươi cũng không có ruộng đất!"
Anh bán hàng Kiều Ngũ Lang trừng mắt nói: "Ai nói ta không hứng thú? Ta đặc biệt từ Thang Âm trở về chính là vì việc này, ta nhất định phải đi Lũng Hữu, dẫu sao thì Thổ Phồn đã bị diệt, nơi đó đã không còn nguy hiểm nữa."
"Chúng ta cùng về làng thôi."
"Ngươi về trước đi. ta còn phải bán hết món thử còn lại mới về nhà được."
"Vậy được, Ngũ Lang. ta về trước đây."
Lòng Cao Phú Quý nóng như lửa đốt. hắn chi chào một tiếng rồi vội vã trở về làng. Nhà của Cao Phú Quý nằm tại thôn Cao Kiều cách thành An Dương mười dặm. mới nghe tên đã biết làng này chủ yếu là người hai họ Cao và họ Kiều là chính, là một đại thôn trang có chừng ba trăm hộ gia đình. Xung quanh thôn trang đều là các lương điền thượng thượng, có dòng sông An Dương chảy qua ven làng, rất thuận tiện cho việc tưới tiêu, đất đai phì nhiêu, gần trăm khoảnh đất ruộng này vốn dĩ đều là lương điền của làng họ
5 nhưng giờ trong thôn ngoài mấy hộ gia đình còn đất ra. tất cả đã toàn bộ bị quân đội của An Lộc Sơn nuốt chửng hết. bị biến hết thành quân điền, không phải chia cho gia quyến của quân hộ, không thì cũng làm quân lương điền.
Đây kỳ thực chẳng khác gì thâu tóm ruộng đất trong Quan Trung, chẳng qua là trong Quan Trung là quyền quý chiếm đất, nhưng tại Hà Bắc đạo lại là quân đội An Lộc Sơn chiếm, nếu không thì hắn làm sao nuôi sống nôi gần năm mươi vạn đại quân ấy?
Nhà Cao Phú Quý vốn dĩ cũng có tám mươi mẫu đất tốt. là điền vĩnh nghiệp mà tổ phụ hắn để lại. Phụ thân hắn ba mươi năm trước bệnh nặng phải bán mất hai mươi mẫu ruộng để đổi tiền chừa chạy. Sau khi phụ thân qua đời. ba anh em nhà hắn chia gia sản còn lại mỗi người hai mươi mẫu. Vào năm Thiên Bào thử ba. Tương Châu đại hạn hán. vụ mùa hè và thu đều liên tiếp cả hạt thóc cũng không thu hoạch được. Lúc này, các hộ nông dân đành phải bán đất để cửu mạng, còn địa chủ lại chỉ có một minh An Lộc Sơn. Do không có đối thủ cạnh tranh. An Lộc Sơn đã thu mua ruộng đất của nông dân với giá cực kỳ thấp. Hai mươi mẫu đất cuối cùng của nhà Cao Phú Quý chính lúc đó bán. mỗi mẫu chỉ có tám trăm văn. chứ giá thị trường lúc bình thường chí ít một mẫu giá chín quan tiền.
Từ đó Cao Phú Quý cũng như những người nông dân khác trong thôn Cao Kiều đều trở thành điền hộ của An Lộc Sơn. vất vả cả năm trời mà cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày. Hôm nay Cao Phú Quý vào thành để mua muối, trùng hợp lại thấy cáo thị di dân. hắn cũng không mua muối nữa. lòng nóng như lửa đốt. hắn cơ hồ là chạy thẳng về thôn.
"Phú Quý sao về rồi?" Ngoài đầu thôn đã có người nhìn hắn cười chào hỏi.
"Có việc tốt rồi! Kiều tử thúc, quan phủ muốn di dân đi Lũng Hữu và Quan Nội, tặng thêm cho ba mươi mẫu thượng điền!" Cao Phú Quý vừa chạy vừa nói.
Có người lại đuổi theo hỏi: "Thật không đó Phú Quỹ?"
"Các ngươi tự đến huyện thành mà xem đi nhé!"
Hắn như cơn gió lốc cuốn thẳng về nhà. nhà của Cao Phú Quý nằm sâu trong thôn, được tổ thành từ mấy gian nhà bằng đất lụp xụp, sống qua ngày cùng vợ và một đứa con trai một đứa con gái. Bên cạnh là nhà của nhị đệ và tam đệ hắn. tình hình gần như chẳng khác gì hắn. đều là điền nông cày thuê cho An Lộc Sơn.
Hắn chạy đến trước cửa nhà thì gặp ngay nhị đệ Phú Hoành, bèn cao giọng gọi: "Nhị đệ. đệ mau đi gọi cả tam đệ đến. ta có đại sự muốn thương lượng cùng các ngươi, việc này trọng đại, mau đi!"
Phú Hoành em trai hắn bỡ ngỡ, nhưng thấy đại ca mình phấn khỏi thế, mặt cũng đỏ bừng lên vào kích động bèn biết là có việc hay ho gì rồi. bèn quay lưng sang nhà tam đệ.
Cao Phú Quý xông vào trong sân nhà mình, vợ hắn đang cho gà ăn. thấy hắn ào ào phóng về không khỏi cằn nhằn: "Đại lang, có gì mà ngươi phải vội thế?"
Hắn thấy hai tay phu quân mình trống trơ, không khỏi chau mày hỏi: "Muối ngươi mua đâu?"
"Nương tử, đừng nhắc đến muối nữa!"
"Nương tử. đừng nhắc đến muối nữa!"
Cao Phú Quý kích động bồng vợ lên xoay vòng, hắn khoái trá cười ha hả nói: "Chúng ta sắp đổi đời rồi."
Cao nương tử vội đưa tay đấm vào vai hắn mắng: "Cái ông này, mau thả ta xuống ngay!"
Đứa con trai mười tuổi của hắn cùng con gái tám tuổi cùng chạy ra sân nhìn cha vui cười hôi: "Cha oi, có việc gì mà vui vậy?"
"Di dân!"
"Di dân?" Nương tử hắn thừ người ra."Phu quân đang nói xằng bậy gì thế?"
"Không phải nói bậy, thật sự là di dân. di dân đến Lũng Hữu hay Quan Nội Đạo rồi thì chúng ta sẽ có ruộng đất của mình. Cả nhà chúng ta cùng đến đó quan phủ còn cho thêm một con trâu nữa "
Cao Phú Quý nhắm tịt mắt lại. hắn hạnh phúc không tả nổi. đấy là ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn. giờ cuối cùng đã được thành hiện thực rồi.
"Đại ca. có việc tốt gì ư?" Nhị đệ Phú Hoành và tam đệ Phú Hầu cùng đi vào.
"Đại ca các chú không biết mắc bệnh gì mà lại muốn di dân. Hừ! Các chú đến mà nghe đi!" Cao nương tử bất mãn nói.
"Đừng có nghe bọn nữ nhân nói xằng! Các ngươi ngồi xuống, nghe ta từ từ nói."
Ba huynh đệ họ cùng ngồi xuống trong sân. một người con trai một đứa con sái mỗi người dựa vào một bên của cha. còn Cao nương tử đứng bên cạnh quét sân. nhưng tai vẫn vểnh lên để hóng hớt.
Cao Phú Quý bèn kể lại tường tận bản cáo thị của huyện thành cho hai huynh đệ mình nghe. cuối cùng hắn nói: "Tin tức này Kiều Ngũ Lang cũng đã chứng thực, ta ngẫu nhiên gặp hắn. hắn nói các châu huyện khác đều có dán cáo thị như thế, ta đoán đó chắc là thật, một nhà cho ba mươi mẫu ruộng! Theo giá ngoài thị trường là đến mấy mươi quan tiền, cả đời chúng ta đều mua không nôi. Nếu cả nhà ta cùng đi còn có thể được cho theo con trâu, ta quyết định di dân Quan Nội, cơ hội này ta tuyệt không thể bỏ qua."
"Đại lang, hãy thương lượng lại đã! Ngươi đừng có nóng vội quá!" Cao nương tử không kiềm nổi nhắc nhở chồng.
"Đi! Đi!" Cao Phú Quý bực bội khoát tay nói: "Chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ chen miệng làm gì?"
Cao nương tử giận dữ lườm hắn. ả tức tối nắm chặt cán chổi trong tay, ý như nói: ngươi dám cả san mắn2 lão nương à?
"Đại lang, vào nhà đi. ta có việc muốn nói."
Cao nương tử nghiêm giọng nói. nếu không phải vì hai em chồng ở đây, chắc ả đã sớm đánh phủ đầu Cao Phú Quý.
Cao Phú Quý tuy có phần sợ vợ, nhưng trước mặt huynh đệ, hắn không thể để mất mặt được, hắn vờ như không nghe thấy gì. lại hỏi huynh đệ: "Các ngươi thấy thế nào?"
Nhị đệ Phú Hoành vốn cẩn trọng hơn. hắn cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: "Đại ca. việc này nghe thì tốt. nhưng sao đệ thấy quan phủ làm sao có thể tặng đất cho chúng ta. hơn nữa trong đây có nhiều việc còn chưa nói rõ, như đến chỗ nào của Quan Nội Đạo? Là Kinh Châu, Ninh Châu phía nam ư? Hay là Diên Châu, Tuy Châu phía bắc. Tuy đều ở tại Quan Nội Đạo, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau, và còn Lũng Hữu nữa. đừng nói là cao nguyên Thổ Phồn đấy nhé!"
"Hừ! Nhị ca từ bé đã nhát gan. nếu bên đấy không tốt thì chúng ta quay lại có sao đâu. đúng không? Chỉ cần bán trâu cày, bán đất ruộng, cầm trong tay vài chục quan tiền thì về đây vẫn có thể mua được mười mấy mẫu ruộng!"
Người lên tiếng là tam đệ Phú Hầu. tính hắn tương đối gian xảo, cứ toàn thích đi đường tắt.
Lão nhị Phú Hoành cười mỉa nói: "Dễ dàng như thế ư? Nghĩ ngươi ta ngốc lắm sao? Vừa rồi đại ca rõ ràng đã nói rất rõ ràng, ba năm sau mới có đất thuộc về mình, còn có bán được không lại là một việc khác. Ngươi nghĩ thế gian này thật sự có việc tốt thế ư?"
"Có phải việc tốt hay không thì ta khuyên ba anh em ngươi đều nên đi đi!"
Ngoài cửa bỗng vọng đến một giọng nói già nua, ba huynh đệ Cao gia vội đứng dậy. Người đến này là trưởng bối của họ. là một vị lăo nhân gần bảy chục, tên Cao Tấn. Hồi xưa Cao Tấn từng làm huyện thừa tại Nghiệp huyện, là bô lão có tư cách già nhất tại thôn Cao Kiều, cũng là một người có kiến thức nhất.
Cao Phú Quý và nhị đệ vội đi lên dìu ông lão, Cao Phú Quý vội hỏi: "Nhị thúc, sao chú lại đến đây?"
"Ta vừa rồi nghe ngươi la toáng ngoài đầu thôn, đương lúc Kiều Ngũ Lang cũng quay lại. ta hỏi tình hình hắn xong bèn quay đây thông báo cho các ngươi một tiếng. các ngươi nói vợ mau thu dọn đồ đạc. nam nhân thì mau đi ra ngoài huyện nha đăng ký, đây là đại sự liên quan mạng sống!"
Ba huynh đệ Cao gia bỗng chốc khựng người lại. Cao Phú Quý lắp bắp nói: "Nhị thúc, ý thúc là thế nào ạ?"
Cao Tấn ngồi xuống thở dài nói: "Ta dẫu sao cũng đã từng làm vài năm huyện thừa, có một số việc đều nhìn thấu hơn các ngươi, ta đoán đây chẳng phải di dân gì. mà là triều đình muốn di dời các ngươi đi mà thôi."
Ba huynh đệ nhìn nhau, bỗng cùng thốt lên: "Chuyển dời bọn cháu để làm gì?"
"Ba anh em ngốc ngếch này, An Lộc Sơn muốn tạo phản, không lẽ các ngươi không biết sao?"
Ý đồ tạo phản của An Lộc Sơn thì người người trong thiên hạ đều biết, ba huynh đệ Cao gia cũng thế, nhưng họ tuyệt không thể nào liên tường được tạo phản thì liên quan gì di dân? Nhưng lão nhị Phú Hoành vẫn phán ứng nhanh nhạy, lập tức hỏi: "Ý của nhị thúc là triều đình muốn bảo vệ chúng ta?"
Cao Tấn gật gật đầu."Chắc là như thế! Nếu thật sự có chiến tranh thì cả vùng Hà Bắc đạo đều sẽ bị liên lụy, đáng thương nhất vẫn là những người dân đen thế cô như chúng ta. Không biết bao nhiêu nhà phải người phải nhà tan cửa nát. ôi!"
"Nhưng... nhưng mà... chúng ta đều là điền nông của An Lộc Sơn!" Cao Phú Quý có phần không mấy tin.
Cao Tấn lườm hắn một phát, lắc đầu nói: "Phú Quý, ta thấy ngươi ngày thường cũng khôn ngoan lắm mà. sao lúc này lại ngốc thế?"
Cao nương tử cũng đi ra. ả dắt theo con gái hồi hộp hôi: "Nhị thúc, chú nói lại xem. rốt cuộc là việc gì thế?"
"Haiz! Binh sĩ của An Lộc Sơn là ai cơ chứ, đều là người Hồ, tính tình mọi rợ hung tàn. cướp bóc thành thói, bọn chúng mặc cho các ngươi là điền hộ của ai, giết người cướp của. hủy thôn diệt huyện cũng như giết bỏ đàn kiến, nơi nào chúng đi qua đều bị quét sạch sành sanh, việc này ta cũng có biết, ba anh em các ngươi mau đi đi! Hãy trốn đến Quan Trung hay Lũng Hữu đều được, nơi ấy sẽ an toàn hơn. dù cho đất đai nghèo nàn cằn cõi hay là đất cao nguyên đi chăng nữa cũng tốt hơn là ở lại chờ chết!"
Cao nương tử nghe mà trắng bệch cả sắc mặt. run giọng hối thúc chồng mình nói: "Đại lang, ngươi mau vào trong huyện đăng ký đi. ta sẽ ở lại dọn dẹp, chú hai. chú ba. các chú cũng cùng đi đi."
Cao Phú Quý thở thẫn một hồi, hắn bỗng nhảy dựng lên la toáng lên: "Đi! Ta sẽ đi liền!"
"Đại ca. huynh chờ đệ với, đệ cũng phải về nói một tiếng với nương tử." Lão tam nói xong chạy vội đi.
Nhưng lão nhị lại lo lắng cho Cao Tấn. hỏi: "Nhị thúc, chú không đi cùng bọn cháu ư?"
Cao Tấn lắc lắc đầu. thở dài nói: "Ta không đi nữa. ta đã bảy mươi tuổi rồi. có chết thì cũng phải chết trên quê hương của mình, ta chỉ hi vọng các vãn bối sẽ rời khỏi nơi đây, ta giờ sẽ tiếp tục đi khuyên các nhà khác, các ngươi mau đi đi!"
Nói xong, ông lão lại chống gậy chậm rãi đi về. Chẳng bao lâu sau ba huynh đệ Cao gia bèn cùng ngồi trên xe ngựa nhà lão nhị phóng như bay về hướng huyện thành. Chỉ một thoáng cả thôn Cao Kiều đều chấn động, gần như nhà nhà hộ hộ đều chạy nhanh về phí huyện thành, có người còn thông báo thêm cho bà con thân thích biết, tin này chẳng mấy chốc bay khắp thôn Cao Kiều, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết. Mặc cho nó là tin đồn hay tin thật, tóm lại đều đã gây ra cuộc khủng hoảng lớn xung quanh vùng huyện An Dương.
Trước huyện nha An Dương đã có mấy ngàn người chờ sẵn. trước nha huyện đông nghẹt đến con kiến cũng không lọt được vào. Đây là nhóm người đầu tiên kéo đến. và sẽ còn có vô vàn người tiếp tục ập về, không chỉ có nông dân. còn rất nhiền bình dân khác trong huyện đều tham dự vào, không ngừng yêu cầu được dời đi Quan Nội Đạo.
Gần trăm tên nha dịch hét toáng lên đến khàn cả giọng để duy trì trật tự. Các sự tình khác trong huyện nha đều bị trì trệ. Trong đại đường, huyện lệnh, huyện thừa, huyện úy, chủ bộ. và cả các tào sử viên đều cùng tiến hành đăng ký. Dù cho là thế nhưng mọi người vẫn có phần không kịp tay chân, vì người đến quả thật quá đông.
Huyện lệnh An Dương tên là Vương Tự Thành, là người Hoa Châu, là một tên thư sinh yếu ớt trạc ba mươi. Hắn vào tiến sĩ năm Thiên Bào thứ chín, xuất nhậm huyện lệnh An Dương đã hai năm nay, do sức khòe không tốt nên chốc lại phải xin nghỉ phép bệnh, nên hắn được biệt danh là huyện lệnh bệnh.
Làm một huyện lệnh quan phụ mẫu. theo lý phần lớn nhân dân của hắn bỏ đi hết. hắn sẽ thấy không vui, nhưng trong lòng Vương Tự Thành cũng hiểu rõ, đây là an bài chung của triều đình, hắn phải dốc hết sức để dân chúng dời khỏi Hà Bắc. giảm nguy hại tạo phản của An Lộc Sơn xuống mức thấp nhất. Thậm chí cả bản thân hắn. cuối cùng cũng sẽ dời khỏi Hà Bắc. chí ít người nhà hắn phải rời khỏi đây. Nghĩ thông điểm này hắn cũng không còn lo ngại gì. cho nên bao nhiêu người muốn đi hắn đều đăng ký cho. Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, các gọi là ba mươi vạn hộ chăng qua là hình thức, có đi một trăm vạn hộ cũng chẳng thành vấn đề.
Vương Tự Thành sau khi đăng ký một hộ xong, cảm thấy có phần hơi mệt. hắn không kiềm nổi lại muốn xin nghỉ phép bệnh, nhưng thấy dòng người đông đúc. các nha dịch ráng hết sức muốn ngăn nông dân tràn vào đại sảnh, hắn đành thở dài nói: "Người tiếp theo đi!"
Người tiếp theo chính là ba huynh đệ Cao gia. Tưởng mình đã là người đi đầu tiên, ai ngờ vẫn có kẻ hơn mình. Ba huynh đệ họ vội vội vàng vàng chạy đến huyện nha. nhưng lúc ấy đã có hơn ngàn người đợi sẵn. vẫn nhờ lão tam lắm cách, hắn đã bỏ trăm văn tiền ra mua chuộc một nha dịch, nhờ thế mà được dẫn lên phía đầu.
Ba huynh đệ họ cùng đi lên khom người nói: "Huyện lão gia. bọn tiểu nhân muốn đăng ký."
Vương Tự Thành chau mày hỏi: "Các ngươi đều cùng nằm trong một hộ gia đình ư?"
"Không! Không! Bọn tiểu nhân là ba huynh đệ là ba hộ gia đình, nhưng hi vọng có thể được di dời đến cùng một chỗ."
"ừm!" Vương Tự Thành gật gật đầu, ba anh em muốn đến cùng một nơi. hắn cũng tán thành, bèn nói: "Có thể ở cùng chỗ, ta sẽ đặc biệt chú thích, có điều các ngươi muốn đi đâu? Quan Nội hay Lũng Hữu? Các ngươi phải chọn đã, ngoài ra, là người ở đâu? Tên là gì?"
Ba huynh đệ đã thương lượng nãy giờ trên xe, họ cảm thấy nếu đi Lũng Hữu có thể sẽ đi cao nguyên. Lũng Hữu tuy trù phú, nhưng cao nguyên lại không tốt, nên họ thà đi Quan Nội Đạo, hơn nữa như thế cũng cách quê hương Tương Châu gần một chút.
"Bẩm lão gia. bọn tiểu nhân là người thôn Cao Kiều, ba huynh đệ. Cao Phú Quý, Phú Hoành. Phú Hầu. Ngoài ra. thỉnh cầu lão gia cho bọn tiểu nhân được đến Quan Nội Đạo!"
"Được!"
Vương Tự Thành huơ bút viết cái rẹt. đã đăng ký xong cho họ, xong lại giao ba thiếp bài cho họ nói: "Đây là hiệu bài di dời của các ngươi, rất quan trọng, nhất định phải giữ cẩn thận, ba ngày sau đến trước huyện nha xem thông báo xuất phát."
Lúc này, một tên nha dịch vội vã đi đến bên Vương Tự Thành khẽ giọng thủ thỉ vài câu. chỉ thấy Vương Tự Thành sau khi nghe xong mà giật bắn người lên.
"Á! Mau... Mau thay áo quần cho ta!"
*****
Huyện lệnh Vương Tự Thành đã thay quan phục, dẫn theo hai viên nha dịch bèn vội vã kéo ra ngoài huyện thành, ở bên cạnh quan đạo ở ngoài xa khoảng mười lăm dặm phía bắc huyện An Dương, có một tòa Long Tuyền dịch, là dịch trạm quan trọng cho những người bận công sự lai vãng đến nghỉ ngơi trú ngụ. phía sau Long Tuyền dịch là một mảnh đồi núi. đã mọc đầy rừng tùng rậm rạp um tùm.
Mà vào lúc này, trong rừng tùng đã trú đầy kỵ binh quân Đường, đông tới hơn năm sáu nghìn người. gần như đã đem nguyên Long Tuyền dịch đều vây chặt lại. Đây là quân đội của Quách Tử Nghi, mười vạn quân của Quách Tử Nghi chính là trú chân ngay ở Vệ Châu Bạch Hình phía tây nam Tương Châu, cũng chính là trong địa phận Hà Nam Huy huyện ngày nay. Hôm nay hắn dẫn năm nghìn kỵ binh đặc biệt đến thị sát tình hình di dân huyện An Dương.
Tuy Hà Bắc đạo là phạm vi thế lực của An Lộc Sơn. nhưng đó là chỉ phạm vi chịu sự uy hiếp của quân đội An Lộc Sơn thôi. Trên thực tế An Lộc Sơn không hề thực sự khống chế được hết toàn địa phận Hà Bắc đạo, quân đội của hắn vẫn còn ở U Châu cùng với phía bắc U Châu, vùng quản hạt của Phạm Dương tiết độ và Bình Lô tiết độ, nếu như quân đội của An Lộc Sơn bắt đầu trú quân ở Tương Châu ở phía nam và vùng lân cận của nó, vậy thì có nghĩa là hắn thật sự đã tạo phản rồi.
An Lộc Sơn trên danh nghĩa vẫn còn chưa chính thức tạo phản, cho dù hắn đã ủng lập ra tân đế, nhưng tuyệt đại bộ phận châu huyện Hà Bắc đều không có thừa nhận, điều này đã làm cho An Lộc Sơn nằm trong một tình cảnh rất ngại ngùng, quan trọng hơn là hắn vẫn còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, vẫn còn chưa đến mức phải dùng vũ lực bức bách châu huyện Hà Bắc thừa nhận tân đế, vẫn còn chưa đến mức phái binh trực tiếp chiếm lĩnh toàn địa phận Hà Bắc, vì vậy hắn cố gắng duy trì một sự trầm mặc và khắc chế, ngay cả phái binh đi ven sông Hoàng Hà chi viện Hứa Thúc Ký, hắn đều là lấy cớ huấn luyện quân đội.
Lúc này, quân đội của An Lộc Sơn phái đi chi viện Hứa Thúc Ký ở Ngụy Châu, cách An Dương khoảng bốn trăm dặm hơn. mà đại quân của Quách Tử Nghi ở địa giới Hà Đông đạo phía tây Tương Châu, không hề hoàn toàn tiến vào Hà Bắc. quân đội của hắn đã kèm chặt lấy quân đội của An Lộc Sơn. Hôm nay hắn dẫn năm nghìn kỵ binh tức tốc kéo đến huyện An Dương, một mặt cố nhiên là muốn thị sát tiến độ rút dân. một mặt khác, hắn cũng là đang thăm dò phản ứng của An Lộc Sơn.
Lúc này. Quách Tử Nghi đang ở trong phòng nghỉ bên trong dịch trạm, tỉ mỉ quan sát bản đồ Hà Bắc đạo, theo tình báo nhận được trước mắt mà nói. An Lộc Sơn tạm thời vẫn chưa có phản ứng gì đối với việc di dân Hà Bắc. quân đội của An Lộc Sơn vẫn còn đang ở U Châu, mà bên chỗ Ngụy Châu Thái Hi Đức cũng không xuất hiện sự kiện can thiệp di dân.
Quách Tử Nghi chắp tay sau lưng chậm rãi tới lui, mặt mày xoắn tít lại. hắn rất hiểu An Lộc Sơn, với con người của An Lộc Sơn là tuyệt đối không thể nào mà ngồi trơ mắt nhìn Hà Bắc đại di dân. trừ khi hắn thật sự không có lòng tạo phản, nếu không. Hà Nam đạo sẽ là căn cứ địa của hắn. hắn không thể nào trơ mắt nhìn căn cứ của mình bị làm suy yếu đi.
Quách Tử Nghi có thể khẳng định. An Lộc Sơn nhất định sẽ can thiệp việc di dân Hà Bắc. mấu chốt là hắn sẽ hạ thủ bắt đầu từ đâu? Dùng thú đoạn gì hạ thủ? Hạ thủ lại sẽ đến mức độ nào, hoặc là trực tiếp tạo phản. Điều này khiến cho trong lòng Quách Tử Nghi tràn ngập sự nghi hoặc.
Quách Tử Nghi lại quay về trước bản đồ, nhìn vào U Châu mà trầm tư nín lặng. Lần này hắn dẫn đại quân tiến sát Hà Bắc. trên một mức độ rất lớn là đang chấp hành bố trí chiến lược của Lý Khánh An. Quách Tử Nghi cũng hiéu rõ nỗi lo của Lý Khánh An, An Lộc Sơn không phải là quân Nam Đường, lại càng không phải là quân lữ yếu ớt như Lý Mạo và Lý Lân. thực lực của quân Phạm Dương rất mạnh, thậm chí vượt qua quân Sóc Phương của hắn. mà chỉ là đứng sau quân An Tây thôi, thêm vào đó hắn chiêu mộ một lượng lớn người Hồ phương bắc gia nhập quân đội của hắn. điều này làm cho sức chiến đấu của hắn càng thêm lớn mạnh, cho dù ai ai cũng đều nói rằng năm mươi vạn đại quân của An Lộc Sơn đều là khoe khoang khoác lác, nhưng Quách Tử Nghi lại không cho rằng như vậy, hắn ở biên quan nhiều năm, biết rất rõ gốc gác của người Hồ, người Hồ là toàn dân đều là binh, một bộ lạc lớn hơn một chút đã có mấy vạn binh lực, nếu như An Lộc Sơn chiêu mộ đắc lực. cộng thêm hứa hẹn lợi ích to lớn, sở hữu năm mươi vạn đại quân không hề là hoàn toàn không thể.
Chính vì điểm này, làm cho Quách Tử Nghi vô cùng kính nể Lý Khánh An. Quách Tử Nghi lúc này mới hiểu được Lý Khánh An tại sao lại không lập tức tiêu diệt Hứa Thúc Ký, hắn chính là muốn hình thành một cục diện giằng co chiến lược, khống chế lấy tiết tấu tạo phản của An Lộc Sơn, làm cho hắn có thể có thời gian từ Hà Bắc rút dân. cho dù An Lộc Sơn chưa chắc sẽ đếm xỉa đến sự khống chế của Lý Khánh An. nhưng đây quả thực là biện pháp khả thi duy nhất.
Nếu không, Hồ binh cùng với quân Phạm Dương của An Lộc Sơn họp lại, Hà Bắc sẽ gặp phải họa diệt vong, những thứ mà các Hồ binh muốn chính là con cái người Hán. cần chính là tài sản người Hán. An Lộc Sơn cũng ắt sẽ đưa ra hứa hẹn rồi, Quách Tử Nghi thở dài một tiếng, phải gia tăng tốc độ di dân thôi!
Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo: "Đại soái, An Dương huyện huyện lệnh đã tới."
"ừm! Hãy để hắn vào đây đi!"
Quách Tử Nghi thu hồi lại suy nghĩ. lại mệnh người đem bản đồ lấy đi, lát sau. huyện lệnh Vương Tự Thành dưới sự dẫn đường của thân binh nhanh bước đi vào, hắn tiến lên thi lễ với Quách Tử Nghi nói: "Ty chức An Dương huyện lệnh Vương Tự
"Vương huyện lệnh không cần đa lễ, mời ngồi đi!"
"Tạ ơn lão soái!"
Vương Tự Thành ngồi xuống, có thân binh dâng trà lên cho hắn. Vương Tự Thành khẽ nghiêng người cảm ơn, Quách Tử Nghi nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm trà. lúc này mới thong thà cười nói: "Ta sợ quấy nhiễu đến dân chúng, cho nên không có vào thành, liền sai người tìm ngươi đến đây, vất vả Vương huyện lệnh rồi."
Vương Tự Thành vội vàng đáp lại nói: "Không sao! Không sao! Quách lão soái yêu quỷ dán huyện, ty chức vô cùng cảm động, lão soái có cái gì cần đến cứ việc dặn dò, ty chức sẽ đem hết sức mình ra mà hỗ trợ."
"Ha ha! Vương huyện lệnh cho rằng ta là đến để tống tiền sao?"
Quách Tử Nghi cười lên ha hà. Vương Tự Thành mặt đỏ lên, hắn tưởng rằng Quách Tử Nghi đến là để đòi lương, trong lòng sớm đã bàn tính xong xuôi, nhiều nhất chỉ cho ba nghìn thạch, không ngờ rằng lại bị Quách Tử Nghi lập tức vạch trần ngay, hắn thì thào nói không ra lời.
"Vương huyện lệnh, ta không phải là đến tống tiền gì, ta là muốn đến hỏi thăm về tình hình di dân."
Nghe nói là hỏi thăm tình hình di dân. Vương Tự Thành tinh thần trở nên phấn chấn hẳn lên. vội vàng nói: "Huyện An Dương hôm nay mới là ngày đầu tiên xử lý di dân. nhưng ngoài huyện nha đã tụ tập hơn ba vạn người, đều phải gấp rút di dân, cũng chính là có ba vạn hộ người, áp lực của huyện nha vô cùng lớn."
"Tại sao?"
Quách Tử Nghi có chút kinh ngạc, những nơi khác đều là rất nhiều ngày sau, mới từ từ có người bắt đầu đăng ký di dân, huyện An Dương này lại có ba vạn người ngay hôm đó, đây quả thật là điều không thể tin được. Quách Tử Nghi cảm thấy tinh thần phấn chấn, hắn bây giờ chính là có chút rầu rĩ tiến độ di dân quá chậm, nhưng lại không có biện pháp tăng nhanh việc di dân. vậy mà huyện An Dương lại nóng sốt như vậy, không lẽ bọn họ thật sự có cách gì ư?
Quách Tử Nghi vội vàng hỏi: "Ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tuy nhiên Vương Tự Thành lại hiểu sai ý, hắn tưởng rằng Quách Tử Nghi là đang chất vấn hắn tại sao hôm nay mới bắt đầu đăng ký, hắn trở nên chột dạ. ngập ngừng nói: "Ty chức mấy ngày trước ngã bệnh, đã bỏ lỡ đi việc thông báo với triều đình."
"Ta không phải là hỏi ngươi điều này, ta là hỏi ngươi, tại sao lại nhiều người đăng ký như vậy!" Quách Tử Nghi có chút không vui. đề cao ngữ khí nói.
Vương Tự Thành sợ đến toát cả mồi hôi lạnh, vội vã đứng lên nói: "Ty chức cũng rất kỳ lạ. tại sao lại nóng sốt như vậy, tìm người hỏi xong mới biết được, thì ra trong huyện đang lưu truyền tin tức vỉa hè, nói An Lộc Sơn sắp tạo phản rồi. triều đình di dân là vì sơ tán dân chúng Hà Bắc. mọi người đều trở nên hốt hoảng, vì vậy người đến đăng ký cũng đặc biệt nhiều."
"Thì ra là như vậy!"
Quách Tử Nghi lúc này mới hiểu ra. hắn gật gù tán đồng, đây quả cũng không sai. tăng thêm một chút cảm giác nguy cơ, so với sự dụ dỗ vỗ ngọt đơn thuần thì mạnh hơn nhiều, dù sao cũng chỉ là tin đồn. chỉ cần quan phủ không thừa nhận. An Lộc Sơn cũng không thể nói gì hơn.
"Thôi được! Hôm nay đa tạ Vương huyện lệnh, ta còn phải đi Nghiệp huyện, thôi thì không quấy rầy Vương huyện lệnh nữa. xin Vương huyện lệnh cần phải gia tăng tốc độ di dân. không thể làm lỡ đại sự."
"Ty chức hiểu rồi, ty chức quay về ngay đây, xử lý đăng ký ngay trong đêm. tuyệt không lỡ việc."
Vương Tự Thành cáo từ đi khỏi. Quách Tử Nghi trầm ngâm trong chốc lát. bèn hạ lệnh nói: "Chuẩn bị xuất phát, đi Nghiệp huyện!"
Đại quân của Quách Tử Nghi tức tốc tập hợp, lát sau. năm nghìn kỵ binh đi về phía bắc. rất nhanh đã biến mất ở nơi tận cùng của quan đạo.
Trên một vùng Hà Bắc đạo đã dấy lên một cơn lũ trào di dân gió nổi mây lùa. rất nhanh đã từ nam chí bắc, lan đến tới toàn Hà Bắc. hơn nữa cùng với tin tức vỉa hè An Lộc Sơn tạo phản càng truyền càng rộng, dân chúng bắt đầu trở nên hoảng loạn, trong mỗi một huyện đều chen chúc đầy những nông hộ muốn đăng ký di dân. trên quan đạo thông đến phương tây của rất nhiều huyện, đã bắt đầu có sự di dân nườm nượp như mắc cửi, bọn họ dìu già dắt trẻ, gánh sọt tre và đòn quẩy, đánh xe bò, xe ngựa, xe lừa. trên xe chờ lấy gia sản ít ỏi của bọn họ, trên xe là cho những người già và các đứa trẻ còn nhỏ tuổi ngồi, suốt dọc đường bồn chậu linh kỉnh, rầm rộ đông đúc. xuyên qua Thái Hành Bát Kính (*tám vùng quan ải trọng điểm của núi Thái Hành sơn), vượt qua Thái Hành sơn đi về phía Hà Đông.
Nhưng cho dù phong trào di dân có gió thổi mây lùa đến mức nào, An Lộc Sơn tuy thế vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào, điều này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng chỉ có nhân vật cao cấp trong quân Phạm Dương mới biết rằng. An Lộc Sơn lúc này không có mặt ở U Châu, hắn đang ở trong Hề bộ lạc ở phía bắc Bình Lô.
Không có mệnh lệnh của An Lộc Sơn. ai cũng không dám lỗ mãng can thiệp vào cục thế của Hà Bắc. cho dù là Sử Tư Minh hoặc là Cao Thượng cũng không thể được, sự điều động quân đội trên trăm người của quân Phạm Dương, chỉ có An Lộc Sơn mới có quyền lực điều động.
Người Hề là một nhánh dân tộc du mục cổ xưa của đông bắc. trước khi Khiết Đan vẫn chưa lớn mạnh, nó và Khiết Đan đều là vùng phiên thuộc của Đại Đường, nhưng sau khi Khiết Đan từ từ lớn mạnh, người Hề cuối cùng bị Khiết Đan nuốt chửng. trở thành một nhánh của người Khiết Đan.
Bộ lạc người Hề luôn là bị quản hạt bởi Bình Lô tiết độ phủ của An Lộc Sơn. nhưng người Hề cũng đã từng mấy lần phản loạn, vào năm Thiên Bảo thứ tư. Đường tông thất Nghi Phương công chúa đã gả cho thủ lĩnh người Hề - Hoài Tín vương. Nhiêu Nhạc đô đốc Lý Diên Sùng. nhưng chưa đến một năm. người Hề phản loạn, bèn đem Nghi Phương công chúa làm vật tế sống, sau này người Hề bị An Lộc Sơn đánh bại. lại thật thà mà quy thuận với Đại Đường.
Trước mắt. thủ lĩnh người Hề vẫn là Hoài Tín vương Lý Diên Sùng. sở hữu hùng binh bộ lạc gần tám vạn người, An Lộc Sơn sau khi ở trong đám người Hồ điên cuồng mộ binh, những bộ lạc người Hồ như Đột Quyết, Hồi Hột. Khiết Đan v. v... quy hàng gần hai mươi vạn đại quân. Lý Diên Sủng lại không chịu giúp đỡ An Lộc Sơn lắm. chi miền cường phái ra năm nghìn kỵ binh cho An Lộc Sơn. chỉ mang một ý nghĩa tượng trưng mà thôi.
An Lộc Sơn làm sao có thể bỏ qua toán hùng binh tám vạn người này, hắn mấy lần phái người đi đàm phán với Lý Diên Sủng, hứa hẹn mối lợi lớn lao, nhưng Lý Diên Sùng lại không đáp ứng. cũng không cự tuyệt, thái độ vô cùng mập mờ, An Lộc Sơn bất đắc dĩ. lúc này vừa lúc cục thế Hà Nam đạo nằm ở trạng thái giằng co, An Lộc Sơn bèn đích thân đi tới Nhiêu Nhạc Châu, đi đàm phán với Lý Diên Sùng, đây cũng là toán quân đội cuối cùng mà hắn muốn chiêu làm rồi. nếu như tám vạn quân đội người Hề đến tay. thì nhân số quân đội của hắn sẽ đạt đến bốn mươi lăm vạn người. đủ để tham gia vào việc tranh bá thiên hạ.
Chuyến đi Nhiêu Nhạc lần này, An Lộc Sơn đã quyết tâm giành thắng lợi bằng bất cứ giá nào.
*****
Ở phía bắc Đàn Châu Mật Vân huyện chính là Nhiêu Châu đô hộ phủ. men theo Loan Hà đi sang phía bắc không xa. bèn đi tới được vùng hoang mạc rộng lớn. đỉnh núi Yến Sơn ở phía xa phảng phất như được trạm trỗ một cách khéo léo điêu luyện, từ bên đó nổi lên một đường xiên êm dịu. cứ vẽ xuống đến trên vùng đồi núi nhấp nhô kia của chân núi, trên vùng đồi núi rừng cây rậm rạp, cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn nhìn xa xăm vô tận không thấy được đường chân trời, ở bên ngoài của cánh rừng là vùng đồng cỏ bao la. dưới bầu trời xanh thăm cò xanh mơn mởn tòa hương đồng nội. từng đàn dê bỏ ở ven sông thơ thẫn ăn cò, mục đồng gối đầu nằm ở ven sông ngẩng người, mặc sức thà hồn cho tương lai thêu dệt trong trí tưởng tượng của hắn.
Đây là một buổi sáng yên tĩnh, nhưng khi truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập. thì buổi sáng đã không còn tĩnh lặng nữa. mục đồng sợ đến lăn lốc mà lồm cồm ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một đội kỵ binh phía xa như gió cuốn điện xẹt phóng ào đến. thoáng chốc đã từ phía đối diện sông nhỏ phi chạy mà qua. chạy như bay về phương hướng đông bắc. mục đồng nhìn mà xoa xoa tóc gáy, những người này là ai thế, gấp gáp như vậy làm gì cơ chứ?
Đội kỵ binh này từ Phạm Dương đến. mang theo tình báo vô cùng khẩn cấp, phóng nhanh đến nơi sờ tại của nha trướng người Hề. nha trướng người Hề nằm ở đông bắc bộ của Nhiêu Nhạc châu, nằm sát Doanh Châu của triều Đường.
Lúc này, phụ cận nha trướng của Lý Diên Sùng rất ư là náo nhiệt, mấy nghìn túp lều trại chen chúc dày đặc nổi dài mấy dặm. hôm nay Lý Diên Sủng phải nghênh đón quý khách của triều Đường. Phạm Dương tiết độ sứ An Lộc Sơn.
Trong một đại trướng da bỏ có thể dung nạp mấy trăm người, tiếng người nói râm rang, hơi nóng hôi hổi, mùi thơm đậm đà của thịt dê bỏ tràn ngập trong đại trướng, hai người đại hán đang ở ngay chính giữa tay đôi đấu vật. tiếng la thét liên tiếp vang lên. ở sát mép đại trướng, đặt một vòng những chiếc bản thấp vây quanh, trên bản bày đầy núi thịt biên rượu, những hoa quả theo mùa dùng gốm sứ bày đầy trong từng chậu lớn.
Trên đất ở bên cạnh bản phủ lớp da dê. mấy chục người chủ và khách ngồi trên tấm da dê, mời rượu ăn thịt, chuyện trò vui vẻ, không khí rất ư nhiệt liệt, hai người trong số đó chính là Lý Diên Sủng và An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn đi ra đã sắp được nửa tháng rồi. hắn ở vùng phụ cận đi được một vòng, các bộ lạc như Khiết Đan. Đột Quyết v. v... đều nhất nhất trấn an được, cuối cùng bèn là người Hề, đây là điều mấu chốt của chuyến đi bắc tuần lần này.
Hoài Tín vương Lý Diên Sủng năm nay chỉ có bốn mươi mấy tuổi, thân hình khỏi ngô hùng tráng, đầu to như cái đấu. một bộ mặt râu xồm. giọng nói sang sảng rất lớn. mời rượu uống rượu, rượu đến khi ly cạn. có vẻ vô cùng hào khí phóng khoáng, nhưng một cặp mắt của hắn lại không lớn. lúc nào cũng híp lại, sẽ lộ ra một tia sáng xảo quyệt.
Lý Diên Sủng rất ư kính trọng An Lộc Sơn. thậm chí đã đến một mức độ khúm núm khép nép rồi, huyện quản không bằng hiện quản. Lý Diên Sủng tuy là phiên thuộc của triều Đường, nhưng An Lộc Sơn mới là ké quản hạch thật sự của hắn. tuy nhiên Hề và Khiết Đan như nhau, đều độc lập phi thường. An Lộc Sơn cũng chỉ là người quản hạch trên danh nghĩa của bọn họ, hôm nay sở dĩ khách sáo như vậy là bởi vì Lý Diên Sủng biết được mục đích An Lộc Sơn đến đây, là muốn cầu xin hắn phái binh tương trợ.
Bộ lạc Hề của Lý Diên Sủng có tám vạn hùng binh, ai nấy đều là dũng sĩ dũng mãnh vô địch, đây cũng chính là tài phú lớn nhất của hắn. An Lộc Sơn muốn đến mượn tài phú quý siá nhất của hắn. làm sao có thể để hắn dễ dàng lấy đi không chút nhọc công như vậy?
Đương nhiên. Lý Diên Sủng cũng nguyện ý mượn binh, hắn biết An Lộc Sơn sắp tạo phản rồi. An Lộc Sơn một khi đánh đến châu huyện Hà Bắc. đó cũng sẽ là thời khắc mà người Hề bọn họ phát tài. nữ nhân, tài bạch, vàng bạc châu báu. những thứ này cũng đều là những thứ mà bộ lạc bọn họ hằng ao ước bấy lâu. hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội này. thế như. đàm phán là tất yếu. An Lộc Sơn cần phải thỏa mãn điều kiện lớn nhất của hắn.
"An đại soái, ly rượu này là ta kính người, cảm tạ sự chiếu cố đặc biệt của đại soái đối với ta trong mấy năm nay!"
Lý Diên Sủng đứng lên. đem một bát lớn đầy rượu sữa dê kính với An Lộc Sơn. An Lộc Sơn đã uống không ít rồi, gương mặt lớn như quả bí đỏ đã chuyển sang màu tiết lợn. hắn cúi đầu khẽ khoát tay, cự tuyệt nói: "Rượu của ngươi ta không uống nữa. trừ phi ngươi đáp ứng mượn binh, nếu không hôm nay ta sẽ không uống một giọt rượu nào của ngươi cả."
"Khơ! Không phải mượn binh sao? Được mờ! Được mờ! An đại soái đã đích thân tới đây rồi. ta làm sao có thể không nể mặt được chứ? Ưống xong chén rượu này trước, chúng ta sẽ bản tới việc mượn binh sau." Lý Diên Sủng khẽ híp đôi mắt nhỏ, trong mắt lại không khỏi lộ ra vẻ gian xảo, An Lộc Sơn tựa hồ không có nhìn thấy, ha hả cười nói: "Thôi được! Ta liền uống hết chén rượu này, rồi chúng ta liền nói chuyện chính sự."
Hắn cũng không tiếp lấy chén rượu của Lý Diên Sủng. mà tự bưng lên chén rượu của chính mình uống một hơi cạn sạch, lật úp chén rượu khẽ gõ xuống bàn một cái. tỏ vẻ là đã uống cạn rồi.
"Hảo! Thống khoái."
Lý Diên Sủng vẫy tay một cái. đi đến hai thiếu nữ người Hề trẻ tuổi xinh đẹp rót rượu cho An Lộc Sơn. Lý Diên Sủng chi vào hai thiếu nữ cười nói với An Lộc Sơn: "Hai mỹ nữ này cũng đều chỉ có mười sáu tuổi. chưa qua tay ai cả. tối hôm nay đế cho các nàng cùng hầu hạ đại soái, thế nào!"
Gương mặt của hai thiếu nữ đều lộ vẻ ngượng ngùng, ngoảnh mật sang một bên. nếu là trước đây với sự hảo sắc của An Lộc Sơn thì làm sao lại có thể không chịu món lễ này chứ, nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng này, nếu hắn còn không đem quân đội người Hề nắm trong tay, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch khỏi binh nam tiến của hắn. lúc này, cho dù thiếu nữ có xinh đẹp như tiên nữ đi nữa cũng không thể quan trọng bằng tám vạn đại quân.
Nhưng khách sáo giả tạo vẫn phải có, An Lộc Sơn ha hả cười nói: "Tâm ý của Lý đô đốc ta lĩnh rồi. hai cô gái ta sẽ nhận lấy. nhưng nếu chúng ta bản về việc mượn binh, ta sẽ càng cao hửng hơn."
"Vậy được rồi! Hãy bàn việc mượn binh."
Lý Diên Sủng thấy thời cơ đã tới rồi. cũng không kéo dài thêm nữa. hắn ngồi xuống. chậm rãi uống một ngụm rượu, lúc này mới cười nói: "Đại soái đã mấy lần phái người tới nói về việc mượn binh rồi, bản thân ta đương nhiên là đồng ý, chỉ là người trong tộc của ta có rất nhiều ý kiến khác nhau, chỉ một mình ta đồng ý thì không được đâu. còn phải thuyết phục trưởng lão trong tộc. ai! Không dối gạt đại soái, chín người mười ý a!"
Trong lòng An Lộc Sơn thầm mắng. cái chó má gì chín người mười ý, đã bao nhiêu năm rồi. hắn làm thế nào không biết rằng chỉ cần Lý Diên Sủng nói là được, chăng qua là đang mượn cớ để đưa điều kiện thôi.
An Lộc Sơn cũng không nói thêm gì nữa. liền nói thẳng: "Ngươi hãy nói thẳng đi! Trong tộc đòi giá cao nhất là cái gì?"
"Cái này..."
Lý Diên Sùng suy nghĩ một hồi. hắn nheo đôi mắt ti hí lại nói: "Chúng tôi muốn hai mươi vạn nữ nhân Trường An."
"Cái này không thể được!"
An Lộc Sơn đột nhiên biến cả sắc mặt. hai mươi vạn nữ nhân Trường An, điều này thật quá đáng, hắn làm không được: "Đôi cái thành thị đi! Trường An là đô thành, rất khó."
An Lộc Sơn biết người Hề cũng giống như người Khiết Đan. cũng đều cực kỳ háo sắc, bọn họ xuất binh cơ bản đều là vì cướp đoạt phụ nữ. theo mình xuất binh, suốt dọc đường nhất định sẽ thực hiện cướp đoạt, điều này còn chưa đủ. bọn họ không ngờ lại còn dám dòm ngó đến Trường An nữa. nếu thật sự đem phụ nữ Trường An cho bọn hắn. thì vị đại Yến hoàng đế như mình cũng đừng mong làm nữa.
Lý Diên Sủng thấy An Lộc Sơn cự tuyệt ngay tại chỗ, hắn không khỏi biến sắc mặt. lạnh lùng nói: "An đại soái, binh lính ta phải vì ngươi mà bán mạng đấy, ngay cả nữ nhân cũng không chịu cho sao?"
An Lộc Sơn nghĩ đến việc mượn binh, khẩu khí lại dịu xuống, nói: "Ngươi suốt đường cướp đoạt, chẳng lẽ nữ nhân còn chưa đủ nhiều sao? Hãy lấy thứ khác đi! Ta cho ngươi một vạn quan tiền, được không?"
Tiền. Lý Diên Sủng đương nhiên cũng muốn, nhưng những thứ đó có thể cướp bóc bên đường; mà nữ nhân thì quan trọng hơn. nhất là nữ nhân Trường An, cũng đều là hàng thượng đẳng cả. Hắn từng đi qua Trườn2 An một lần. ánh mắt đã nhìn trân trối không chớp cả mắt. hắn vẫn lắc đầu nói: "Đại soái có điều không biết a! Những nữ nhân cướp bóc ven đường cướp chẳng qua đùa vui tí thôi, chẳng lẽ còn có thể đưa về bộ lạc sao? Người Hề chúng tôi có hai mươi vạn nam tử. ta chuẩn bị mỗi người kén cho một Đường nữ Trường An. chuyên môn sinh dục hậu duệ cho người Hề chúng tôi. Dân cư của chúng tôi quá ít rồi, cần một lượng lớn nữ nhân."
An Lộc Sơn vẫn là không chịu, nói: "Trường An là đô thành, quá nhạy cảm rồi. ngươi đổi một thành thị khác đi ta sẽ đáp ứng với ngươi."
"Vậy được rồi!"
Lý Diên Sùng liền chịu lui mà chọn cái thấp hơn nói: "Ta muốn lấy nữ nhân Lạc Dương, ba mươi vạn người, lần này An soái đã không có vấn đề nữa chứ!"
An Lộc Sơn ngây người một chút. Lạc Dương? Sao hắn lại quên nhi. nơi đó cũng không được, hắn chi nghĩ tới những châu huyền thường khác, vốn không suy xét đến những tòa thành lớn như Lạc Dương. Trường An.
Lý Diên Sùng nghe giọng nói xem sắc mặt. hắn thấy trên mặt của An Lộc Sơn lộ ra vẻ khó xử. biết là lại không chịu rồi, trong lòng không khỏi nổi giận. Trường An không cho. Lạc Dương cũng không cho. còn muốn để cho binh lính của mình bán mạng cho hắn sao?
Hắn không khỏi kéo dài âm điệu nói: "Đại soái, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi! Tám vạn đại quân của ta. mỗi người sẽ vì ngươi quên thân mình, điều này người khác làm không được đấy, đại soái cũng không cần phải gấp gáp mà trả lời, ngày mai ta nghe tin tức của ngươi."
An Lộc Sơn vừa định nói chuyện, lúc này thân binh phía sau hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: "Đại soái, hình như có quân tình khẩn cấp."
An Lộc Sơn ngẩn ra. thấy trước cửa lều lớn quả nhiên có binh sĩ của Phạm Dương đến báo tin. sắc mặt vô cùng sốt ruột, hắn liền cười nói với Lý Diên Sùng: "Lý đô đốc hãy ngồi đợi trước, ta đi một chút sẽ trở lại."
An Lộc Sơn đi ra lều lớn. nhướng mày, hỏi hiệu úy đến báo tin: "Đã xảy ra chuyện gì? Mà kinh hoảng như vậy!"
Hiệu úy tiến lên một bước, lấy ra một phong thơ nói: "Đại soái, đây là thư của Cao tiên sinh. Hà Bắc đã xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì vậy."
An Lộc Sơn đón lấy thư soạt một tiếng xé thư ra. giũ giấy viết thư ra vội vàng nhìn qua một lần. hắn không khỏi chấn động, không ngờ triều đình lại di dân một cách quy mô ở Hà Bắc, đã mười mấy ngày rồi. điều này quả là đáng nguy quá. nông dân đều đi cả rồi, ai sẽ trồng quân lương cho hắn đây, hắn nhất thời lòng nóng như lửa đốt. muốn hạ mệnh lệnh, nhưng lại không rõ tình hình ra sao, kế sách bây giờ chỉ có lập tức chạy về xử lý thôi, nhưng việc mượn binh của người Hề lại níu lấy chân hắn. chuyện này không thể chậm trễ nữa rồi.
An Lộc Sơn cắn rãng một cái. đành vậy, đáp ứng hắn trước đi, về sau hẳn nói lại. hắn lập tức đi vào lều lớn. trở về chỗ ngồi, hắn giơ lên một chén rượu lên. nói với Lý Diên Sủng: "Thôi được rồi! Chúng ta uống cạn chén rượu này xem như một lời đã định."
Lý Diên Sũng sửng sốt. không ngờ An Lộc Sơn lại đáp ứng. hắn vội vàng xác nhận nói: "Lạc Dương, ba mươi vạn nữ nhân."
"Không sai. ta đáp ứng ngươi rồi."
Lý Diên Sủng mừng rỡ, vội vàng nâng chén nói: "Chúng ta một lời đã định!" Hai người chạm chén rượu vào nhau, cùng nhau cười ha hả.
Ba ngày sau. An Lộc Sơn chạy về U Châu, cho dù An Lộc Sơn đã lập tân đế, còn tự phong làm Thượng thư lệnh, nhưng châu huyện thiên hạ căn bản là không thừa nhận, làm cho việc lập đế của hắn trở thành trò cười, bản thân hắn cũng có chút nhụt chí. cho dù tên ngụy hoàng đế này sau này cũng còn có chỗ hữu dụng, nhưng An Lộc Sơn không đối tốt với hắn nữa. đem hắn giam trong một tòa vương phủ để trống, cái gọi là triều đình cũng trở thành các vò rỗng ruột, những thượng thư tướng quốc cũng đồng loạt khôi phục lại thân phận ban đầu. Sử Tư Minh. Cao Thượng. Thái Hi Đức, Lý Hoài Sơn. Trương Trung Chí. Lý Quy Nhân v. v... cũng đều cời bỏ triều phục, lại trở lại thành đại tướng và mưu sĩ của An Lộc Sơn. ngay cả bản thân An Lộc Sơn cũng không muốn làm thượng thư lệnh gì đó nữa. hắn vẫn làm Yến vương của hắn. đồng thời cũng không từ bỏ vị trí của Phạm Dương tiết độ sứ.
Trong phủ soái của An Lộc Sơn. An Lộc Sơn ngồi trên ghế soái, mười mấy đại tướng và mưu sĩ tâm phúc đứng ở một bên. An Lộc Sơn mặt sa sầm lại nghe bấm báo liên quan đến việc di dân của tình báo đầu mục Trương Thông Nho.
"Di dân đã trải qua nửa tháng, trong các châu huyện Hà Bắc đạo, ngoại trừ mấy châu của phương bắc U Châu, những châu huyện khác đều là đang di dời dân chúng với quy mô lớn. trong đó nhân số của năm châu Tương. Ngụy, Bối. Minh. Bác là nhiều nhất, nhất là Tương Châu, dân cư đã giảm vụt đến bảy thành, theo nhắm chừng sơ bộ, di dân vào Hà Đông đạo đã gần bốn mươi vạn hộ.
"Khốn nạn!"
An Lộc Sơn rốt cuộc nhịn không được nữa. hắn nhặt chiếc nghiên mực trên bản lên tức tối ném mạnh xuống dưới đất. 'Bụp!' Chiếc nghiên mực vỡ thành những mảnh nhỏ văng ra khắp nơi. bốn mươi vạn hộ nông dân. điều này có nghĩa là sao, nghĩa là gần một nửa nhân khâu của Hà Bắc đạo đã thất thoát đi. người đều đã chạy sạch, ai tới nuôi quân đội của hắn?
Hắn giận không thể át được, hướng thẳng vào thủ hạ của hắn mà rống to: "Các ngươi đều đang làm gì hả? Trơ mắt nhìn người chạy hết sao? Các ngươi tại sao lại không ngăn chặn. Nói! Tại sao?"
Mọi người đều cúi thấp đầu xuống, cho dù vấn đề là xuất phát từ trên người của An Lộc Sơn. bản thân hắn đã từng hạ nghiêm lệnh, bất kỳ sự điều động từ trăm người trở lên phải có lệnh tiễn của hắn. điều nghìn nhân binh lại càng cần có kim bài của hắn. còn về quân vạn người, thì phải cần hổ phủ, nhưng cho dù là lệnh tiền, kim bài hay là hố phủ, kẻ vi phạm kết quả cũng như nhau, kẻ tự tiện xuất binh, chém ngay lập tức!
Đây là việc mà quân Phạm Dương trên dưới đều biết, bây giờ bản thân An Lộc Sơn lại không thừa nhận rồi, cho dù trong lòng ai ai cũng đều hiểu rõ, nhưng ai cũng không dám hó hé. thật sự đem vụ việc nói toạt ra. chọc tức An Lộc Sơn. vậy thì mọi người đều ắt phải gặp tai ương.
Lúc này, mưu sĩ Cao Thượng bước ra khỏi hàng nói: "Đại soái xin bớt giận, chuyện này không phải đơn giản như vậy, nếu chúng thuộc hạ lỗ màng hành sự. có thểsẽ phá hòng đại sự của đại soái."
Người mà An Lộc Sơn tín nhiệm nhất chính là Cao Thượng, nghe hắn nói như vậy, An Lộc Sơn cũng từ từ bình tĩnh trở lại. nói: "Không đơn giản ra sao, ngươi nói!"
"Đại soái, ngãn chặn di dán đơn giản, mấu chốt là mười vạn đại quân của Quách Tử Nghi ở sát cạnh Hà Bắc. chúng thuộc hạ một khi ngăn cản di dân. quân đội của Quách Tử Nghi ắt sẽ nhảy ra can thiệp, lúc đó mâu thuẫn trở nên say gắt. rất có thể sẽ aây ra đại chiến, mà đại soái lại không có mặt ở U Châu, nếu lỡ như thế cục chuyển biến xấu, e là bọn thuộc hạ sẽ càng thêm mất nhiều hơn được, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến đại kế của đại soái."
"ửm!"
An Lộc Sơn đã trút ra được sự bực bội trong lòng, cơn giận khẽ dịu lại. thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, nguyên nhân căn bản là không có quân lệnh của hắn. không ai dám xuất binh. Cao Thượng chẳng qua là tìm một bậc thang đề hắn xuống mà thôi.
Hắn gật gật đầu nói: "Tiên sinh nói cũng thật có lý, sự chuẩn bị khởi sự của ta hiện nay vẫn chưa hoàn thành, một khi thật sự xảy ra đại chiến, e là sẽ làm cho cục thế mất kiêm soát, nhưng mà..
Nói đến hai chữ 'nhưng mà', giọng nói của An Lộc Sơn lại trở nên nghiêm khắc, hắn nghiêm giọng nói với mọi người: "Mắt thấy sắp đến thu hoạch vụ thu rồi. nông dân cũng đều bỏ chạy sạch, vậy thu hoạch vụ thu phải làm sao? Ta tuyệt không thể để cho Hà Bắc trở thành bãi tha ma. cho dù thế nào từ bây giờ trở đi, di dân không thể bỏ đi thêm một người nào nữa. cho dù xảy ra sự đối kháng với Quách Tử Nghi cũng không tiếc bất kỳ giá nào, chúng ta phải giết một răn trăm!"
Nói xong. hắn quét mắt qua mọi người một vòng. cuối cùng đặt mắt dừng lại trên người của Sử Tư Minh.
"Sử Tư Minh nghe lệnh!"
"Có mạt tướng!"
Sử Tư Minh một bước tiến lên. khom người ôm quyền nói: "Xin đại soái hạ lệnh."
An Lộc Sơn lấy qua một tấm hổ phủ bằng vàng, đặt mạnh lên bản. hung hàn nói: "Ta cho ngươi ba vạn quân, đi tới Tỉnh Hình, hãy chém giết năm nghìn nông dân cho ta. dùng đầu người của bọn họ để cảnh cáo kẻ đào vong!"
Thái Hành sơn như con rồng khổng lồ nằm ngang giữ Hà Đông đạo, Hà Bắc đạo và cả Hà Nam đạo, kéo dài đến hơn ngàn dặm. núi non trùng điệp nổi liền nhau, dốc thẳng núi cao sừng sững. cùng vực thẳm hiểm trở rải đầy.
Rất nhiều sông ngòi tại Hà Đông đã cắt ngang qua Thái Hành sơn. sông Thấm. sông Đơn. Sông Chương, sông Hô Đà... trãi qua tháng ngày lâu dài, bị ăn mòn bởi gió và nước hình thành bao nhiêu cái ao hồ, khe suối giữa núi đồi, trong đó bát đường trọng yếu bèn trở thành tám đường quân sự trọng yếu chiến lược gọi là Thái Hành bát hình.
Tám đường quân sự như Quân Đô, Bổ Âm. Phi Hồ, Tỉnh Hình. Bạch Hình... là những con đường quan trọng nổi liền Hà Bắc. Hà Đông. Từ cổ đã được xây dựng không biết bao nhiêu hùng quan kiên bảo đê phòng ngự. Lần này đại di dân Hà Bắc đều phải thông qua các yếu đạo để đưa lượng lớn dân chúng Hà Bắc đến Hà Đông.
Tỉnh Hình là một yếu đạo quân sự quan trọng nhất của miền trung Thái Hành sơn, do nó có thẳng đi thẳng đến Thái Nguyên vùng tâm Hà Đông, từ cổ bèn là nơi tất tranh của binh gia, trong đó Thổ Môn quan tại Tỉnh Hình huyện tại Hà Bắc chính là yết hầu Tỉnh Hình, đoạt được nó bèn có thể nắm quyền chủ động của Tỉnh Hình.
Trong bố trí quân sự của vương triều Đại Đường, nhiệm vụ phòng ngự Thái Hành bát hình được giao cho quân Hà Đông phụ trách. Do bản thân Hà Đông tiết độ sứ phải đảm nhiệm chức năng quân sự phụ trợ, không giống như Phạm Dương tiết độ sứ phải đối diện với cường địch Đột Quyết. Khiết Đan; Hà Đông tiết độ sứ phần lớn là vì bảo vệ an toàn cho Bắc Đô Thái Nguyên. Chính vì thế mà Thái Hành bát hình bèn được giao cho thủ quân trực thuộc Hà Đông tiết độ sứ khống chế.
An Lộc Sơn năm xưa chiếm lĩnh Hà Đông cũng từng nhất độ khống chế các quan ải của Thái Hành bát hình, nhưng sau khi bị thất bại trong trận chiến Quan Nội Đạo, toàn tuyến rút về Hà Đông, cả Thái Hành bát hình, sau đó bị quân đội Lý Khánh An và Lý Hanh trước sau chiếm lĩnh.
Theo thỏa thuận giữa Lý Khánh An và Lý Hanh. Tỉnh Hình là Thái Nguyên nhất tuyến, nó sẽ do quân đội của Lý Khánh An khống chế. trước mất Tỉnh Hình đang có một ngàn quân đội trú quân, thuộc An Tây hệ gọi là Thừa Thiên quân. Một ngàn người này được chia làm hai gác canh tại hai bên cửa ải. một là ở vùng khởi điểm Hà Đông, gọi là Cố quan, còn một là điểm cuối của Hà Bắc gọi là Thổ Môn quan.
Cũng giống như bảy đường yếu đạo khác, trên Tỉnh Hình cũng chen đầy di dân Hà Bắc. Trên quan đạo là đoàn người di dân hiên ngang tiến về phía trước kéo dài đến cuối chân trời, xem chừng có gần mười vạn người. thanh thế cực kỳ bi tráng.
Những người dân này chủ yếu đến từ lục châu Hằng, Triệu, Định, Thâm, Dực, Đức. So với Tương Châu và Ngụy Châu phía nam thì các châu phía bắc di dời hơi muộn. Mới bắt đầu từ mười ngày trước, bày ngày trước mới dần dần hình thành quy mô, nhưng vì các châu phía bắc kề cận Ưu Châu, nên khả năng chịu hại sẽ càng lớn hơn. dân chúng lại càng bàng hoàng hơn. Vì thế trong thời gian ngắn đã hình thành làn sóng mạnh hơn cả các châu phương nam. Đây đã là đợt di dân thứ tư.
← Hồi 481 | Hồi 483 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác