Truyện:Hình đồ - Hồi 197

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 197: Tù nhân ở Ly Sơn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Giữa tháng năm Thủy Hoàng Đế thứ ba mươi chín, Người Nguyệt Thị đột nhiên xuất binh. Thừa dịp mặt sông đóng băng, tám vạn thiết kỵ Nguyệt Thị tập kích Nam Hà. Quận thủ quận Bắc Bình Triệu Bình không kịp phòng bị bị người Nguyệt Thị đánh bại.

Từ Đặng Khẩu tới phía huyện Bắc Quảng Võ đều bị người Nguyệt Thị tập kích. Hơn vạn người bị bắt đi, thành trấn thôn trang dọc tuyến này đều thành một mảnh phế tích.

Cuối tháng mười Tân nhậm tướng quân Đại Tần, Vương Ly thống suất biên quân, hạ mệnh lệnh phản kích. Năm mươi nghìn quân Tần từ ven sông chờ xuất phát, tiến hành phản kích đối với người Nguyệt Thị. Trong cách nhìn của rất nhiều người, người Nguyệt Thị tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sẽ cùng Đại Tần biên quân một hồi liều chết ẩu đả. Nhưng ai cũng không ngờ, lúc người Nguyệt Thị chuẩn bị phản kháng, lại cấp tốc rút lui khỏi Hà Nam, lui về phía Hà Bắc một trăm dặm

Tốt rồi. Không thể nghi ngờ đây chính là một hồi đại thắng.

Đối với biên quân Bắc Cương mà nói. Đột nhiên người chủ suất đổi cũ thay mới, không hề nghi ngờ sẽ sản sinh hỗn loạn.

Nhưng sau một trận chiến, đã dời đi sự thực hiện của mọi người. Đặc biệt là quân của Vương Ly giành được toàn thắng, làm cho nhiều người vui mừng khôn xiết.

Tự nhiên như vậy, sự ảnh hưởng của việc người chủ suất bị thay mới cũng bị áp xuống thấp nhất.

Đại tướng quân Thiệp Gian của quân Tần đóng tại Dương Châu vốn đối với mệnh lệnh này rất bất mãn, nhưng lúc đang chiến hỏa cũng không hạ lệnh truy tra việc này. Đến sau khi đại chiến chấm dứt, Thiệp Gian phát hiện thì Vương Ly đã đứng vững, thay thế được vị trí của Mông Điềm ở Bắc Cương.

Những tướng lĩnh thân với Mông Điềm ngày trước, đều bị bỏ cũ thay mới.

Mà Đông Lăng hầu Triệu Bình thất tung, càng làm cho một hệ tướng lĩnh trước kia của Phù Tô mất đi người chủ soái. Chủ tướng các bộ nhân mã, đều bị một hệ tướng lĩnh của Vương Ly chiếm lấy. Đại tướng Tô Giác bị chuyển đến nhậm chức thống suất đại doanh ở Phu Thi quận Thượng. Vương Ly thì đóng quân tại Cửu Nguyên thành.

Phù Tô đột nhiên bị hạ chiếu xử tử, Mông Điềm cũng hồn về hoàng tuyền.

Triệu Bình thất tung, người Nguyệt Thị kỳ quái sang khấu biên… tất cả những việc này, nhìn qua tựa hồ đều rất bình thường, nhưng nếu là người thông minh, có thể bắt được một tia không tầm thường. Đồng thời, Vương Ly hạ lệnh truy tìm tung tích Phù Tô, miệng nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Vì sao bệ hạ lại phải giết Phù Tô và Mông Điềm?

Tuy Vương Ly nói là phụng chiếu hành sự, vậy mà lúc này lại không dư thừa hành động truy bắt, càng làm cho người cảm thấy có chút cổ quái.

Giữa tháng mười một, Thiệp Gian gửi thư cho Vương Ly, thỉnh cầu xuất binh ở Hà Bắc, để trừng phạt người Nguyệt Thị. Người Nguyệt Thị có khoảng hai triệu, quân sĩ khoảng hơn một trăm nghìn, trong mắt Thiệp Gian, với sức chiến đấu của biên quân Đại Tần, phá hủy Nguyệt quốc, chỉ là chuyện vặt.

Lại nói, sức chiến đấu của quân Tần, so với hồi Mông Điềm đánh Hung Nô thì càng mạnh mẽ hơn.

Khi chiếm được Hà Nam, quân Tần lại tăng thêm được một vùng mã nguyên. Hà Nam đích thực rất hợp nuôi ngựa, thế cho nên kỵ quân của quân Tần sẽ càng tăng lên. Với quân Tần cường đại như vậy, qua sông xuất kích Nguyệt Thị quốc, dễ như trở bàn tay. Thế nhưng thỉnh cầu nhìn có vẻ hợp lý này, lại bị Vương Ly không lưu tình chút nào bác bỏ. Theo cách nói của Vương Ly thì: Mấy quận phía bắc đại bại, mà người Đông Hồ lại đang nhìn chằm chằm những nguy ngập ấy, nên không thể vọng động chiến tranh

Quận phía bắc đích thực là bị tổn thất, nhưng lại không bị thương nguyên khí. Về phần người Đông Hồ… Đông Hồ vương vừa ốm chết hồi tháng chín, tám đại trướng đều lập Đan vu, đang trong trạng thái hỗn loạn. Tuy Loan Đề ở Đông Hồ là một bộ phận cường đại, nhưng chung quy cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, căn bản là không đáng để tâm.

Vì vậy, Thiệp Gian lần thứ hai trình thư, cố gắng thuyết phục.

Giữa tháng mười một, Vương Ly hạ lệnh bãi miễn chức chủ tướng Dương Châu của Thiệp Gian, điều đến quận Vân Trung, đóng quân dọc theo Âm sơn. Với việc giám thị hành động của hai bộ Đông Hồ và Nguyệt Thị, trong mệnh lệnh của Vương Ly còn có lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo Thiệp Gian: không có quân lệnh, Thiệp Gian không được tự ý mở ra chiến tranh.

Gần như đồng thời với lúc Thiệp Gian tiếp được mệnh lệnh, nghi trượng của Thủy Hoàng Đế từ Bì Thị (nay là Hà Tân thị ở Sơn Tây), qua Đại Hà, tiến vào bên trong Nội Sử quận. Ở Long Môn sơn (nay là Kim sơn ở Tây Bình, phía đông bắc Thuận huyện) vào ở hành cung. Mười ngày sau, chiêu cáo tin tức Thủy Hoàng Đế băng hà.

Phó văn do tả thừa tướng Lý Tư soạn, liệt kê từng công tích của cuộc đời Thủy Hoàng Đế, cũng định ra thời gian tang tế.

Đóng giữ ở Hàm Dương, hữu thừa tướng Phùng Khứ Tật biết tin này, nhất thời hoảng sợ, hầu như xuất phát suốt đêm, suất lĩnh quan viên Hàm Dương đi tới Long Môn sơn nghênh đón linh cữu. Khi đó ở tại Long Môn sơn, Lý Tư lại lấy ra di chiếu của Thủy Hoàng Đế, do Doanh Hồ Hợi kế nhiệm đế vị.

Đây là di chiếu ngoài dự liệu của mọi người.

Nhưng theo tình lý…

Từ tháng sáu tới nay, các hành động của Thủy Hoàng Đế đều khiến người khác không giải thích được. Đầu tiên là ở huyện Trứ đề Mông Nghị làm Ngự sử đại phu, tựa hồ là làm cho mọi người thấy ông quyết tâm lập Phù Tô. nhưng hành trình chợt cải biến thành tuần thú Bắc Cương… tiếp theo là ban thưởng chết cho Phù Tô, tru sát Mông Điềm, làm cho mọi người, ngay cả Mông Nghị đều không hiểu nổi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì trong thời gian đó. Giờ ông đã chết rồi!

Hơn nữa còn hạ chiếu cho Hồ Hợi kế vị. Nếu như vậy, hành vi ban chết cho Phù Tô, ngược lại cũng có thể dễ giải thích. Nhưng Thủy Hoàng Đế tuy rằng thương yêu Hồ Hợi, nhưng đối với chuyện thừa kế, cũng vẫn có khuynh hướng về phía Phù Tô…

Các loại nghi ngờ trong Phùng Khứ Tật không cách nào tiêu tan, mà càng làm cho y giật mình chính là, khi y đến tế bái Thủy Hoàng Đế, đã bị cự tuyệt. Thân là cựu thần của Thủy Hoàng Đế, tế bái bệ hạ là việc rất bình thường. Nhưng thỉnh cầu này bị cự tuyệt làm cho Phùng Khứ Tật cảm thấy thật kỳ quái.

Ngay đêm đó, xa sĩ Trung xa phủ xông vào chỗ ở của Phùng Khứ Tật, đem bắt Phùng Khứ Tật và đại nhi tử của y, đương triều đại tướng quân Phùng Kiếp cũng bị bắt gọn.

Không đợi các đại thần phản ứng lại, Mông Nghị cũng bị tróc nã.

Đây, đây, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Chỉ là, đối với những chuyện cổ quái xuất hiện, dựa theo lễ pháp, nên là trước tiên tang tế Thủy Hoàng Đế, sau đó linh cữu mới có thể nhập táng.

Thời gian tang tế, là mùng một tháng giêng.

Nhưng nhập táng cũng vào ngày mùng 3 đầu tháng mười hai, nói cách khác, nhập táng so với thời gian tang tế sớm hơn gần một tháng. Lúc tang tế này, tế điện ai? Lại làm sao tế điện? Các bác sĩ đi theo tất nhiên sẽ không đồng ý, lần lượt trình thư lên, biểu thị phản đối việc này.

Ngày thứ hai trình thư, Hồ Hợi hạ chiếu, đem xử tử toàn bộ Bác sĩ trình thư, tru di tam tộc.

Trong một ngày, Hồ Hợi liền giết chết hơn ba mươi nho sinh bác sĩ có danh tiếng tại triều đình. Làm cho mọi người lập tức đều câm như hến.

Ngày kế, Hồ Hợi lần thứ hai hạ chiếu, mệnh thiếu phủ Chương Hàm gia nhanh chóng tu kiến tẩm lăng Thủy Hoàng.

Cũng chinh phạt Nội Sử quận, Tam Xuyên quận mười một vạn người, khôi phục tu kiến cung A Phòng mà lúc trước Thủy Hoàng Đế đã hạ lệnh đình công.

Viết rất hay rằng: Để nhớ lại anh linh của tiên đế.

Những chiếu lệnh như vậy, làm cho nhân tâm Nội Sử quận thoáng cái hoang mang lo sợ. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại xuất hiện nhiều cục diện quái dị như vậy?

*****

Ngày mùng 3 tháng mười hai, Doanh Hồ Hợi suất lĩnh quần thần và chúng hoàng tử, đem linh cữu Thủy Hoàng Đế nhập táng hoàng lăng Ly Sơn. Hai vạn tù phạm bị hộ tống nhập táng, không thể đi ra hoàng lăng nửa bước. Vì thế, một hồi bạo động xảy ra ở Ly Sơn không tính là quá lớn, nhưng cũng không là nhỏ. Chỉ là trận bạo động này, rất nhanh đã bị Trung úy quân trấn áp xuống.

Bóng đêm đen như mực, một trận mưa đông, nương theo là tiếng sấm chớp đánh xuống.

Trên ngọn Tú Lĩnh cao nhất ở Ly Sơn, có một tòa Phong hỏa đài vang danh thiên hạ. Hơn năm trăm năm trước, tại Phong hỏa đài này từng trình diễn một hồi phong hỏa đùa giỡn chư hầu, là trò đùa một nụ cười mất thiên hạ. Chu U Vương vì làm cho ái phi Bao Tự cười, mà ở đây dấy lên gió lửa, trêu đùa chư hầu, kết quả là Khuyển Nhung đánh vào Ly sơn, Chu U vương bị giết, Bao Tự bị bắt.

Đại Chu được danh là giang sơn tám trăm năm, sau lúc này, dời đô tới Lạc Dương.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Lão Tần Nhân đi ra khỏi Tây Tùy, bước một bước ra chinh phạt thiên hạ. Thì cách mấy trăm năm sau đó, Phong hỏa đài lại dấy lên khói lửa, tù đồ ở Ly sơn và quân Tần xảy ra một trận xung đột kịch liệt.

Dưới Phong hỏa đài, đầy rẫy tử thi. Máu tươi đỏ cả một vùng, dưới nước mưa cọ rửa, đã phai nhạt đi nhiều. Nhưng mơ hồ vẫn thấy vết máu, ẩn hiện trong sấm chớp nhìn phá lệ bắt mắt.

Răng rắc, một đạo ngân xà lóe sáng trong màn đêm, phảng phất như muốn xé rách trời cao. Ánh sáng ảm đạm chiếu vào Phong hỏa đài vẫn còn có thể thấy được những bàn tay bàn chân, từ thân người chết vươn ra hướng lên trời cao, tựa hồ như muốn đem tia chớp bắt xuống. Sau đó từ đống tử thi động đậy, chui ra một người vạm vỡ.

Hán tử này khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, tóc rối tung trên vai, râu quai nón kết lại, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, giống như chớp trong đêm. Khí lực giống như hùng sư, làm cho những nơi gã đảo mắt qua đều hiện ra một loại áp lực, toàn thân trên dưới gã loang lổ vết máu.

Sau khi đại hán đứng vững thân mình, ánh mắt đảo xung quanh, đột nhiên sáng ngời, tiến lên hai bước kéo lên một thanh thiết kiếm, nắm tay phát lực, rút ra thiết kiếm.

- Ta còn sống. Ta còn sống….

Gã giơ lên thiết kiếm, ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to:

- Cái Nhiếp ta còn sống. Ha ha ha. Cái Nhiếp ta còn sống!

Tiếng sấm đì đùng từ xa truyền đến.

Mưa to lạnh lẽo rơi trên người gã, mà gã phảng phất như chưa tỉnh. Hồi lâu sau, Cái Nhiếp tựa hồ nhớ tới cái gì, thu hồi thiết kiếm lại, từ trong đống thi thể của quân Tần rút ra một cây trường, lớn tiếng hô:

- A La, A La… Con còn sống không?

Ở bên một khối đá lớn mấy cỗ tử thi động đậy.

- Sư phụ, con ở chỗ này!

Một thanh niên đi ra, thì ra, ở tảng đá to này có một nửa bị chôn dưới đất, lộ ra một nửa, dưới đáy có một cái khe, vừa đủ để chứa một người trốn. Thanh niên này mặc áo tù nhân, hiển nhiên cũng là một kẻ tù tội. Lúc lâm chiến, đùi y bị thương, vì vậy liền trốn ở khe đá này, sau đó từng cỗ từng cỗ tử thi đổ xuống đem che chắn y hoàn toàn. Cho dù sau đó quân Tần có đi kiểm tra lại chiến trường, cũng không thể phát hiện ra y.

Thanh niên bò ra khỏi đống người chết, thấy Cái Nhiếp, không khỏi khóc lớn một tiếng:

- Sư phụ ơi, con còn sống. A La còn sống!

Cái Nhiếp ba bước thành hai bước, vọt tới trước mặt thanh niên.

Một phát kéo lên thanh niên đó, đánh giá y từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lóe ra một loại từ ái:

- Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!

- Sư phụ, đều đã chết… Tất cả mọi người đều đã chết!

Thanh niên nhìn những thi hài kia, nhịn không được khóc ròng nói:

- Nhị Trụ tử chết rồi, lão Cẩu cũng đã chết… Mỗi một người Doanh chúng ta đều chết hết rồi.

Trong mắt Cái Nhiếp, có một tia thống khổ. Hồi lâu sau, gã hít sâu một hơi, nắm lấy cánh tay thanh niên nói:

- Không, còn chưa chết hết. Con và ta, đều còn sống!

- Sư phụ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

- Rời khỏi nơi đây!

Cái Nhiếp đột nhiên cầm cây trường trong tay, đưa cho thanh niên:

- A La, chuyện này không đơn giản như vậy. Trước khi lão Trần bọn họ chết, từng nói với ta, lúc hạ táng cho bệ hạ, có ngửi thấy mùi hôi, hơn nữa không phải là mùi thối bình thường, mà là sau khi thi thể hư thối rất lâu mới sinh ra mùi này. Lão Trần đã ba đời chuyên môn làm tang sự, đối với mùi thối của thi thể, là rõ ràng nhất. Lúc đó lão Trần còn nói, mùi thối này, nói lên người đã chết ít nhất cũng phải hai tháng. Năm nay thời tiết lạnh sớm, nói không chừng chết còn lâu hơn nữa. Kết quả ngày thứ hai bọn họ đã bị hợp táng cùng… Cái chết của bệ hạ, chỉ sợ là có vấn đề a!

- Sư phụ, không phải là thầy hận bệ hạ sao? Vì sao đối với cái chết của bệ hạ lại để ý như vậy?

- Ta đương nhiên hận y…

Cái Nhiếp trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:

- Nhưng ta không thể không thừa nhận, y là một quân chủ tốt. Bởi vì chuyện của Kinh Kha năm xưa, ta bị liên lụy. Nhưng ngay từ đầu, y vẫn đối với ta không tệ, thậm chí còn nghĩ để ta làm Ưng lang tướng của y. Chỉ là lúc đó trong lòng ta vẫn còn oán hận, vì vậy không thể đáp ứng. Mấy năm qua đi, cừu hận cũng phai nhạt.

Thanh niên kia nói:

- Chúng ta rời khỏi đây, đi đâu?

- Ta không biết…

Cái Nhiếp suy nghĩ một chút sau đó nói:

- Tân hoàng đế chỉ là một tiểu hài tử, nước Tần sẽ thành cái dạng gì, còn rất khó nói. Tốt nhất chúng ta quan sát một chút. Nếu như tiểu hoàng đế kia cũng giống bệ hạ, là một quân chủ đầy hứa hẹn thì thôi đi. Nếu như y không phải… Con và ta tìm cơ hội giết chết y, coi như là để báo thù cho huynh đệ đã chết của ta. Chúng ta tùy thời mà động… Chúng ta đến quận phía bắc đi.

- Đến quận phía Bắc?

- Đúng. Chúng ta đi tới quận phía bắc…

Cái Nhiếp nói:

- Tiểu hoàng đế đăng cơ, Nội Sử quận tất nhiên là thủ vệ sâm nghiêm. Đến phía nam tất nhiên là phải đi qua Hàm Cốc quan, phía Đông phải qua Đại Hà, cũng không dễ dàng. Chỉ có đi hai hướng tây và bắc. Ở quận phía bắc ta có một bằng hữu, đang ở tại Ô thị dưới Kê Đầu sơn. Y là một thương nhân, lại còn được hưởng chức vị Triệt hầu, ở đó rất có uy vọng. Chúng ta có thể trước tiên trốn ở Ô thị, đợi cho sóng gió qua đi, sẽ tính toán lại. Thuận tiện, ta muốn truyền kiếm thuật của mình cho con, để con rèn luyện thật tốt, nói không chừng một lúc nào đó, con có thể dựa vào kiếm thuật này, đi kiến công lập nghiệp.

Đối với A La mà nói, Cái Nhiếp giống như phụ thân của vốn là nhi tử của hình đồ Ly sơn, từ khi sinh ra, y đã là một tù nô. Phụ mẫu chết sớm, từ lúc năm tuổi đã được Cái Nhiếp thu dưỡng, trở thành đệ tử quan môn của Cái Nhiếp. Mười lăm năm qua, dựa vào sự chiếu cố của Cái Nhiếp, y lớn lên mạnh khỏe, lại theo Cái Nhiếp truyền thụ kiếm thuật, kiếm thuật siêu quần, võ nghệ không tầm thường. Thuở nhỏ sinh sống trong hoàn cảnh đại doanh hình đồ ở Ly sơn, tính tình A La cũng vô cùng kiên định.

Nếu Cái Nhiếp đã quyết định, A La tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mạo hiểm trong mưa to gió lớn, hai người nâng đỡ nhau, từ trong đống người chết đi ra.

- Sư phụ, con muốn đổi sang tên khác.

- Vì sao?

- A La A La, tựa hồ rất giống nữ nhân. Con sinh ra ở Ly sơn, từ lúc sinh ra đã là một tù nhân… vậy cứ gọi con là Ly Khâu đi… Ly trong Ly sơn, Khâu trong sơn khâu… Cả đời này của con, đều sẽ không quên chuyện đã gặp phải ở Ly sơn.

- Cũng tốt… vậy lấy tên là Ly Khâu đi!

Giọng nói xa dần xa dần…

Tiếng sấm nổ vang từ xa vọng tới, trên trời ngân xà loạn vũ.

Mưa càng rơi càng lớn, như muốn rửa sạch tất cả tội lỗi của nhân gian không còn sót lại chút gì…

Hồi (1-267)


<