← Hồi 197 | Hồi 199 → |
Kính Thủy, giống như một con rắn lớn, nằm ngang Bắc Địa. Phía đầu rắn chính là vị trí của Kê Đầu sơn. Tương truyền, Hiên Viên hoàng đế đã từng tới Kê Đầu sơn du ngoạn, còn tế tự trời đất ở đây.
Mười năm trước, Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, lần đầu đi tuần, trạm thứ nhất cũng chính là Kê Đầu sơn.
Kê Đầu sơn này có hình giống như gà trống nghển cổ báo sáng, ngẩng đầu sừng sững giữa đất Tam Tần. Núi non cao vút, khe rãnh ngang dọc. Vào mùa xuân, cây cối xum xuê, hoa cỏ như vẽ, sông nước chảy róc rách, chim bay khắp núi, làm cho người nhìn mà vui vẻ thoải mái, quên hết mọi ưu phiền.
Vào lúc giao mùa giữa đông và xuân, cả vùng đất hồi xuân, vạn vật sống lại.
Khi đó, Kê Đầu sơn vẫn còn tuyết trắng, trang điểm cho cả vùng giống như một giai nhân, núi như ngọc, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Dưới chân núi Kê Đầu sơn, có một tòa thành trấn chiếm diện tích khá rộng, tên là huyện Ô Thị (nay là Bình Lương, Cam Túc).
Ở trong huyện Ô Thị, Huyện lệnh là ai không quan trọng, quan trọng là ở thành trấn này có một chủ nhân chân chính, tên một chữ Khỏa. Khỏa vốn là người Nhung Địch, sinh ra ở bộ tộc Ô thị, tinh thông chăn nuôi, là một đại thương nhân của vùng Bắc Địa. Thủy Hoàng Đế đem khu vực của bộ tộc Ô thị, thành lập huyện Ô Thị, lại phong Khỏa là Ô thị quân, vì vậy được mọi người gọi là Ô Thị Khỏa, rất có uy vọng tại Bắc Địa.
Suốt đời Thủy Hoàng Đế, tổng cộng chỉ phong hai người bình dân làm quân.
Một người chính là người mà Doanh Chính suốt đời tôn kính – Ba quận Tần Thanh, người nữa là Ô Thị Khỏa.
Bắc Địa vốn là chỗ ở của Nhung Địch, Ô Thị Khỏa lại là hậu duệ của Nhung Địch, vì vậy uy vọng tại Bắc Địa rất cao, ngay cả Huyện lệnh so với cũng kém hơn.
Y ở tại ngoại huyện thành Ô Thị, xây dựng lên một tòa thành bảo, tên là Ô Thị Bảo, có cả mấy nghìn người ở.
Sản nghiệp của Ô Thị Khỏa chủ yếu là chăn nuôi, vì vậy từ phía tây bắc Chiêu Vương thành cho đến tận bờ đông Hoàng Hà có khoảng một trăm nghìn khoảnh đất đồng cỏ, nuôi dưỡng vô số trâu bò, dê, ngựa. Ngay cả Thủy Hoàng Đế tại thế cũng từng gọi đùa: bò dê của Ô Thị Khỏa không thể đếm xuể.
Chính là một mục phu, nhưng lại có thể trở thành một đại nhân vật, có thể ngồi cùng các đại thần, tham gia tửu yến của hoàng đế.
Năm đầu của nhị thế, cũng chính là đầu tháng giêng năm 209 trước công nguyên. Sư đồ Cái Nhiếp, Ly Khâu một đường cẩn trọng đi đến ngoài Ô Thị bảo.
Hai sư đồ nhìn bẩn thỉu, thảm hại không khác gì hai tên ăn mày.
Nhưng gia đinh thủ hộ thành bảo không có vì vậy mà xem thường hai người. sau khi hỏi lai lịch sư đồ Cái Nhiếp liền cấp tốc đưa hai người vào trong môn lâu, sau đó có người thông bẩm tới trong Bảo, nhất cử nhất động, đều biểu hiện gia phong của Ô Thị Khỏa cực kỳ tốt.
Ly Khâu nhịn không được nói:
- Sư phụ, Ô Thị Khỏa này khí phái thật lớn, gia phong thật nghiêm.
- Ô Thị Khỏa vào nam ra bắc, từ giới thương nhân phiến mã mà trở thành Ô Thị quân ngày hôm nay, tầm mắt và khí độ, đương nhiên là không bình thường.
Con không biết đó thôi, năm đó khi ta quen biết với Ô Thị Khỏa, y chưa giàu có, cũng đã có cái danh hiệu là Mạnh Thường Quân. Là người hào sảng, cũng vô cùng hiệp nghĩa. Ban đầu y từng muốn mời ta làm môn khách của y, nhưng bị ta cự tuyệt. Không nghĩ tới… ta vẫn phải đầu nhập vào y.
Cái Nhiếp thở dài, tựa hộ là cảm thán cho số phận thay đổi.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy một người nam tử mập mạp, giống như một quả cầu thịt lăn vào cửa phòng.
Người vừa đến ước chừng hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm.
Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt nhỏ, mũi ưng, miệng rộng… ngũ quan đích thực không hài hòa, trên khuôn mặt luôn một vẻ tươi cười làm cho người khác nảy sinh thiện cảm.
- Nhiếp huynh, thật là Nhiếp huynh?
Y vừa vào cửa liền kêu lên, trong giọng nói mang theo vẻ hưng phấn. Nhìn thấy bóng dáng sư đồ Cái Nhiếp, đầu tiên y ngẩn ra, chợt chạy đến cũng bất chấp mùi gay mũi trên người Cái Nhiếp, ôm lấy cổ Cái Nhiếp:
- Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi rồi!
Vừa lúc nãy có tiểu tử nói một lão hữu Du Thứ tới tìm ta, ta liền nghĩ tới ngươi… chỉ là vẫn thấy bất ngờ! Nhiếp huynh, trước đây, Tiên đế bỏ tù ngươi ở Ly Sơn, ta từng nhiều lần chạy tới cầu xin, nhưng con người tiên đế, ý chí quyết tuyệt, cuối cùng vẫn không thể xá miễn.
Nhiều năm qua, ta cũng không nghe được tin tức của ngươi, thậm chí cho rằng ngươi đã… Hôm nay gặp được ngươi, thực sự là vui mừng, rất vui mừng.
Nhìn ra được y là thực sự vui vẻ. Chí ít theo như Ly Khâu nghe ra, những lời nói này không có chút giả ý nào. Cái Nhiếp cũng cảm động, thi lễ thật sâu nói:
- Ta thật hối hân vì năm xưa không nghe lời khuyên bảo của Quân hầu, thế cho nên mới gặp kiếp nạn này. Nghĩa của Quân hầu, Nhiếp thật sự vô cùng cảm kích.
Nay thành người mắc nạn, đến đây tìm nơi nương tựa, mong Quân hầu thu nhận và giúp đỡ.
- Cái gì mà thu nhận giúp đỡ với không thu nhận giúp đỡ chứ, ngươi tới đây, ta vui mừng còn không kịp.
Ô Thị Khỏa liên tục gật đầu:
- Ta cũng mới từ Hàm Dương trở về, cũng nghe được một chút về chuyện xảy ra ở Ly Sơn, đang chuẩn bị cho người đến hỏi thăm một chút thì ngươi đã tới. Như vậy rất tốt, ngươi trước tiên ở lại chỗ ta, tĩnh dưỡng cho tốt. Đợi khi triều đình an ổn, ta sẽ nghĩ cách tẩy thoát tội danh cho ngươi… Nếu thực sự không được, ở phía tây bắc ta có một thảo nguyên, trời cao biển rộng, ngươi không cần quá mức lo lắng việc này.
Sự sảng khoái của Ô Thị Khỏa làm cho Cái Nhiếp sinh ra một loại xúc động như gặp được tri kỷ.
Vái chào thật sâu, ông thấp giọng nói:
- Quân hầu cao cả, Nhiếp vô cùng cảm kích.
Ô Thị Khỏa nắm lấy tay Cái Nhiếp, lại nhìn Ly Khâu một cái:
- Đi đi đi, trước tiên đi tắm một thân xui xẻo, buổi tối chúng ta uống ba trăm chén.
Được rồi, ta sai người từ Ba quận mua tới rượu Yến ủ hầm đã sáu năm, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của ngươi.
Cái Nhiếp là người quận Thái Nguyên, huyện Du Thứ, tính thích rượu mạnh, cho nên hay nhập khẩu các loại rượu mạnh giống liệt hỏa thiêu đốt như vị rượu của rượu Yến. Chỉ là sau khi nước Yến Triệu bị diệt, phương pháp nấu rượu Yến cũng thất truyền, mà Cái Nhiếp bị tù ở Ly Sơn, càng không có cơ hội thưởng thức mùi vị của rượu Yến.
Nghe Ô Thị Khỏa nói ở nơi này có rượu Yến, Cái Nhiếp mừng rỡ.
Mặc dù không hiểu hàm nghĩa của hai chữ ủ hầm, nhưng vẫn vui mừng như cũ, liên tục gật đầu.
Tự có gia phó đun nước sẵn, để hai sư đồ tắm sạch sẽ thoải mái. Đêm đó, Ô Thị Khỏa bày rượu ở trong Bảo, cùng Cái Nhiếp uống rượu đến say mèm.
- Ở trong Ô Thị bảo, Nhiếp huynh ngươi có thể đi lại thoải mái, , đừng cố kỵ gì cả.
Chỉ là có một chỗ, ngươi cần chú ý. Tiểu viện ở phía tây bắc trong bảo, ngươi nhất định đừng đến gần, chỉ cần gần trong phạm vị ba trăm bước xung quanh tiểu viện, sống chết không bàn. Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không giúp được ngươi. Ngoài điều đó ra thì ngươi có thể làm gì cũng được, như ở trong nhà mình.
Nếu cần cái gì, chỉ cần nói với ta, ta sẽ nghĩ cách xử lý.
Cái Nhiếp thừa dịp rượu hưng nói:
- Quân hầu, cuộc đời ta gửi gắm tình cảm vào kiếm, ngoại trừ rượu Yến ra thì không còn ham mê nào khác. Mong Quân hầu cho ta hai thanh bảo kiếm được không? Ta muốn nhân cơ hội này tranh thủ dạy Ly Khâu một chút. Ngươi cũng biết, cả đời ta nhận đồ đệ vô số, nhưng người được ta chân truyền thì chỉ có một mình Ly Khâu.
- Chuyện này có đáng gì? Trong khố phủ của ta sưu tập không hề ít danh kiếm cổ, Nhiếp huynh nếu thích, cứ tới lấy là được.
Hai người trò chuyện mãi, dần dần say lúc nào không biết.
Ly Khâu nâng Cái Nhiếp về phòng, còn Ô Thị Khỏa thì trực tiếp nằm luôn trong đại sảnh ngủ say sưa…
Cứ như vậy, sư đồ Cái Nhiếp cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.
Mỗi ngày luyện kiếm tập võ, ngày qua đi coi như là cũng thư thái. Trong khi đó từ miệng Ô Thị Khỏa, bọn họ nghe được rất nhiều tin tức về Đại Tần.
Sau khi Hồ Hợi đăng cơ không lâu, liền bắt đầu đồ đao.
Mà lúc này đây, đồ đao của cậu bổ về phía chính huynh đệ tỉ muội mình. Đầu tiên là đoạt binh quyền của ca ca Doanh Tương Lư, sau đó giam Doanh Tương Lư lại. Dưới sự lừa gạt của đám người Triệu Cao, Hồ Hợi không lưu tình chút nào chém đầu mười một vị ca ca của mình ở đầu đường Hàm Dương.
Chín vị tỷ tỷ bị ngũ mã phân thây tại huyện Đỗ (nay là đông nam Tây An). Còn ba huynh trưởng khác thì bị buộc tự sát. Phụ tử Phùng Khứ Tật bị giết trong ngục, cả nhà Mông Nghị bị tịch thu tài sản, san bằng tam tộc.
*****
Lúc Cái Nhiếp nghe được tin này, không khỏi trừng mắt há miệng. Từ xưa đến nay, chưa có người hung bạo nào sánh với Hồ Hợi, đến ngay cả huynh đệ tỷ muội của mình mà cũng không tha.
Khuôn mặt tròn tròn của Ô Thị Khỏa không còn vẻ tươi cười nữa, y giải thích:
- Bệ hạ mặc dù được Tiên đế sủng ái, nhưng sinh mẫu xuất thân đê tiện, ở giữa chúng hoàng tử cũng không được yêu mến. Hôm nay đại khai sát giới, chắc chắn chính là vì tâm lý trả thù. Nhưng càng nhiều hơn chính là, bởi vì thái độ của chúng hoàng tử hoài nghi di chiếu của tiên đế, đặc biệt là Tương Lư vương tử phản ứng kịch liệt nhất. Vì vậy không được chết yên lành.
Thế nhưng thủ đoạn giết một nhà Tả thừa tướng có phần quá kịch liệt rồi… San bằng tam tộc Mông gia, càng làm cho vô số công thần cảm thấy trái tim băng giá. Nay Tả thừa tướng Lý Tư phụ tá triều chính, làm cho triều cương không tệ. Nhưng nếu Lý Tư vừa đi, ai có thể phụ tá bệ hạ tọa ổn giang sơn?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, năm trăm năm cơ nghiệp của Đại Tần sắp sửa bị hủy dưới tay bệ hạ rồi!
Ở trong Ô Thị bảo này, Ô Thị Khỏa mới có thể nói như vậy. Nếu đổi một chỗ khác, y tuyệt đối sẽ không nói thoải mái như vậy.
- Nhiếp huynh, về việc làm trong sạch cho ngươi, sợ là phải chờ một thời gian… Hiện nay Triệu Cao và Lý Tư cầm giữ triều chính, cần quan sát đã.
Nếu như bệ hạ cứ tiếp tục như vậy, ta thấy cũng không cần phải rửa sạch tội danh làm gì. Đến lúc đó, ngươi ở lại đây với ta cũng tốt, đi tái ngoại cũng được. Nếu thật không muốn về gia hương, ta cũng có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Không nghĩ tới, thực sự là không nghĩ tới… bệ hạ lại như vậy? Thủ đoạn của Tiên đế mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không tàn ngược như Bệ hạ lúc này. Ta thật lo lắng, thời gian tới Đại Tần sẽ trở thành như thế nào?
Ô Thị Khỏa thì lo lắng ưu phiền, thế nhưng hai người Cái Nhiếp, Ly Khâu lại cảm thấy một loại khoái ý không nói nên lời.
Kính phục Thủy Hoàng Đế là một chuyện, hận ý đối với Đại Tần lại là chuyện khác. Cái Nhiếp suy nghĩ một chút:
- Nếu như thế, vậy xem xét một chút rồi mới nói sau.
Ô Thị Khỏa gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cái Nhiếp mang theo Ly Khâu đi tới trong hoa viên thành bảo. Cầm hai thanh bảo kiếm, đưa cho Ly Khâu một thanh, ở hoa viên tập luyện.
Luyện được một lúc, Cái Nhiếp cảm thấy có chút mệt mỏi, trở lại nghỉ ngơi.
Một mình Ly Khâu ở tại hoa viên tự luyện kiếm, luyện đến khi người đầy mồ hôi, nhưng quanh thân cảm thấy thư sướng không thôi.
Thu hồi bảo kiếm trong tay, Ly Khâu nhặt đại bào màu xanh từ phiến đá mặc vào, xoay người rời khỏi hoa viên. Ở cửa hoa viên có hai con đường mòn, một đi thông đến đại thính của thành bảo, còn một thì thông tới phía tây bắc thành bảo. Lúc này đã đến hoàng hôn, sắc trời có chút tối. Ly Khâu đang chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, làm cho Ly Khâu lập tức chú ý.
Y quay đầu nhìn thì thấy trên đường mòn đi về phía tây bắc thấy xuất hiện một con mèo nhỏ.
Hẳn là sư tử miêu thuần chủng, bộ lông trắng như tuyết, cái cổ thon dài, thoạt nhìn có chút giống sư tử, không quá lớn nhưng rất nhanh nhẹn. Đuôi rất dày, đi lại ưu nhã như thục nữ, rất uyển chuyển mềm mại. Thú vị nhất chính là, con mèo nhỏ này có một mắt vàng óng ánh và một mắt màu xanh da trời, nhìn qua vô cùng yêu dị. Chính loại yêu dị và ưu nhã tổng hợp cùng một chỗ này làm cho Ly Khâu để ý.
Lúc tù ở Ly Sơn, trong doanh cũng có một con mèo nhỏ, là giống mèo Ba Thục.
Ly Khâu yêu con mèo này cực kỳ, chỉ tiếc sau đó lại mất tích làm cho Ly Khâu đau lòng mãi.
Hôm nay thấy con mèo nhỏ này, trong lòng Ly Khâu không khỏi cảm thấy trìu mến, bèn ngồi xổm xuống, muốn thu hút con mèo tới gần. Nhưng con mèo kia chỉ nhìn y một cái rồi quay đầu đi mất. Ly Khâu xưa nay ổn trọng nhưng cũng không phải là không có tính trẻ con, liền đuổi theo con mèo.
Một mèo phía trước, một người phía sau.
Ly Khâu bất tri bất giác đi tới bên ngoài một tòa tiểu viện.
Mèo nhỏ nhảy roạt một cái lên một thân cây, Ly Khâu dừng bước, đang định mở miệng gọi, đúng lúc này trong lòng y sinh ra một loại báo động.
Bên tai truyền đến một tiếng huýt gió chói tai, Ly Khâu theo bản năng cuộn mình bay lên không, một cây lợi thỉ bắt xẹt qua thân thể y, “phập” một tiếng găm vào thân cây nhỏ. Lực đạo của cây lợi thỉ kia làm gẫy cái thân cây nhỏ đó… Không đợi Ly Khâu đứng vững thân hình, quan sát tình hình, cây lợi thỉ khác lại bay tới, hai cây trước sau liên tục, lực đạo mạnh mẽ tuyệt đối, cực kỳ tinh chuẩn.
Liên châu tiễn!
Ly Khâu chưa từng thấy tài bắn cung như thế này, nhưng đã được nghe Cái Nhiếp nói đến.
Y hạ chân trầm người, xoay thân cốt quỷ dị, tránh thoát mũi tên thứ hai. Nhưng mũi tên thứ ba đã tiến đến trước mặt, y cũng tránh không khỏi nữa. Ly Khâu cái khó ló cái khôn, tay huơ trường kiếm, chỉ nghe “keng” một tiếng, trường kiếm đánh bay lợi thỉ, nhưng thân mình y cũng bắn ra thật xa. Ly Khâu sợ đến mức vội vàng lui về phía sau, đúng lúc này, từ một bên tiểu viện nhảy ra bốn năm nam tử mặc trang phục gia đinh.
- Quân hầu thủ hạ lưu tình, đó là bằng hữu của chủ nhân, không có ác ý.
Trong tiểu viện không một tiếng động, dường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Lúc này, con mèo sư tử kia từ trên cây nhảy xuống, phi thẳng vào trong tiểu viện. Cửa tiểu viện mở một khe nhỏ, thoáng cái con mèo liền biến mất vào bên trong. Sau đó Ly Khâu loáng thoáng nghe được có một giọng thiếu nữ nói:
- Tiểu Bát đáng chết, vừa chạy đi đâu vậy?
- Khâu công tử, xin nhanh rời khỏi đây!
Một gia đinh tiến lên, cung kính nói:
- Ngoại trừ bảo chủ, bất luận kẻ nào tới trong phạm vi ba trăm bước, giết không cần hỏi… Mong công tử đừng lại gần đây, để tránh sinh ra hiểu lầm.
Ly Khâu lúc này mới thấy rõ cái cây bị bắn kia, trong lòng không khỏi túa ra một luồng khí lạnh.
Hai tên gia đinh vội vàng đi tới, thu hồi hai cây tên kia. Lúc này Ly Khâu mới nhìn rõ, lợi thỉ kia dài chưng hai thước bảy tấc, to bằng ngón cái.
Trong lòng y lộp bộp: đây không phải là Xích hành bạch vũ tiễn trong truyền thuyết sao?
Xích hành bạch vũ tiễn là mũi tên đúng như tên của nó, là tên nỏ đặc chế của liên nỏ Đại hoàng tham, uy lực mạnh mẽ. Nhìn từ thủ pháp lợi thỉ vừa nãy thì đây không phải là từ liên nỏ Đại hoàng tham bắn ra, mà giống như là dùng cung tiễn bắn ra. Tên như vậy, lực đạo như vậy, chính là của cường cung hơn mười thạch.
Dùng cường cung hơn mười thạch còn có thể bắn được liên châu tiễn...
Trong viện này, đến tột cùng là ai?
Đồng thời Ly Khâu cũng nghĩ tới khi vừa tới những lời nói của Ô Thị Khỏa vừa nói trong tiệc rượu tại Ô Thị bảo, nhưng ngược lại chính mình quên quy củ trước rồi! Nhưng người trong viện cũng quá bá đạo rồi, không nói hai lời đã đẩy người vào chỗ chết? Ly Khâu nhìn thoáng qua cửa viện đã đóng chặt, xoay người rời đi.
Sau khi trở về. Ly Khâu vẫn có thể cảm nhận được sống lưng ớn lạnh.
Nghĩ lại, thật là sợ hãi… Nếu thân thủ của mình kém một chút nữa, hoặc là nói, nếu mình không mang theo binh khí, mũi tên cuối cùng đủ để kết liễu tính mạng của y rồi.
Nhưng song song với sự sợ hãi lại cảm thấy vô cùng tò mò.
Người ở trong viện đến tột cùng là ai? Vì sao lại thần bí như vậy… Đúng rồi, gia đinh đó gọi người trong viện là cái gì?
Quân hầu!
Ly Khâu càng nghĩ, trong lòng lại càng ngứa ngáy.
Đến bữa tối, không có Ô Thị Khỏa, có người nói y đi huyện Ô Thị làm việc, phải khuya mới về về.
Cái Nhiếp bởi vì tâm tình có chút bứt rứt, cho nên sau khi uống chút rượu liền trở về phòng nghỉ ngơi. Một mình Ly Khâu càng nghĩ lại càng hứng thú. Y ở trong viện bồi hồi trong chốc lát, bỗng nhiên giậm chân, quay về phòng, thay một bộ hắc y.
Đeo bảo kiếm cẩn thận, y lặng lẽ nhảy ra khỏi phòng.
Ở một chỗ vắng lặng, y nhìn phải nhìn trái một chút, bỗng nhiên nhún người, thoáng một cái chui vào trong mái hiên, lợi dụng bóng tối đi đến phía tây bắc.
Chú thích:
1. Cái Nhiếp là một kiếm sĩ của những năm cuối Chiến quốc, là người Du Thứ, vì hâm mộ thích khách Nhiếp Chính trứ danh của thời đầu Chiến quốc mà lấy Nhiếp làm tên. Lúc đó, Kinh Kha người nước Vệ cũng thích đọc sách và đấu kiếm, biết Cái Nhiếp với kiếm thuật trứ danh đã không quản đường xa vạn dặm đến Du Thứ bái phỏng. Ở Du Thứ, Kinh Kha cùng Cái Nhiếp thảo luận kiếm pháp, không hài lòng, Cái Nhiếp trợn mắt nhìn Kinh Kha nghênh ngang rời đi. Trong lịch sử, Cái Nhiếp lúc ở khởi nghĩa Đại Trạch Hương, từng đầu nhập nương tựa vào Trần Thắng. Trần Thắng bại, Cái Nhiếp ẩn cư thâm sơn.
2. Tần nhị đế đăng cơ, ở huyện Đỗ ngũ mã phân thây mười vị công chúa, nay chỉ giết chín vị công chúa, một vị khác, coi như là tiểu công chúa Doanh Quả trong truyện đi.
← Hồi 197 | Hồi 199 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác